Từ lúc đó, tôi đã nắm được cách để thúc đẩy Phương Phương đi tiếp nhận
thế giới bên ngoài, đó chính là để cho Phương Phương cầm trong tay những thứ mà thằng bé để ý tới, sau đó sẽ mở rộng chủ đề nói chuyện, rồi để
cho thằng bé hành động.
Tỷ như: “Phương Phương, hình như lúc đi
ra ngoài bố quên mang theo ô thì phải, con có thể đi xuống dưới nhà để
đón bố được không?”
“Phương Phương, cây hoa cúc ở trong công viên nở hoa rồi đấy, con có thể đi chụp mấy bức ảnh giúp mẹ được không?”
“Phương Phương, nghe nói núi La Phù trông đẹp lắm, con có muốn đi xem không,
con mà vẽ được cảnh đó thì nhất định là sẽ đẹp lắm đây!”
“….”
Cứ như vậy, thông qua những lời thỉnh cầu và đề nghị, Phương Phương đã dần dần càng lúc càng không còn sợ khi phải đi ra ngoài nữa, tuy rằng thằng bé vẫn không thích tới những chỗ có nhiều người, hay lúc đi trên đường
có người chào hỏi thằng bé thì thằng bé cũng sẽ bày ra vẻ mặt không chút biến sắc, khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ xấu hổ, rồi nghĩ rằng
thằng bé là một người cực kỳ kiêu căng. Kỳ thật thì không phải là như
vậy, thằng bé chỉ là căng thẳng quá, căn bản là không biết phải mở miệng đáp lại lời của người khác như thế nào cả.
Mỗi một năm qua đi
Phương Phương lại càng thêm lớn, thừa hưởng ngũ quan anh tuấn của bố
thằng bé, nhưng màu mắt thì lại được thừa hưởng từ tôi, tóc hơi xoăn một chút, nếu như chỉ nhìn vào mắt của thằng bé thôi thì bạn nhất định sẽ
không thể tin nổi rằng thằng bé đã mười tám tuổi rồi, bởi vì mắt của
thằng bé trông rất tĩnh lặng, trong suốt tựa như nước ở trong hồ vậy,
không hề mang theo một chút vẩn đục nào cả.
Mười mấy năm trôi
qua, nhờ có niềm tin toàn tâm toàn ý, thằng bé gần như là đã trưởng
thành theo đúng như kỳ vọng của tôi và bố của thằng bé. Ôn hòa, hướng
nội, cử chỉ có chừng mực, nho nhã lễ độ.
Thằng bé biết vẽ tranh,
biết điêu khắc, biết thiết kế, biết làm đủ các loại công việc thủ công.
Tôi đã cố ý dành ra một phòng để làm phòng làm việc cho thằng bé, để
thằng bé có thể thoải mái làm những chuyện mà mình thích, làm ra được
thành phẩm vừa lòng thì sẽ giữ lại, cái nào không hài lòng thì sẽ bán
đi. Có một năm thằng bé tự dưng nổi hứng, tiêu tốn mất nửa năm để thay
mới lại toàn bộ đồ dùng trong nhà, tất cả đều đổi thành các chế phẩm thủ công bằng gỗ do chính tay thằng bé làm. Thằng bé không thích những sản
phẩm khoa học công nghệ, ngoại trừ những lúc cần phải thiết kế hoặc là
trả lời mail ra thì thằng bé thường sẽ không làm việc ở trước máy tính.
Thậm chí ngay khi cả smart phone đã dần trở nên phổ biến hơn, thằng bé
cũng không muốn dùng.
Tôi hỏi thằng bé vì sao lại như thế, thằng
bé suy nghĩ rất lâu, rồi nói có một số thứ ở trên đó khiến cho thằng bé
cảm thấy cực kỳ không thoải mái, không thể tập trung tinh lực được.
Phương Phương là một người đối với chuyện gì cũng sẽ hết sức chuyên chú, rất ghét những thứ làm cho mình dễ bị phân tâm.
Có điều, tuy
rằng Phương Phương đã có thể sử dùng hai bàn tay của mình để tự nuôi
sống bản thân, đã có thể tự lo được cho cuộc sống của chính mình, thế
nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy không thể yên lòng được về thằng bé, bởi vì
thằng bé chưa học được cách để yêu một người, hay tạo lập mối quan hệ
tình cảm với người không phải là người thân của mình.
Tôi đã thử
đưa thằng bé đi gặp gỡ con cái của bạn bè mình, nhưng vô dụng, đối với
mấy đứa trẻ đó Phương Phương đều coi như không nhìn thấy. Đám con trai ở độ tuổi này, đứa nào cũng đều rất kiêu căng, không thể chịu nổi dù chỉ
là một chút khinh thường, đương nhiên cũng sẽ không thèm để ý tới thằng
bé. Kết bạn trên internet cũng không được, bởi vì Phương Phương không
thích dùng internet một tí nào cả.
Nỗi lo âu của tôi càng ngày
lại càng tăng, đặc biệt là sau khi tôi và bố của Phương Phương đã qua
năm mươi, mà Phương Phương thì vẫn không thể nào hòa nhập được với xã
hội này như trước, tôi lo sợ rằng thằng bé sẽ phải sống một mình như thế cả đời, như vậy thì sẽ rất cô đơn tịch mịch.
Nói thật, tôi đang bắt
đầu cảm thấy hối hận vì lúc trước đã không giữ lại đứa nhỏ kia, lúc ấy
tôi chỉ sợ là sau khi sinh con ra thì sẽ làm giảm bớt tình yêu của tôi
đối với Phương Phương, nhưng lại không hề nghĩ tới chuyện có lẽ có thêm
một đứa em trai hay một đứa em gái thì sẽ giúp cho Phương Phương có thêm được một người bạn kề bên, kể ra như vậy thì sẽ ấm cúng hơn nhiều.
Tôi nói ý nghĩ này ra với bố của Phương Phương, hỏi anh ấy là có muốn thêm
một đứa nữa không. Bố của Phương Phương trấn an tôi, nói: “Đừng nghĩ
nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, đã hơn năm mươi tuổi rồi mà
còn nói đến chuyện này, anh thấy em còn trẻ con hơn cả Phương Phương ấy. Anh thấy gần đây có một đoàn múa ba-lê ở Nga có tới thành phố G để biểu diễn, còn có cả vở “Hồ Thiên Nga” nữa, anh đã bảo người đặt vé rồi, đến lúc đó anh với em cùng nhau đi xem để thư giãn nhé.”
Tôi vui
mừng đồng ý. Ai ngờ gần đến ngày biểu diễn thì công ty của bố Phương
Phương đột nhiên lại nhận được một đơn đặt hàng lớn, ngày nào cũng phải
tăng ca đến hơn mười hai giờ đêm mới về tới nhà. Bố của Phương Phương
xin lỗi vì không thể tới xem biểu diễn cùng với tôi. Tôi cảm thấy rất
tức giận đối với hành vi lật lọng này của anh ấy, nhưng nhìn thấy cảnh
ngày nào anh ấy cũng mệt lử vì phải tăng ca, cho nên cũng chỉ có thể hào phóng mà tha lỗi cho anh ấy. Vé biểu diễn cũng đã mua rồi, cho nên tôi
bèn hỏi thử Phương Phương là có thể đi xem biểu diễn cùng với tôi được
không.
“Bố phải đi làm tăng ca rồi, mà mẹ đi xem biểu diễn một
mình thì tội nghiệp lắm.” Tôi cố ý bày ra vẻ mặt đáng thương trước mặt
thằng bé.
Phương Phương cũng bày ra vẻ mặt khó xử, do dự một lúc, thằng bé hỏi tôi là có thể đội mũ đeo khẩu trang vào được hay không.
“Như vậy thì bọn họ sẽ không thể nhìn thấy con được.” Phương Phương nói.
Tôi cảm thấy rất buồn cười đối với hành vi tự lừa mình dối mình (*) này của thằng bé, nhưng thằng bé có thể đi tới nhà hát – một nơi tụ tập cực kỳ nhiều người cùng với tôi đã là chuyện không hề dễ dàng gì rồi, cho
nên tôi cũng không để ý đến chuyện thằng bé sẽ ăn mặc như thế nào cả.
Về sau ngẫm lại thì có lẽ tất cả những chuyện này đều là do ý trời cả.
—-
(*) Nguyên văn là 掩耳盗铃 (bịt tai trộm chuông): Câu này gắn liền với một điển tích, một tên trộm vào nhà người khác để ăn trộm một chiếc chuông lớn,
hắn đã nảy ra ý tưởng là đập vỡ chiếc chuông thành các mảnh nhỏ để mang
đi cho dễ. Lúc hắn đập vào búa vào chuông thì đã tạo ra âm thanh rất
lớn. Sợ bị người khác nghe thấy được âm thanh này, hắn đã bịt hai tai
lại, sau đó lại tiếp tục dùng đập chuông, vì hắn nghĩ rằng chỉ cần hắn
bịt tai lại thì những người khác cũng sẽ không nghe thấy tiếng gì cả.
Kết cục là: vì tiếng động quá lớn cho nên tên trộm đã bị phát hiện và bị bắt lại.
=> “Bịt tai trộm chuông” có thể hiểu là tự mình làm ra hành động để lừa dối mình.
—
(*) Núi La Phù: Thuộc tỉnh Quảng Đông – Trung Quốc. Đây là một trong Thập đại danh sơn của Trung Hoa.