Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao

Chương 10: Chương 10: Cái lẩu




Lâm Tây mỉm cười, gắp cho Trần Kiều một cục thịt viên, nói “Thịt cua đầu sư tử này là lần đầu tiên tôi làm, lúc trước cũng chưa từng ăn qua, thứ nghĩ anh là người phía nam chắc sẽ thích ăn món này, không biết hương vị có giống hay không.”

Lâm Tây lại nói: “Lúc trước nghe nói có dịch heo, bây giờ thịt heo tăng giá, hồi sáng đi mua nhìn giá cả mà hết hồn còn tưởng nhìn nhầm thịt bò.”

Lâm Tây lại nói: “Những vật dụng sinh hoạt hàng ngày tôi đều mua, tôi còn mua mấy bồn cây nhỏ, đặt ở trong nhà càng có nhân khí, phòng tôi có một chậu, phòng anh cũng có một chậu, anh đừng làm nó chết đấy.”

Lâm Tây tiếp tục nói: “Tôi ở siêu thị mua chút trái cây, không biết anh thích ăn cái gì, tôi liền tùy tiện mua mấy thứ tôi thích ăn.”

“Chuối cư nhiên mắc tiền như vậy! Tôi mua nửa trái dưa hấu, đã bỏ vào tủ lạnh rồi, buổi tối anh có thể vừa ôm dưa hấu ăn vừa xem TV.”

Lâm Tây lải nhải: “Tôi mua thêm vài ly mì ăn liền cho anh, đều bỏ trong bọc. Sau này muốn ăn mì gói có thể nấu ăn, tôi còn mua trứng gà và cải thìa, anh có thể lấy ăn kèm, có dinh dưỡng. Trong tủ còn có nấm kim châm, mì sợi, tàu hủ ky, đậu giá, cá viên... Anh muốn ăn cái gì có thể nấu chung với mì ăn liền....”

Trần Kiều nghe Lâm Tây ngày thường ít nói nhưng hôm nay không để yên, kỳ quái, một chút cũng không cảm thấy ồn. Trần Kiều muốn đem tivi trước mặt tắt đi, anh chỉ muốn nghe tiếng Lâm Tây ríu rít.

Lâm Tây nói một hơi dài, đột nhiên nhớ tới cái gì dừng một chút, hỏi: “Anh biết dùng nồi không?”

Trần Kiều biết, anh lại nói: “Không rành lắm, em dạy tôi đi.”

“Được, cơm nước xong tôi dạy cho anh.”

Trần Kiều lặng lẽ mỉm cười, kẹp một cục thịt viên bỏ vào trong miệng, ăn rất ngon. (*”︶”*)

Một bữa cơm ba món mặn một canh, ăn lấy ăn để, chủ yếu là công lao của Trần Kiều, anh ăn tận ba chén cơm.

Lâm Tây khiếp sợ với sức ăn của Trần Kiều, âm thầm nghĩ lần sau lại làm nhiều chút. Lâm Tây vẫn luôn tưởng rằng Trần Kiều ăn không nhiều, ai ngờ nhiều không tưởng!

Cơm nước xong, Lâm Tây muốn rửa chén, bị Trần Kiều ngăn cản: “Em đi nghỉ ngơi đi, tôi ăn cơm em làm, đâu thể không biết xấu hổ mà để em rửa chén được?”

Lâm Tây kiên trì không có hiệu quả, vì thế ở bên cạnh Trần Kiều thu dọn phòng bếp. Trần Kiều đứng trước bồn rửa chén, mang bao tay cao su cẩn thận rửa chén.

Leng keng, leng keng, rầm rầm.

Trần Kiều cảm thấy âm thanh này rất mỹ diệu rất êm tai, trước nay anh chưa từng thích phòng bếp đến như thế.

Cơm nước rửa chén dọn dẹp xong, Lâm Tây lấy hai cái ly mới mua ra, một cái ly vẽ con chó đưa cho Trần Kiều, một cái ly vẽ con mèo để lại cho mình. Cô bỏ vào ly nửa miếng chanh và bạc hà còn có đường phèn, sau đó đổ nước ấm, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa ra bốn phía.

Trần Kiều nhìn cái ly của mình, mặt trên vẽ một bàn chân của con chó màu xám, ngốc ngốc, thật đáng yêu, bản thân anh cũng không thích loại đồ vật này, nhưng rất thích cái ly này. Trần Kiều liếc cái ly của Lâm Tây một cái, là một bàn chân con mèo, cũng thật đáng yêu.

Trần Kiều nói: “Em mua mấy thứ này tốn bao nhiêu tiền, tôi trả cho em.”

Lâm Tây có chút không vui: “Không cần, tôi ở chỗ này ăn nhiều hộp cơm của anh như vậy, nhiêu đây chẳng là gì.”

Trần Kiều nói: “Em mua mấy thứ này có thể tốn nhiều tiền hơn mấy hộp cơm của tôi.”

“Không cần, tôi mua, tôi vui.” Lâm Tây nói.

Lâm Tây không muốn dây dưa tiệc bạc với người khác, tiền tài là nghìn ác vạn ác, đạo lý này cô đã sớm biết, nguyên tắc này cô vẫn luôn tuân thủ, nhưng cô không biết vì cái gì cô rất muốn cùng Trần Kiều có càng nhiều dây dưa tiền bạc, giống như vậy, bọn họ có thể càng ngày càng dây dưa không rõ, càng ngày càng có liên hệ lẫn nhau, cách anh gần một chút.

Trần Kiều cuối cùng vẫn đưa cho Lâm Tây ba trăm ngàn, lý do là: “Em là học sinh, còn là nữ sinh, sao tôi có thể để em tiêu hao tiền bạc.”

Lâm Tây vốn dĩ không muốn nhận.

Trần Kiều nhìn cô nói: “Lâm Tây, cảm ơn. Những thứ em mua tôi đều rất thích, cơm ăn rất ngon, cái ly rất đẹp, cảm ơn em.”

Buổi chiều, Lâm Tây về phòng học bài, Trần Kiều cũng bắt đầu làm việc của anh.

Trong khoảng thời gian này Lâm Tây đã quen cùng Trần Kiều ăn cơm, sau đó lại cùng nhau yên tĩnh về phòng làm việc riêng. Thật thoải mái, thật yên tâm.

Cơm chiều, Trần Kiều không muốn để Lâm Tây hao tâm tốn sức nấu cơm, cho nên anh gọi cơm hộp, Malatang, Lâm Tây thích ăn.

Một ngày cuối tuần thanh thản tự tại trôi qua.

Lâm Tây đi rồi, Trần Kiều nằm ở trên sô pha, nghĩ thầm, anh cũng bắt đầu thích cuối tuần, tuy rằng anh là nghề tự do.

Hôm nay cái phòng ở này, rất có cảm giác của “Nhà“.

Nói thật, đã rất lâu Trần Kiều không biết cảm giác gì gọi là nhà. Cũng có lẽ là vì anh chưa từng nếm trải mùi vị của nhà.

Không biết đã bao nhiêu năm anh chưa ăn đồ ăn nhà làm, Lâm Tây làm đồ ăn vừa ngon vừa đẹp. Trần Kiều lại nhớ tới bóng dáng cô ở phòng bếp bận rộn, và cảnh tượng anh đang rửa chén cô ở bên cạnh dọn dẹp. Trần Kiều cảm thấy có thứ gì đó từ trong lòng xông ra, kêu gào muốn nẩy mầm lớn lên. Đây là một loại cảm giác kỳ diệu.

Trần Kiều nhìn bốn phía, cái phòng ở lạnh như băng này, hôm nay phá lệ ấm áp. Trên bệ cửa sổ có một chậu cây xanh, trên bàn có ly nước chanh, hộp giấy mới mua, cái dĩa tinh xảo đủ loại màu sắc đựng đầy trái cây, tủ lạnh tràn đầy các loại gia vị và mì ăn liền.

Nơi nơi đều có bóng dáng của cô ấy, thật tốt.

Cuối tuần, thật tốt.

Buổi tối 12 giờ, Trần Kiều phá lệ nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ, anh nghĩ nghĩ, mở Weibo ra.

Hiếm khi ghi dòng trạng thái, ghi là “Hôm nay”, kèm với ảnh chụp đồ ăn hôm nay, và cái ly mới mua. Vì chứng nghệ thuật mỹ học và cưỡng bách đủ ba món đồ, nên chụp thêm một ảnh khác.

Đăng lên Weibo xong Trần Kiều lập tức tắt điện thoại, tắt đèn ngủ.

Trần Kiều quyết định hôm nay đi ngủ sớm một chút, như vậy ngày mai có thể gặp cô sớm một chút.

Mỗi một giây đều là trộm được, cho nên phải quý trọng.

Trần Kiều đăng Weibo xong phía dưới lập tức chen đầy bình luận.

【Gâu gâu! Nam thần lần đầu tiên đăng ảnh tự chụp!】

【Lúc trước hâm mộ tay nghề của anh, bây giờ hâm mộ mặt anh.】

【 Hôm nay? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?!】

【A a a a, tui phát hiện cái này! Hai bộ chén đũa! Một lam một hồng.】

Còn có......

【Cái gì? Nữ thần của tôi cư nhiên là nam?】

【Tôi vẫn luôn tưởng anh này là một bà chị... hu hu】

【Không thấy mặt nhưng em biết anh đẹp trai lắm! Từ hôm nay trở đi anh chính là bạn trai của emmm!】

*

Buổi sáng hôm sau, Lâm Tây đúng giờ ra cửa, đi đến nhà cách vách. Lâm Tây lấy chìa khóa có dây tơ hồng ra mở cửa.

Kỳ thật Lâm Tây vẫn thích cảm giác Trần Kiều mở cửa cho cô, mỗi buổi tối trở về, trên bàn có hai hộp cơm, trên sô pha có thiếu niên đang ngồi.

Lâm Tây cảm thấy, nơi này càng có hơi thở của nhà hơn phòng ở cách vách.

Lâm Tây vào cửa, Trần Kiều đã rời giường, thoạt nhìn là vừa rời giường không lâu, còn mặc quần áo màu xám ở nhà, chân dài bắt chéo ngồi ở trên sô pha xem tin tức sáng sớm trên tivi.

Lâm Tây giật mình, hôm qua cô biết Trần Kiều có bản lĩnh ngủ một giấc đến tận hai giờ rưỡi chiều, cũng biết Trần Kiều có năng lực thức đêm, nhưng hôm nay lại rời giường sớm xem TV?

Là vì xem tin tức sáng sớm?

Lâm Tây lại nghĩ tới mỗi buổi tối về nhà trên TV đều chiếu Bản Tin Thời Sự, mặt không khỏi tối sầm.

Anh thích xem tin tức đến hết thuốc chữa!

“Tới rồi?” Trần Kiều xem tin tức nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn Lâm Tây “Ăn sáng chưa?”

“Chưa. Còn anh?”

“Cũng chưa, đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn sáng. Sữa đậu nành bánh quẩy?” Trần Kiều đứng lên.

“Ai, không cần. Hôm qua tôi có mua bánh mì và sữa bò, để trong tủ lạnh, lấy ra ăn đi.”

Nói, Lâm Tây mở tủ lạnh ra, bàn tay vòng qua một đống mì ăn liền lấy ra ổ bánh mì nướng và một hộp sữa bò.

“Anh ăn bánh mì trước, tôi đi phòng bếp làm nóng sữa bò.” Lâm Tây đặt bánh mì ở trên bàn, cầm hộp sữa đi đến phòng bếp.

Trần Kiều mặt không biểu tình đi theo: “Tôi đi theo học tập.”

Lâm Tây nhìn Trần Kiều mặt mày chưa tỉnh ngủ nhảy nhót đi theo mình vào phòng bếp, cười ra tiếng, không biết vì sao tim cô nhè nhẹ rung động, ấm áp.

Lâm Tây đổ sữa bò vào trong nồi, bật lửa, cô lấy ra hai cái chén nhỏ, chuẩn bị lát nữa sữa nóng sẽ đổ ra.

Lâm Tây đứng trước nồi chờ sữa nóng, Trần Kiều khoanh đôi tay ôm ngực đứng ở phía sau Lâm Tây.

Lâm Tây nhìn Trần Kiều chưa tỉnh ngủ, mỉm cười, nói: “Như vậy đi, tủ lạnh còn trứng chiên và chân giò hun khói, tôi nướng bánh mì một chút chúng ta ăn sandwich.”

Nói, Lâm Tây đi ra phòng bếp, đi đến tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn. Trần Kiều lon ton đi theo phía sau.

Trần Kiều đứng ở phía sau Lâm Tây, như là nhớ tới cái gì anh quay lại phòng khách cầm cái ly, lại chạy sang phòng Lâm Tây cầm một cái ly nữa.

Lâm Tây thấy tay trái Trần Kiều cầm một cái ly hình con chó, tay phải cầm một cái ly hình con mèo, mặt không biểu tình chạy tới trước mặt Lâm Tây. Trần Kiều đem hai cái ly đưa cho cô: “Sữa bò.”

Nội tâm Lâm Tây: Đáng yêu chết mất!!

Bữa sáng là sandwich trứng chiên chân giò hun khói, bánh mì nướng hơi bị khét, màu vàng sậm, đặt ở trên dĩa. Bên cạnh là hai ly sữa bò. Đơn giản lại không thiếu tinh xảo.

Lâm Tây đang chuẩn bị ăn, bị Trần Kiều ngăn cản, “Từ từ, chụp ảnh.”

......

Trước kia chưa bao giờ gặp qua Trần Kiều chụp ảnh, nhưng bây giờ... hôm qua và hôm nay hai ngày chụp hai bữa cơm......

“Giữa trưa ăn lẩu đi?” Trần Kiều gặm sandwich. Ăn bữa sáng, suy nghĩ bữa trưa.

“Sao đột nhiên muốn ăn lẩu?” Lâm Tây hỏi.

Trần Kiều trầm mặc một lát, nói, “Đồ ăn trong tủ lạnh em mua cho tôi, phối hợp lại đã đủ một cái lẩu.”

Nấm kim châm, mì căn, tàu hủ ky, đậu giá, cá viên...

... Hình như cũng đúng.

Hôm qua khi Lâm Tây mua đồ ăn chính là dựa theo nguyên liệu nấu lẩu mà mua, cô cảm thấy ăn mì ăn liền bỏ càng nhiều đồ kỳ quái càng tốt, đây mới là mì ăn liền phiên bản xa hoa! Có một lần cô dùng mì ăn liền nấu thành một nồi thêm Malatang.

Nghĩ đến đây, Lâm Tây bưng ly uống một ngụm sữa bò. “Được, một hồi tôi đi siêu thị mua nước cốt lẩu, lại mua một ít đồ ăn khác.”

“Cùng đi đi.”

“Hả?”

“Cùng đi siêu thị đi.”

“Anh muốn cùng tôi đi ra ngoài?” Lâm Tây có chút khiếp sợ.

“Ừm.” Trần Kiều gật đầu, khóe miệng còn dính sữa bò chưa lau khô, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Lâm Tây chần chờ hỏi, “Anh... Bao lâu rồi chưa ra cửa?”

Trần Kiều nhấp môi, nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói với Lâm Tây: “Hình như một tuần.”

Dứt lời lại cúi đầu nói, “Tôi không thích ra cửa.”

Lâm Tây mỉm cười, nói “Hai ta mỗi ngày chỉ biết ăn cơm, ăn chầu này xong về sau ra ngoài ăn.”

Xem có giống sinh hoạt của vợ chồng nhỏ không.

Trong lòng Lâm Tây nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng không có lời nào để nói, vì thế không kịp phòng ngừa nói ra.

“Xem có giống sinh hoạt của vợ chồng nhỏ không.”

Nói xong một câu, Lâm Tây giật nảy mình, vội vàng uống một hớp sữa lớn, sau đó cúi đầu chuyên tâm ăn bánh mì, không dám nhìn Trần Kiều.

Không khí rơi vào trầm mặc.

Bỗng nhiên, Trần Kiều nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Khá tốt.”

*

Lâm Tây rất thích ăn lẩu, cũng thích dạo siêu thị. Cô cảm thấy hai việc này quả thực không cần quá ấm áp.

Người một nhà cùng nhau ngồi vây quanh cái lẩu sôi ùng ục, cười nói vui vẻ gắp đồ ăn cho nhau, cùng ba hoặc mẹ đoạt cục thịt viên cuối cùng trong nồi, hoà thuận vui vẻ tâm sự, không thể tốt hơn.

Đáng tiếc, những điều đó đều là Lâm Tây tưởng tượng ra. Gia đình khác có lẽ là như thế, nhưng nhà của cô tuyệt đối không phải như vậy.

Tào Lệ Linh tính tình hấp tấp, mỗi lần ăn lẩu đều vội vội vàng vàng đem đồ ăn bỏ hết vào trong một nồi hầm. Mà Lâm Cường thích không vội không chậm ăn uống nói chuyện phiếm, ông sẽ thường mua thêm mấy chai bia ướp lạnh, trước khi ăn cơm sẽ uống trước mấy chai mặt mày biến thành đỏ thẫm. Cứ như vậy, cơm còn chưa bắt đầu ăn, hai người đã có thể cãi nhau trước một trận.

Hơn nữa Tào Lệ Linh không thích Lâm Cường uống rượu, tửu lượng của Lâm Cường quá kém, nhiều lời vài câu hai người đã có thể cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, mỗi một lần ăn lẩu, đều là như vậy. Lâm Tây thậm chí sợ hãi Lâm Cường uống say sẽ lật nồi, quá đáng sợ.

Dần dần Lâm Tây càng thích ăn Malatang, hương vị cũng không khác mấy.

Trong tưởng tượng của Lâm Tây dạo siêu thị là một nhà ba người, đẩy xe mua sắm, chậm rì rì đi dạo, cẩn thận chọn vài món đối lập, sau đó cười nói thảo luận vài tiếng đồng hồ.

Nhưng Tào Lệ Linh không thích như vậy, tính tình gấp gáp yêu cầu cái gì thì nói thẳng, mua xong đồ cần thiết lập tức quay đầu đi. Còn Lâm Cường thì lười, không thích dạo siêu thị. Cho nên hình ảnh tưởng tượng trong đầu Lâm Tây căn bản không có khả năng xuất hiện.

Lúc Lâm Tây đẩy xe mua sắm màu xanh lục Trần Kiều đi theo bên cạnh, Lâm Tây có một chút không phân rõ đây là thật hay là giả.

Mộng tưởng trở thành sự thật.

Lâm Tây cố ý đi chậm rì rì, Trần Kiều cũng không nóng nảy, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cô.

Lâm Tây cầm lấy mấy thẻ bài nước cốt lẩu, hỏi Trần Kiều mua cái nào, Trần Kiều ngốc ngốc chỉ vào cái đẹp mắt nhất.

Lâm Tây băn khoăn mua thịt dê cuốn hay là thịt bò cuốn, Trần Kiều đem hai cái đều bỏ vào xe mua sắm, đều lấy cả hai.

Thật tốt.

Ở nhà làm một cái lẩu rất đơn giản, ngoại trừ rửa rau thì những cái khác đều không cần làm.

Hai người vây quanh cái bàn, nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn, nồi lẩu sôi ùng ục, cái ly mới vừa đổ nước chanh vào, phông nền tivi chiếu một bộ phim thanh xuân vườn trường. Lâm Tây cầm đũa chuẩn bị ăn.

“Từ từ” Trần Kiều lên tiếng ngăn cản, Lâm Tây khó hiểu nhìn anh.

“Chụp ảnh.”

...

“Chụp ảnh chung đi.” Lâm Tây đề nghị. “Tôi không có điện thoại, bắt anh chụp một tấm, chờ thi đại học xong chia cho tôi.”

“Được.”

Tách một tiếng, trên màn hình điện thoại, cô gái tươi cười sáng lạn, chàng trai giương khóe miệng mỉm cười.

Tấm ảnh chụp chung đầu tiên của hai người bọn họ.

Lâm Tây cảm thấy đây là cái lẩu ngon nhất cô từng ăn, không gì sánh nổi. Lâm Tây tâm tình tốt, ăn uống ngon, lời nói tự nhiên cũng nhiều lên.

Trần Kiều có khi nói nói mấy câu, có khi cắm hỗn ngắt lời, có khi mỉm cười không nói.

Điều duy nhất làm Lâm Tây bất mãn chính là, Trần Kiều thừa dịp cô nói chuyện kẹp mất cục bò viên cuối cùng trong nồi.

Đáng ghét! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

-

Vào lúc ban đêm, Trần Kiều nằm ở trên giường, hồi tưởng những chuyện xảy ra trong hôm nay, từ làm cơm sáng đến cơm trưa, từ dạo siêu thị đến cùng nhau rửa rau. Trần Kiều không tiếng động cong cong khóe miệng, chim chóc dậy sớm có trùng ăn.

Trần Kiều lấy điện thoại ra, mở Weibo, đem ảnh chụp sandwich sáng hôm nay và cái lẩu up lên, ánh mắt xẹt qua hình cô và anh chụp chung hôm nay, nghĩ nghĩ, không đăng lên. Vì nghệ thuật mỹ học và cưỡng bách chứng đủ ba món đồ, Trần Kiều lại chụp tấm ảnh khác đăng lên. Văn án: hôm nay, thật tốt.

Trần Kiều không xem bình luận, anh click mở tin nhắn, từng bước từng bước click mở, không phải vì xem, mà là vì xóa đi chấm đỏ.

Chứng cưỡng bách không thể nhẫn nhịn điểm đỏ.

Tin nhắn đơn giản chỉ là khen anh vẽ đẹp, có rất nhiều tin hẹn bản thảo, sau ngày hôm qua anh đăng ảnh tự chụp, còn có người thổ lộ với anh....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.