Phải mất một khoảng thời gian tôi mới tỉnh lại được từ cơn ác mộng kia.
Tôi cảm thấy cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ được cho La Bân, thế
nhưng tôi cũng không có cách nào hận được anh ta. Bởi vì về sau bố tôi
bị vướng vào một vụ tranh chấp kinh tế, chẳng những bị mất việc mà còn
phải bồi thường một khoản tiền rất lớn. Thời gian đó tôi đang ở nước
ngoài, anh tôi thì vẫn còn đi học, chính La Bân đã bỏ ra hai mươi vạn
cho bố mẹ tôi mượn, nhờ thế mới giữ lại được nhà của chúng tôi, không
đến mức ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.
Đợi đến lúc tôi
hay biết được chuyện thì La Bân đã cùng với bố mẹ của anh ta quay trở về phương bắc rồi. Anh ta nhờ anh tôi chuyển lời đến tôi, nói rằng anh ta
thật sự rất xin lỗi. Anh tôi dường như phát giác ra điều gì đó, bèn hỏi
tôi có phải giữa tôi và La Bân đã xảy ra mâu thuẫn gì rồi hay không.
Tôi lắc đầu, nói không có gì cả.
Cho dù có thế nào thì nhà chúng tôi vẫn luôn thiếu nợ anh ta một ân tình.
Anh tôi vẫn còn phải đi học, bố tôi lại không tìm được công việc nào ổn ổn
cả, mà tiền phạt của tòa án thì vẫn còn một nửa chưa trả xong. Gánh nặng trong nhà thoáng cái đã chuyển hết lên vai của tôi.
Cảm tạ Chúa, cuộc sống khó khăn là thế nhưng vẫn không thể khiến cho tôi bị suy sụp.
Tôi ký hợp đồng với một nhà hát trong thành phố, rồi lại tìm thêm một trung tâm đào tạo múa để xin dạy học ở đó, dần dần lấp vào lỗ hổng của gia
đình tôi.
Bố mẹ tôi vẫn luôn vì chuyện tôi bỏ học mà canh cánh
trong lòng, đặc biệt là bố tôi. Có một hôm về tới nhà, tôi tình cờ nghe
thấy bố tôi đang sám hối với tượng Chúa Trời ở trên tường, bố nói bố cảm thấy rất có lỗi với tôi, chỉ vì sai lầm của bố mà đã làm phá hỏng tiền
đồ của tôi.
Nước mắt của tôi lập tức rơi xuống.Năm đó vì muốn
tích cóp tiền để cho tôi ra nước ngoài, ngày nào bố cũng tăng ca đến
tám-chín giờ tối mới về nhà, ngày cuối tuần, người ta cầu nguyện xong,
làm xong lễ Misa thì ra ngoài đi chơi với người nhà, còn bố cầu nguyện
xong, làm xong lễ Misa thì lại phải tiếp tục tăng ca.
Trước kia
còn nhỏ tuổi cho nên không hiểu được, giờ đi làm rồi tôi mới biết được,
làm việc với cường độ cao như thế tra tấn người đến mức nào.
Tôi không hiểu là bố tôi có lỗi gì nữa.
Tôi dành ra một chút thời gian vào buổi trưa để bàn với bố mẹ tôi về chuyện tương lai cùng chuyện công việc của tôi.
Tôi nói bố mẹ đã hi sinh rất nhiều điều vì con rồi, cuộc sống trong tương lai con
nghĩ là con có thể tự mình gánh vác được. Con vẫn còn trẻ, trước cứ làm
việc mấy năm để tích trữ đủ tiền đã rồi sau này đi du học sau cũng được.
Tôi nói từ nhỏ bố mẹ đã luôn dạy con là phải kiên trì theo đuổi ước mơ của mình,
chẳng lẽ bây giờ con trưởng thành rồi thì bố mẹ lại không còn tin tưởng
vào con được nữa hay sao?
Bố tôi bị tôi nói đến đỏ cả hốc mắt, bố nói sao có thể như thế được cơ chứ, con vĩnh viễn luôn là niềm kiêu hãnh của bố. Bố tin tưởng con.
Tôi cố cười một cách kiêu ngạo, nói đương nhiên rồi.
Cho nên, khi bà Khương đẩy lá thư giới thiệu cùng tấm chi phiếu kia tới
trước mặt tôi, tôi chỉ do dự có đúng ba giây rồi nhận lấy luôn.