Chuyện Phương Phương cầu hôn tôi với bố của Phương Phương cũng đã dự
liệu được trước, lúc bát tự của thằng bé và Lạp Sênh còn chưa có xem
xong thì thằng bé đã luôn miệng nhắc đi nhắc lại là muốn mang Lạp Sênh
lên giường của mình rồi. Điều khiến chúng tôi không ngờ được tới đó
chính là – Lạp Sênh thế mà lại đồng ý!!!
Tôi hẹn gặp riêng với Lạp Sênh, hỏi xem cậu ấy có phải là đang nói đùa với Phương Phương hay không.
Cậu ấy bị tôi hỏi đến đỏ bừng hết cả mặt lên, nhưng rồi cuối cùng cậu ấy
vẫn kiên định nói với tôi rằng cậu ấy nghiêm túc, cậu ấy nguyện ý kết
hôn với Phương Phương.
Tôi nhắc nhở cậu ấy: “Đây chính là chuyện
cả đời, cháu thật sự không định suy nghĩ lại à? Có lẽ qua một thời gian
nữa cháu sẽ thấy hối hận đấy.”
“Cháu sẽ không hối hận đâu bác Khương.” Cậu ấy nói: “Cháu không có cách nào để khước từ được Phương tiên sinh cả.”
Có thể nghe được cậu ấy nói như vậy trong lòng tôi cảm thấy rất mừng,
nhưng tôi vẫn muốn cho cậu ấy thấy rõ lập trường của mình: “Lạp Sênh,
bác hi vọng những lời sau đây của bác sẽ không khiến cho cháu cảm thấy
bị xúc phạm.” Tôi nhìn chăm chú vào mắt của cậu ấy, nói: “Lúc cháu còn
chưa biết chuyện gì thì Phương Phương đã thích cháu từ rất lâu rồi, bác
cam đoan là thằng bé sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ đâu. Cho nên nếu
như cháu kết hôn cùng với Phương Phương, bất kể là trong tương lai có
xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần bác và bố của thằng bé vẫn còn
sống thì tuyệt đối các bác sẽ không bao giờ đồng ý để cho cháu ly hôn
với thằng bé đâu.”
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu bác Khương,” Cậu ấy nhìn tôi, trên mặt mang theo ý cười đầy ngượng ngùng: “Đạo Thiên Chúa của bọn cháu không cho phép ly hôn đâu ạ.”
“Cháu đã thề
trên danh nghĩa của Chúa, trừ phi Phương tiên sinh chủ động đưa ra lời
đề nghị, nếu không thì cháu tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh ấy đâu ạ.”
Tôi nhìn vào trong đôi mắt của cậu ấy, nơi đó có một luồng sáng trong veo
tinh khiết, không tìm thấy được dù chỉ là một chút do dự. Trong tình
huống này, ngoại trừ việc chúc phúc cùng cảm ơn ra thì tôi còn có thể
nói được gì nữa đây?
Tuy rằng chuyện kết hôn đồng tính ở trên thế giới đã bắt đầu được thi hành với quy mô mở rộng, thế nhưng ở bên này
Đại Lục thì vẫn luôn ngoan cố chống cự lại. Tôi, bố của Phương Phương
cùng với bố mẹ của Lạp Sênh đã thương lượng qua, cảm thấy không cần
thiết phải xuất ngoại để đi nhận cái tờ giấy chứng nhận kia, mà chỉ cần
cử hành hôn lễ ngay tại nhà thờ là cũng đã được rồi.
Từ sau khi
cầu hôn thành công, nụ cười trên gương mặt của Phương Phương không hề có dấu hiệu biến mất. Tôi ngờ rằng cơ mặt của thằng bé đã bị cương cứng
hết cả rồi. Có một lần thằng bé mở cửa không cẩn thận nên đã để ngón tay bị kẹp ở chỗ khe cửa, thế mà thằng bé vẫn có thể mỉm cười bảo với tôi
rằng: “Mẹ, hình như tay của con bị kẹp đến sưng cả lên rồi.”
Tôi dở
khóc dở cười, vừa chạy đi lấy cao Vân Nam cho thằng bé vừa mắng: “Mẹ
thấy thứ bị kẹp sưng lên không phải là ngón tay của con đâu, mà là đầu
óc của ấy.”
Hôn lễ được chuẩn bị nhanh chóng, cuối cùng vào buổi
tối trước ngày kết hôn, tôi với bố của Phương Phương rốt cuộc cũng nghĩ
tới được một chuyện vô cùng nghiêm trọng hơn nữa còn là chuyện không thể nào bỏ qua được, đó chính là – Phương Phương có biết phải làm gì trong buổi tối ngày kết hôn không?
“Sẽ ngủ trên giường cùng với Tiếu Tiếu.” Phương Phương cười tủm tỉm: “Không cần phải ngủ ở dưới sàn nhà.”
“…”
Tôi nghiêm trọng vỗ vỗ bố của Phương Phương: “Anh xem rồi nghĩ cách đi, chuyện này thì em không giúp được gì rồi.”
Mặt của bố Phương Phương như bị táo bón: “…Để anh thử một lần xem sao.”
“À đúng rồi, không được cho thằng bé xem phim “con ếch” đâu đấy!” Tôi dặn
dò: “Chẳng may Phương Phương học phải điều xấu gì thì thảm.”
Bố của Phương Phương khó xử, nói: “Vợ ơi, em đang làm khó anh đấy à? Không cho xem cái đấy thì học thế nào được?”
“Em kệ xác anh. Nếu anh mà dám để cho Phương Phương xem cái thứ đó thì từ
nay về sau anh xác định ngủ dưới sàn nhà đi.” Tôi tức tối nói: “Trong
nhà sách có bán sách dạy về sinh lý đấy, anh không thể dùng sách đấy để
dạy được à?”
“Được rồi, nghe lời em hết.” Cuối cùng bố của Phương Phương cũng bị khuất phục.
Sau đó sự thật chứng minh, chuyện giường chiếu…khụ khụ, có vẻ như chỉ xem mỗi sách không thôi là chưa đủ.