Tuy rằng tôi rất tò mò về chuyện vì sao từ hôm qua đã thanh toán xong
rồi, thế nhưng mà vì đã được lĩnh hội qua khả năng hở một tí là ăn nói
không biết ngượng ngùng của Phương tiên sinh (đã thế đứng bên cạnh còn
là một nhân viên phục vụ với nụ cười xinh đẹp nữa chứ) tôi rất quyết
đoán lựa chọn cách ngậm miệng lại.
Nhưng tôi không hỏi đến không có nghĩa là người khác sẽ không nói.
“Hôm qua Phương tiên sinh đã đặt chỗ ở vị trí này, hơn nữa còn chi trả trọn
gói chi phí cho cả 2 người với mức phí cao nhất của cửa hàng chúng tôi,
cho nên hôm nay anh có gọi cái gì thì cũng đều sẽ được miễn phí hết.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Cho nên tiên sinh, anh thật sự không
định ăn cơm xong rồi mới rời đi sao? Bò bít tết và bánh ngọt của cửa
hàng chúng rất được đấy nhé.”
Bữa trưa miễn phí có sức cám dỗ rất lớn, cho nên tôi đành phải ngồi lại, nhận lấy menu từ tay nhân viên
phục vụ, xem một lúc mới nhớ ra là phải đưa cho Phương tiên sinh chọn
trước, dù sao thì cũng là anh ta mời khách.
Tôi đưa menu cho anh ta, nói: “Anh chọn trước đi.”
Phương tiên sinh nói: “Cậu chọn là được rồi, cậu chọn cái gì tôi cũng đều thích hết.”
Tôi cười “ha ha” hai tiếng rồi cầm menu trở về, giả vờ như chưa nghe thấy
cái gì cả, sau đó mặt không đỏ hơi thở không loạn nhờ nhân viên phục vụ
giới thiệu cho chúng tôi hai món ăn kinh điển của quán.
Lúc đợi cơm tôi nghiêm túc cảnh cáo Phương tiên sinh: “Về sau không được tùy tiện nói ra từ ‘thích’ nữa.”
“Tại sao lại thế?” Phương tiên sinh tò mò hỏi: “Mẹ tôi đã bảo thích gì thì phải nói ra.”
“Nhưng không thể nói ra ở ngay trước mặt người khác như vậy được.”
“À, hóa ra là thế.” Anh ta buồn bã chống cằm, cứ như là đang gặp phải một
vấn đề khó nhất trần đời: “Vậy tôi có thể viết vào trong vở được không?”
“…Tùy anh.” Tôi bực mình đáp lời.
Trong lúc ăn cơm tôi và Phương tiên sinh không nói chuyện với nhau.
Tôi trộm liếc nhìn anh ta một cái, tư thế xắt bò bít tết cực kỳ đúng tiêu chuẩn, không có một tí gì để mà bắt bẻ cả.
Lúc không nói chuyện trông Phương tiên sinh rất chín chắn. Cử chỉ bên ngoài cũng không có chỗ nào để có thể chê trách được.
Aiz, giá mà đầu óc cũng bình thường nốt thì tốt biết mấy.
Lúc sắp ăn cơm xong ngoài cửa sổ đột nhiên có mưa nhỏ.
Tôi nói với Phương tiên sinh: “Ăn xong anh cứ đi về trước đi, tôi muốn ngồi lại đây thêm một lát nữa.”
“Tại sao?”
“Tôi quên mang ô.” Tôi ảo não nói.
“Vậy, tôi có thể đưa cậu về nhà không?” Phương tiên sinh nhìn tôi với vẻ đầy mong đợi.
“Không cần đâu, tí nữa tôi bắt xe về sau cũng được.” Tôi nói.
“Tôi lái xe tới mà.” Phương tiên sinh nhỏ giọng bổ sung lời: “Mẹ tôi nói sau khi hẹn hò xong thì phải đưa cậu về nhà.”
“…” Tôi bắt đầu cảm thấy bó tay rồi đấy.
Tuy rằng không muốn ngồi lên xe của Phương tiên sinh lắm, nhưng cuối cùng
tôi cũng không thể không thừa nhận rằng kỹ thuật lái xe của anh ta rất
được, suốt một đường xe đi cực kỳ thuận lợi.
Lúc đi ngang qua một hiệu thuốc Phương tiên sinh đột nhiên dừng lại. Anh ta nói: “Xin đợi
một lát, tôi đi mua ít đồ đã.” Sau đó liền đội mũ đeo khẩu trang rồi phi ra ngoài.
Tôi nhìn chiếc ô đang nằm ở ghế phía sau một hồi lâu mà không biết nên có phản ứng như thế nào nữa.
Nếu là người bình thường thì người ta hẳn là đã mang ô đi theo rồi.
Cũng may là hiệu thuốc cách chỗ xe đậu rất gần, Phương tiên sinh chỉ đi có
đúng năm phút là đã trở lại ngay rồi. Anh ta chạy rất nhanh, nhưng lại
không hề bị thở dốc một chút nào cả, động tác lúc mở cửa xe đóng cửa xe
hay lúc đạp ga đều rất lưu loắt, dứt khoát.
Nhìn ngầu vãi. Tôi ho han một tiếng, giả vờ nhìn ra bên ngoài cửa kính.
Xe lại chậm rãi di chuyển, tôi và Phương tiên sinh vẫn chưa nói với nhau
câu nào cả. Tôi nhìn chăm chú ra ngoài cửa kính, nhưng thật ra thì khóe
mắt vẫn luôn quan sát anh ta.
Phương tiên sinh lái xe cực kỳ nghiêm túc, không hề có lời nói hay động tác nào dư thừa.
Lúc xe đi tới trước khu tập thể tôi suýt nữa thì vẫn chưa thể hồi thần lại được.
Mưa đã tạnh, tôi mở cửa đi xuống xe.
Phương tiên sinh cầm chiếc túi xách cùng chú cá voi nhỏ ở phía sau ghế đưa cho tôi, sau đó lại đưa cho tôi thêm một hộp vỉ thuốc hạt đười ươi (*) để giúp nhuận họng.