Tình cảnh ngượng ngập vô cùng.
Tôi ho khan một tiếng, hỏi anh ta: “Mẹ anh nói là anh…rất thích tôi?” Ặc, tại sao lúc nói ra câu này lại
xuất hiện cảm giác bối rối khó hiểu thế nhỉ?
Mặt của Phương tiên
sinh dần dần đỏ từ cổ lên đến đỉnh đầu, anh ta liếc mắt nhìn tôi một
cái, nhỏ giọng nói: “Đúng…Đúng thế. Cho nên cậu có thể làm bạn trai của
tôi không?”
Tôi có chút rối loạn, sau đó rốt cuộc thì cũng phát hiện ra được điểm không thích hợp nằm ở chỗ nào.
Đã thương lượng trước là sẽ làm bạn bè rồi cơ mà, sao bây giờ lại thành ra làm “bạn trai” thế này???
Bà Khương chẳng lẽ lương tâm của bà không cảm thấy cắn rứt hay sao?!!!
Nói thật, nếu không phải là vì đã nhận thù lao của bà Khương, hơn nữa cũng
đã nói trước là sẽ cư xử thật hòa nhã với Phương tiên sinh thì tôi thật
sự chỉ muốn phát cho anh ta một tấm thẻ friendzone (*) rồi rời đi ngay lập tức.
(*) 好人卡 (thẻ người tốt/thẻ friendzone): Ý anh Tiếu là đang muốn từ chối anh Phương một cách tế nhị, kiểu “anh rất tốt nhưng chúng mình chỉ có thể
làm bạn được thôi” ấy:v
Tôi hít một hơi thật sâu,
tự nhắc mình phải dịu dàng, phải hòa nhã vì dù sao đối phương cũng là
người mắc chứng tự kỷ, hơn nữa bà Khương cũng chỉ yêu cầu thời gian có
nửa năm, sau nửa năm thì tôi có thể nói lời tạm biệt vào bất kỳ lúc nào.
Nghĩ thông suốt được điểm này, gương mặt của tôi lập tức mỉm cười, để lộ ra
tám chiếc răng có màu trắng tiêu chuẩn, nói: “Đương nhiên là có thể.”
“Cậu tốt quá đi.” Anh ta cười như một đứa trẻ, hai tay thậm chí còn không biết nên đặt ở đâu: “Mẹ tôi nói cậu là người tốt.”
Tim tôi hơi nhói lên. Tôi ho khan một tiếng, chuyển sang đề tài khác: “Anh hay đến xem tôi biểu diễn lắm à?”
Anh ta gật gật đầu.
Tôi thấy hơi kỳ lạ, về lý mà nói thì với vóc dáng cao lớn này của anh ta,
nếu thường xuyên đến nhà hát thì không có lý nào mà tôi lại không chú ý
tới cả.
“Anh ngồi ở chỗ nào thế?” Tôi hỏi.
“Ở hàng cuối cùng.” Anh ta đáp.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ quái, tôi hỏi anh ta: “Vậy anh có
nhìn thấy cái người đội mũ đeo khẩu trang bao giờ chưa?”
Mặt anh ta ngay lập tức lại đỏ từ cổ lên đến đỉnh đầu, nín lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Người đó chính là tôi.”
Nụ cười của tôi cứng lại.
Vậy ra, cái người chướng ngại về mặt trí tuệ nhưng lại có chút biến thái
kia, cái người chướng ngại về mặt trí tuệ nhưng lại có chút đáng yêu
kia, cái tên biến thái có chướng ngại về mặt trí tuệ kia lại chính là
anh ta?