Chúng tôi hẹn nhau xuất phát vào lúc chín giờ rưỡi, Phương tiên sinh sẽ tới đón tôi.
Còn chưa đến giờ, mẹ tôi đã một tay xách cơm hộp, một tay nắm tay tôi đứng chờ tại đài phun nước ở dưới nhà.
Tôi thấy hơi ngại nên bảo mẹ tôi đi về. Mẹ tôi không chịu, nói: “Mẹ phải
xem xem cái cậu họ Phương kia có tướng mạo như thế nào đã, con ngơ ngơ
như vậy, nhỡ đâu gặp phải tên lừa đảo thì mẹ biết phải tìm ai bây giờ?”
Tôi không còn cách nào khác, đành phải giải thích một chút về tình trạng
của Phương tiên sinh cho mẹ tôi biết, nhưng tôi không hề nhắc tới bản
hợp đồng giữa tôi và bà Phương.
Mẹ tôi vẫn bán tín bản nghi mà
nói: “Không được, mẹ vẫn phải nhìn một cái đã, với con mắt này của con
ấy hả, thì có mà sói cũng có thể nhìn thành chó nhà.”
Tôi đang
định phản bác lại mẹ tôi thì Phương tiên sinh tới nơi. Trong khu trung
cư không thể đỗ xe cho nên anh ấy đi bộ đi vào. Kính râm, áo sơ mi màu
rằn ri, quần màu nhạt dài tới mắt cá chân, Phương tiên sinh xuất hiện
trong bộ dáng cao gầy thon chắc.
Mọi ánh mắt nội trong phạm vi
hai mươi mét trong nháy mắt đều tập trung hết ở trên người Phương tiên
sinh. Nhưng anh ấy lại không cảm nhận được điều đó, mà chỉ vừa bước tới
chỗ tôi, vừa tháo kính râm ra cười cười với tôi.
Tôi lay lay tay mẹ, bảo: “Đó chính là Phương tiên sinh đấy mẹ.”
Mẹ tôi không nói gì cả.
Phương tiên sinh nhanh chóng bước tới trước mặt tôi, nhỏ giọng gọi tên tôi.
Sau đó im lặng liếc nhìn mẹ tôi một cái rồi quay đầu nói với tôi: “Chúng mình đi thôi.”
Ngay lập tức tôi liền cảm nhận được có một sự
biến đổi ở trong hơi thở của mẹ tôi, tôi bèn vội vàng gọi anh ấy lại, cố gắng xoay chuyển tình thế: “Phương tiên sinh, xin, xin chờ một chút,
đây là mẹ em. Mẹ, vị này là Phương tiên sinh.”
Mẹ tôi chủ động vươn tay ra, nói: “Xin chào, Phương tiên sinh.”
Phương tiên sinh nhìn nhìn, rồi lại nhìn nhìn mẹ tôi, do dự một lúc lâu mới chậm rãi bắt lấy tay mẹ tôi, nói: “Xin chào mẹ ạ.”
“Mẹ cái đầu anh ấy! Gọi là dì!” Tôi có cảm tưởng não của tôi như sắp bùng
cháy lên vậy, suýt chút nữa thì tôi đã quên béng mất chỉ số IQ của
Phương tiên sinh không những không ở trong trạng thái online mà anh ấy
còn là một người rất không biết xấu hổ nữa.
“Xin chào dì ạ.” Phương tiên sinh ngoan ngoãn sửa miệng, sau đó lấy một viên kẹo từ trong túi áo ra đưa cho mẹ tôi.
Tôi biết chắc chắn là lúc này đây trong lòng mẹ tôi đang nổi gió bão cuồn cuộn.
Lúc tới bờ biển, Phương tiên sinh vẫn còn tiếc nuối vì mẹ tôi đã không chịu nhận kẹo của anh ấy.
Tôi nói: “Trẻ con mới nhận kẹo, người lớn không nhận kẹo đâu.”
“Aiz, người lớn thật đáng thương quá nhỉ.” Nói xong Phương tiên sinh đưa cho
tôi một viên kẹo, bảo: “Tiếu Tiếu, chúng mình ăn thôi.”
“…” Để chứng minh tôi không phải là một người “đáng thương”, tôi đành phải ăn viên kẹo đó. Ừmm, vị sữa cũng không tệ lắm.
Ở bờ biển không có nhiều người lắm, chúng tôi thuê một chiếc dù che nắng, sau đó bày ra đồ ăn thức uống rồi mấy thứ linh tinh ở dưới dù.
Lúc đầu tôi còn tưởng rằng Phương tiên sinh sẽ gọi tôi đi bơi, tôi còn đang khổ não muốn tìm đại lý do gì đó để từ chối, đến khi nhìn lại thì đã
thấy Phương tiên sinh một tay cầm xẻng nhỏ một tay cầm hộp nhựa, phấn
khởi hỏi tôi rằng có muốn đi bắt cua nhỏ cùng mình không.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ cái gì thì đã đồng ý với anh ấy, bước theo từng dấu
chân của Phương tiên sinh đi về phía bãi đá ngầm bên kia.
Tôi
nhận thấy từ sau khi tới bờ biển Phương tiên sinh vẫn luôn ở trong trạng thái rất hưng phấn, thế là bèn hỏi anh ấy: “Anh thích biển lắm à?”
Phương tiên sinh gật gật đầu, nói: “Biển đẹp lắm.”
Tôi nhìn trời nhìn biển rồi lại nhìn về phía cuối chân trời, trong lòng cảm thấy đồng cảm vô cùng.
Ban đầu tôi chỉ định ngồi hóng gió ngắm biển ở trên bãi đá ngầm, nhưng
trông thấy Phương tiên sinh vui vẻ quá, làm cho lòng hiếu kỳ của tôi bị
khơi dậy lên, thế là cuối cùng tôi cũng gia nhập hội bắt cua.
Phương tiên sinh ở phía trước dùng xẻng nhỏ lật đá để tìm cua, tôi thì ở phía sau xách hộp nhựa trông ngóng cua.
Không thể không nói rằng, Phương tiên sinh quả đúng là một tay bắt cua giỏi,
người khác thì toàn là bắt từng con một, còn anh ấy thì lại là bắt từng ổ cua một. Tôi đứng ở phía sau anh ấy mà bận rộn đến nỗi suýt thì không
kịp trở tay.
Bắt cua xong, Phương tiên sinh cởi giày ra, xắn ống quần lên, rồi lại muốn đi mò cá.
Tôi còn đang do dự không biết là có nên đi hay không thì tiếng hô to của
Phương tiên sinh đã truyền tới: “Tiếu Tiếu, ở chỗ này có nhiều cá lắm ý! Em mau tới đây đi.”
Tôi chẳng kịp suy nghĩ gì cả mà liền lập tức xách hộp nhựa nhạy về hướng đó.
Đó là một trũng nước nửa khép kín, nước trong veo, một đàn cá nhỏ đang bơi ở bên trong đó. Phương tiên sinh khoanh tay lại, một bên chơi nước một
bên sờ cá, cứ như thể mẻ cá này thật sự là do anh ấy bắt được vậy!
Tôi trông thấy mà khó nhịn nổi lòng, bèn cởi giày ra rồi đi xuống đó.
“Ào” một tiếng nước biển đánh lên, tôi suýt chút nữa thì khóc thành tiếng.
Đù! Quên xắn ống quần mất rồi!