Trong thời gian Phương Phương để ý tới Tiếu Lạp Sênh, kỳ thật tôi cũng
đã ủy thác cho “Văn phòng XX” đi điều tra về bối cảnh gia đình của Tiếu
Lạp Sênh, biết được đại khái một số chuyện trong gia đình cậu ấy và còn
có cả một chút tình cảnh riêng của cậu ấy nữa.
Không thể không
nói, Tiếu Lạp Sênh quả là một người rất được. Vẻ ngoài ưa nhìn, biết
khiêu vũ là một chuyện, quan trọng hơn cả chính là tính cách kiên cường
sống có trách nhiệm của cậu ấy, cậu ấy còn vô cùng hiếu thuận với bố mẹ
của mình nữa.
Nói thật nếu không xét đến vấn đề giới tính của cậu ấy thì Phương Phương có thể thích được một người như vậy làm cho tôi
cảm thấy rất vui mừng. Điều này chứng tỏ Phương Phương nhà chúng tôi rất có mắt nhìn, giống y như tôi vậy.
Phải nói đây chính là duyên
phận, mẹ của tôi vốn cũng là một vũ công múa ba-lê nổi tiếng người Nga,
sau khi giải ngũ đã từng tới dạy múa ba-lê tại nhà hát lớn ở Mát-xcơ-va, bởi vậy tôi với các giáo sư ở trong học viện vẫn còn giữ liên lạc với
nhau. Khi nhắc đến chuyện Tiếu Lạp Sênh thôi học vào lúc trước, họ đều
cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Cho nên, lúc tôi đưa ra đề nghị là liệu có
thể viết thư giới thiệu cho Tiếu Lạp Sênh để cậu ấy có thể quay lại học
tiếp có được hay không, sau khi cân nhắc họ cuối cùng cũng đã đồng ý.
Có một vị giáo sư rất thích Tiếu Lạp Sênh còn dặn dò riêng với tôi rằng,
nếu có thể thì nên để cho Tiếu Lạp Sênh nhanh chóng qua đây, bởi vì tuổi đời của diễn viên múa ba-lê rất ngắn, đặc biệt là với vũ công nam, có
vô số người đã phải xuất ngũ trước năm ba mươi tuổi. Tiếu Lạp Sênh đã bỏ lỡ mất thời kỳ phát triển tốt nhất, không thể tiếp tục trì hoãn thêm
được nữa.
Tôi nghe xong mà trong lòng cảm thấy bồn chồn, tuy rằng chính tôi là người đã chủ động đưa ra đề nghị muốn giúp đỡ để cho Tiếu
Lạp Sênh có thể xuất ngoại tiếp tục học tập, thế nhưng mà nếu như cậu ấy thật sự đi rồi thì chẳng phải là Phương Phương nhà tôi sẽ buồn lắm sao? Khả năng thích ứng của Phương Phương rất kém, ngay đến mấy chỗ gần nhà
thôi mà thằng bé cũng phải chuẩn bị tâm lý mất hơn nửa năm rồi mới dám
đi tới đó, bao nhiêu năm như vậy rồi mà đến ngay cả thành phố G cũng
chưa dám tới, chứ đừng nói là ra nước ngoài.
Nếu Tiếp Lạp Sênh mà đi thật thì chắc là Phương Phương sẽ đau lòng cho đến tận khi nào cậu ấy trở về mới thôi mất.Tôi chia sẻ nỗi băn khoăn này với bố của Phương Phương.
Bố của Phương Phương bảo: “Ôi vợ ơi em đừng có suy nghĩ nhiều như thế để
mà làm gì. Nếu thật sự có như vậy thì đối với Phương Phương mà nói cũng
chưa chắc đã là chuyện không tốt. Con trai mà, phải trải qua một chút
thất bại chứ, nếu không thì làm sao mà lớn lên được đây? Em chiều Phương Phương quá, như vậy là không tốt đâu.”
Lúc mới nghe xong tôi có
hơi tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại thì lại cảm thấy bố Phương Phương
nói rất có lý. Chuyện tình cảm mà, dù cho kết cục có ra sao, chỉ cần
toàn tâm toàn ý thì kiểu gì cũng sẽ có thu hoạch mà thôi.