Trước kia lúc biểu diễn tôi cũng đã từng đụng phải mấy tên biến thái,
theo dõi, rình rập, quấy rối tình dục, đòi chụp ảnh chung, đòi ôm ấp,
vân vân và mây mây, chuyện kỳ quái nào cũng có, cho nên đối với những
người như thế tôi thường có tính cảnh giác rất mạnh, chẳng những phải
mang theo máy báo động bên người mà còn phải mang theo cả một con dao
găm Thụy Sĩ nữa.
Thế nhưng qua một năm, rồi lại qua thêm một năm
nữa, cái tên biến thái mà tôi đã nhận định kia, ngoại trừ việc dùng ống
nhòm xem tôi biểu diễn khiến cho người khác phải cảm thấy quái gở ra thì cho tới bây giờ anh ta cũng chưa hề làm ra thêm bất kỳ hành động khác
người nào cả.
Kỳ thật, nếu bỏ qua hành vi quái gở này đi, thì chỉ với chuyện anh ta kiên trì tới xem mỗi buổi biểu diễn của tôi thôi là
cũng đã khiến cho tôi cảm động lắm rồi. Có mấy hôm vì điều kiện thời
tiết mà người tới xem rất ít thế nhưng anh ta thì lại luôn có mặt.
Tôi nghĩ là có thể tôi đã hiểu lầm anh ta rồi. Có lẽ anh ta chỉ đơn thuần thích dùng ống nhòm khi xem biểu diễn mà thôi.
Có thể có được một người fan kiên trì như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Còn chưa kể đến mỗi lần biểu diễn xong anh ta sẽ đều tặng hoa cho tôi nữa chứ.
Tiếc là tôi hơi bị dị ứng với hoa, cho nên mỗi lần nhận được hoa cơ bản tôi
đều chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó thì tiện tay tặng lại cho người
khác.
Lúc mới đầu tôi cũng không có cảm giác gì với chuyện này
cả, về sau số lần tăng lên, lúc bấy giờ tôi mới chợt cảm thấy hơi chút
áy náy. Dù sao thì đây cũng là tâm ý của người ta mà. Thế là một ngày
nọ, sau khi biểu diễn xong, tôi cố ý gọi anh ta nán lại.
Ánh đèn
trong nhà hát có hơi tối một chút. Anh ta lại cúi đầu, cho nên tôi chỉ
có thể nhìn thấy được chiếc khẩu trang màu trắng cùng với chiếc ống nhòm mini trong tay trái của anh ta mà thôi.
Tôi kéo khóe miệng lên, trả lại bó hoa tươi vừa mới nhận được cho anh ta.
“Tiên sinh, tôi vẫn luôn muốn nói với anh chuyện này, tôi có hơi bị dị ứng
với hoa tươi, cho nên về sau anh không cần phải tặng hoa cho tôi nữa
đâu, đến xem biểu diễn là được rồi.” Tôi nói.
Vốn dĩ tôi còn định nói thêm một câu “Với cả vé xem biểu diễn ba-lê cũng không rẻ, mà anh
lại còn mua hoa nữa, thật sự là rất tốn kém. Nếu không ngại, anh có muốn chụp chung với tôi một tấm không? Hoặc là ký tên cũng được.” Thế nhưng
đúng vào lúc đó quản lí lại bảo có chuyện muốn nói với tôi cho nên tôi
mới phải bước đi.
Kết quả là vào ngày hôm sau lúc biểu diễn xong tôi liền nhận được một giỏ hoa.
Lần này là hoa giả.
Tôi có cảm giác như mình đã gặp phải một người có chướng ngại về mặt trí tuệ.
Thế nhưng trông cũng đáng yêu đấy chứ.