Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 61: Chương 61: Phiên Ngoại 1




Tuy rằng bác sĩ Tần đã làm thôi miên cho Phương tiên sinh, để cho anh ấy quên đi chuyện anh ấy đã đánh La Bân vào ngày hôm đó, thế nhưng vào một ngày không lâu sau đó, Phương tiên sinh đột nhiên lại bảo với tôi rằng anh ấy đã mơ thấy một giấc mơ, anh ấy nói trong mơ hình như tôi đã bị một người nào đó bắt nạt, sau đó anh ấy đã xông lên đánh người đó.

“Vợ ơi, nếu có người nào bắt nạt em thì em nhất định phải nói cho anh biết đấy nhé.” Phương tiên sinh nói: “Anh sẽ giúp em bắt nạt lại họ.”

Trông thấy dáng vẻ khẩn trương của anh ấy, tôi cảm thấy rất cảm động, nhưng vẫn cố ý nói: “Thế nếu như người bắt nạt anh lại chính là người mà anh thích thì sao nào?”

Phương tiên sinh bị tôi hỏi cho mông lung, một lúc sau mới nói: “Thế, thế em có thể nhẹ tay một chút được không?”

Tôi cười khẽ một tiếng, cầm lấy tay anh ấy rồi cắn một miếng, nói: “Như này thì sao?”

Phương tiên sinh cười khà khà, giang rộng tay chân nằm ở trên giường: “Tới đây, cứ cắn cho thoải mái đi.”

Tôi leo lên người anh ấy, cắn nhẹ lên má anh ấy. Phương tiên sinh quay đầu, chỉ chỉ vào má bên kia, nói: “Còn cả bên này nữa.” Tôi cười rồi làm theo lời anh ấy.

Phương tiên sinh bị tôi cắn đến đỏ cả mặt, ánh mắt trong veo nhìn tôi. Ánh mắt đầy vẻ mong ngóng giống như một chú cún con của anh ấy làm cho trái tim tôi đập nhanh hơn, mặt tôi nóng lên.

Tôi biết anh ấy đang tỏ ý muốn được làm chuyện thân mật với tôi. Tuy là trong lòng tôi cũng rất muốn đồng ý, thế nhưng cứ nghĩ đến cái kỹ thuật kì ba kia của Phương tiên sinh là tôi lại khổ sở đến muốn khóc. Mọi người đã bao giờ gặp phải trường hợp mới “đi vào” chưa được đầy mấy phút thậm chí còn chưa cả nhúc nhích gì mà đã bắn ra rồi “đình công” luôn rồi hay chưa? Ở đây có một gương mặt tiêu biểu đây này.

Bác sĩ nói sở dĩ tôi có sự kháng cự đối với chuyện giường chiếu như vậy, một phần nguyên nhân cũng là do kỹ thuật của bạn giường quá kém. Để tránh tạo ra nỗi ám ảnh lần thứ hai, trước khi đợt trị liệu kết thúc thì tốt nhất là tôi không nên phát sinh quan hệ.

Bởi vậy nên tôi cứ rối rắm mãi, cuối cùng vẫn chỉ dám hôn một cái lên trán anh ấy rồi chuẩn bị leo xuống khỏi người anh ấy.

Mặt của Phương tiên sinh lập tức hiện ra vẻ mất mát, tôi không đành lòng, bèn cam đoan với anh ấy: “Để tháng sau đi, tháng sau anh hỏi lại em nhất định sẽ đồng ý.”

“Thật nhé?” Phương tiên sinh mở to đôi mắt.

Tôi áp mặt tới rồi hôn anh ấy một cái, nói: “Đương nhiên là thật rồi.”

“Tại sao lại phải đợi đến tháng sau?” Phương tiên sinh tò mò hỏi.

Tôi trầm mặc hồi lâu, hít thở một hơi thật sâu rồi nói: “Bởi vì em bị bệnh, bác sĩ bảo phải đến tháng sau mới có thể làm với anh được.”

Phương tiên sinh sợ ngây người, lập tức bắt lấy tay tôi rồi hỏi: “Làm sao vậy? Có đau không? Vì sao em không nói cho anh biết?”

Tôi lắc đầu, không dám nhìn vào mắt anh ấy, nhỏ giọng nói: “Trước đây chẳng phải anh đã từng hỏi em là vì sao lại không thích La Bân đấy sao? Đây chính là nguyên nhân.”

“Bởi vì anh ta đã làm tổn thương em.”

Lúc nói xong những lời này cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Tôi ngẩng mạnh đầu lên nhìn Phương tiên sinh, chỉ sợ anh ấy sẽ kích động nhảy xuống giường rồi lại chạy đi đánh La Bân.

“Vì sao,” Giọng của Phương tiên sinh hơi run lên, anh ấy hỏi: “Chẳng phải là La Bân thích em đấy sao? Vì sao lại muốn làm tổn thương em?”

Anh ấy hỏi như vậy khiến cho tôi cảm thấy có chút không thể chịu nổi, nhưng tôi vẫn chậm rãi nhớ lại căn nguyên của toàn bộ mọi chuyện này rồi kể ra cho anh ấy nghe.

Phương tiên sinh nghe được đến một nửa thì bắt đầu rơi nước mắt, lúng ta lúng túng nói: “Sao anh ta lại có thể đối xử với em như vậy được cơ chứ? Em tốt với anh ta như thế cơ mà sao anh ta lại có thể đối xử với em như vậy chứ? Sao anh ta lại xấu xa như vậy cơ chứ?”

Trông thấy anh ấy khóc lên khóc xuống như một đứa trẻ, trong lòng tôi cảm thấy chua xót vô cùng, vừa giúp anh ấy lau nước mắt vừa an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa. Anh phải biết rằng, nếu như lúc trước La Bân không làm sai thì không biết chừng có lẽ em sẽ vẫn còn thích anh ta, và như vậy thì sẽ không có chuyện em cưới anh được đâu.” Tôi nghiêm mặt dọa anh ấy.

Phương tiên sinh nghe xong, thở mạnh cũng không dám thở, càng đừng nói đến chuyện rơi nước mắt.

Tôi cảm thấy buồn cười, bèn nhéo mặt của anh ấy, nói: “Cho nên, có một số việc đã được Thượng Đế an bài ngay từ đầu rồi, ví như em với anh ta nhất định sẽ phát sinh chuyện thương tổn này, lại ví như lúc này đây em đang ở bên cạnh anh.”

“Thế nhưng anh không muốn em bị những người khác làm cho tổn thương.” Phương tiên sinh nói: “Anh chỉ muốn lúc nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh suốt thôi.”

“Anh nghĩ hay quá nhỉ!” Tôi nhào nặn mặt Phương tiên sinh, thở dài nói: “Thật ra bây giờ nghĩ lại, em cũng không phải là không có lỗi sai, nếu lúc đó thái độ của em không kịch liệt đến mức ấy, mà có thể nói chuyện rõ ràng với anh ta, thì có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không đến mức ầm ĩ như thế này.”

Phương tiên sinh lắc đầu nói: “Em đã làm rất tốt.”Tôi nói: “Đó là bởi vì anh không công bằng.”

“Không phải thế,” Phương tiên chỉ vào ngực mình rồi nói: “Tất cả đều là của em.”

Mặt của tôi nóng bừng lên, tôi cúi đầu không dám nhìn anh ấy. Thế nhưng Phương tiên sinh lại cứ cười khà khà, còn chọt má của tôi, ở chỗ đó lộ ra hai cái má lúm đồng tiền tròn nhỏ.

Đù! Đúng là không có cách nào để nói chuyện tiếp được mà!

Tôi vội vàng dừng cương trước bờ vực thẳm nắm lấy mặt của Phương tiên sinh, hung hăng cảnh cáo: “Không được nói nữa! Nghe em nói cho xong đi đã.”

Đợi đến khi Phương tiên sinh không tình nguyện mà đóng miệng lại, tôi mới nói tiếp: “Anh có còn nhớ cái lần mà chúng ta đi ăn cơm ở nhà hàng xoay không? Lúc sắp rời nhà hàng em có nói với anh là em muốn vào WC, thật ra là em phải đi gặp anh ta, anh ta nói là anh ta lập nghiệp thất bại ở thành phố Q, cho nên đang định chuyển tới thành phố G để tìm cơ hội.”

“Lúc ấy em vẫn còn giữ liên lạc với anh ta, bố mẹ em vẫn luôn cảm thấy anh ta có ơn đối với gia đình của em, cho nên em không có cách nào để coi anh ta như người dưng được, lúc cần chào hỏi thì vẫn phải chào hỏi. Nhưng hình như anh ta đã hiểu lầm ý của em, anh ta cho rằng em vẫn còn thích anh ta, không đầu không đuôi tự dưng tiến tới hôn em, em không muốn, thế nên bọn em mới đánh nhau.”

“Sau khi chúng mình rời khỏi nhà hàng đó không biết làm sao mà anh ta lại có được số điện thoại của em, anh ta nhắn tin cho em nói là hai mươi vạn mà anh ta đã cho nhà em mượn lúc trước là do anh ta đã trộm lấy của bố mẹ của mình, sau khi biết được chuyện này bố mẹ của anh ta suýt chút nữa thì đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta, vì chuyện này mà anh ta còn phải thôi học, tóm lại mấy năm sau đó cuộc sống không được tốt cho lắm.”

“Lúc ấy nghe anh ta nói như thế em cũng rất khó chịu, cảm thấy áy náy không yên, cho nên lúc anh ta nói với em rằng anh ta đã bị đuổi việc ở nhà hàng xoay, em mới có thể vội vàng chạy tới tìm anh ta như vậy.”

“Dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng là vì giúp gia đình của em cho nên mới ra nông nỗi ấy, tuy rằng anh ta không có nói là muốn gia đình em trả lại tiền cho anh ta, thế nhưng khi thấy tình hình của anh ta cũng không được tốt cho lắm, ngày đó em mới đi tìm anh ta, nhân tiện mang theo luôn hai mươi vạn tới đó để trả lại cho anh ta.”

“Có điều, do em không có đủ tiền cho nên em đã dùng thẻ của anh.” Tôi xấu hổ nhìn Phương tiên sinh một cái, nói: “Sau này em sẽ trả lại cho anh.”

Phương tiên sinh lắc đầu, tội nghiệp nhìn tôi, chỉ chỉ miệng. Ý là anh ấy đang không thể nói chuyện. Tôi nổi lên ý xấu, cố tình nói: “Không cho nói, phải nín lời.”

Phương tiên sinh: QAQ

Tôi bị vẻ mặt của anh ấy làm cho buồn cười, nhịn không được lại nhéo mặt anh ấy, nhường một bước mà nói: “Vậy thì chỉ có thể nói một câu.”

“Mẹ anh bảo là…” Phương tiên sinh chỉ vừa mới nói ra câu mở đầu thôi là tôi đã ngắt lời của anh ấy ngay lập tức: “Xong, hết một câu. Bây giờ không cho nói nữa, nín.”

Phương tiên sinh: QAQ

Tôi cười lăn lộn trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tỏ vẻ nghiêm túc. Hết cách rồi, năng lực chọc cười của Phương tiên sinh quá lớn, da mặt tôi không có dày được như da mặt của anh ấy, anh ấy chỉ vừa mới phát ra tiếng thôi là đầu của tôi đã quay mòng mọng rồi, nếu cứ để cho anh ấy nói tiếp thì không biết là phải nói đến ngày tháng năm nào mới xong nữa.

Tôi nhào nặn hai má của Phương tiên sinh, nói: “Lúc mang tiền đi trả lại cho La Bân em cũng đã nói rất rõ với anh ta rằng em không có cách nào tha thử nổi cho anh ta thế nhưng em cũng không muốn đi hận anh ta, dẫu sao thì hai người cũng đã không còn nợ nần gì nhau nữa, tốt nhất là cũng đừng tiếp tục qua lại với nhau nữa. Nhưng cũng không biết là anh của em đã nói cái gì với anh ta mà anh ta lại cứ nghĩ là em kết hôn với anh chỉ vì tiền của nhà anh, cho nên sau đó La Bân lại tới tìm em lần thứ hai, hỏi em có phải là em vẫn còn thích anh ta hay không.”

Phương tiên sinh: QAQ

“Em không phản ứng lại anh ta, thật không ngờ là sau đó anh ta lại đi tìm đến anh.” Tôi ảo não nói: “Đôi lúc nghĩ lại, chuyện giữa em với anh ta quá rắc rối, đến chính em cũng không thể nói rõ ra được, thế nên em mới không có kể cho anh biết, em sợ không cẩn thận sẽ bị anh hiểu lầm.”

“Nhưng bây giờ, em đã kể cho anh toàn bộ mọi chuyện rồi.” Tôi dè dặt nhìn Phương tiên sinh, nói: “Phương Phương, anh có thể tha thứ cho em được không?”

Phương tiên sinh ra sức gật đầu, chỉ chỉ vào cái miệng của mình, tôi mỉm cười, không nói hai lời lập tức áp lại gần hôn lên môi anh ấy.

Phương tiên sinh trợn tròn mắt lên rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Quấn quýt giao triền, không cần phải nói thêm một lời nào nữa.

Dục tình bùng cháy, đợi cho tới lúc tôi hồi phục lại được tinh thần thì mới phát hiện ra tôi và Phương tiên sinh đã ở trong trạng thái liều chết triền miên.

Tận đến lúc này, tôi mới chợt nhận ra, cảm giác bối rối đối với chuyện giường chiếu của tôi có lẽ không phải là do tôi sợ hãi chuyện này, mà là do giấu diếm Phương tiên sinh quá nhiều điều thế nên mới tạo thành cảm giác áy náy và bất an. Sau khi nói ra được hết tất cả những khó chịu cùng khổ sở ở trong lòng, tôi mới nhận ra được rằng hóa ra nỗi lo sợ khi tôi với Phương tiên sinh gần gũi xác thịt vô hình trung đã tan thành mây khói.

Thôi thôi, kệ xác lời dặn dò của bác sĩ, bác sĩ tâm lý đều là cái đám gạt người. Bây giờ tôi chỉ muốn mở rộng cơ thể cùng linh hồn của mình ra, tận tình nghênh đón người tôi yêu.

Nghênh đón vị thiên sứ mang tình yêu tới cho tôi.

He makes me shine like diamonds.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.