Lời này vừa nói ra, Bạch Sơ lập tức trợn to hai mắt nhìn Huyền Thiên, Lãnh Vô Sương tuy ý thức không rõ ràng, cũng mở nửacon mắt mang theo chút tức giận cùng xấu hổ kéo lấy cánh tay Huyền Thiên, giọng nói khẽ run.
“Ta nói chịu được là chịu được.”
Huyền Thiên không biết làm sao, siết chặt lấy tay Lãnh Vô Sương kề sát bên miệng hôn, sau đó dịu dàng nói: “Đồ nhi thật sựkhông còn khí lực, chưa từng nghĩ tới muốn giẫm đạp sư phụ.”
Y nhìn thoáng qua Bạch Sơ, thiếu niên lanh lợi kia vẫn đứng ngốc một chỗ đáng thương ôm lấy Lãnh Vô Sương làm nũng.
“Sư phụ, người đáp ứng muốn cùng con lưỡng tình tương duyệt, sao hiện tại không chịu cùng con song tu?”
Hai gò má Lãnh Vô Sương nóng lên, vừa thẹn vừa giận, hận không thể dùng chân đạp hai tên kia xuống, nhưng lại không biếtlàm sao cho đúng, dục hỏa đốt người, cả người y đã bị cởi sạch sành sanh, bị kẹp giữa hai đồ đệ như dâm phụ đang nghênhđón.
Y nhắm chặt mắt buông lỏng thân thể dựa vào ngực Bạch Sơ, xem như ngầm cho phép.
Bạch Sơ vừa mừng vừa sợ, luống cuống tay chân lấy lòng xoa khắp người Lãnh Vô Sương, vừa làm vừa hỏi: “Sư phụ thoải máikhông? Có làm đau người không?”
Tình huống lần này khác biệt, Huyền Thiên cùng Bạch Sơ đều ở đây, y lại đang trong tư thế bị thao túng. Bạch Sơ hỏi nhữngcâu kia không cảm nhận được gì, nhưng Lãnh Vô Sương lại bị vướng Huyền Thiên, nghe tới càng thêm đỏ tía tai, trong lòngchửi bới lời nói của Bạch Sơ, lại hận thân thể dâm đãng của mình, nghe những câu này càng mẫn cảm thêm, thân thể mỗi nơiđều lộ ra vết hồng ám muội, đầu vú sưng tấy còn chưa xoa đã cứng lên, tính khí của mình cũng chảy ra chất lỏng trong suốt,đùi cùng huyệt đều đỏ tươi lên, eo lại linh hoạt như rắn, cả người quấn lấy tiểu đồ đệ ăn mặc chỉnh tề mà cọ xát, trong miệngtràn ra tiếng rên rỉ nhiệt tình.
Tuy rằng Lãnh Vô Sương không trả lời Bạch Sơ, nhưng phản ứng của y như cổ vũ Bạch Sơ, hai ba cái cởi y phục của mình, đếngần muốn liếm lên môi Lãnh Vô Sương lại bị Huyền Thiên nhẹ nhàng đẩy ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn Đại sư huynh của mình.
“Sư phụ không chịu nổi, ngươi trước nên giúp cái miệng nhỏ phía sau của người mở rộng đi.”
Trên mặt Lãnh Vô Sương nóng như muốn bay hơi, Lãnh Vô Sương vùi đầu nằm nhoài trên đùi không chịu ra mà thở ra từngluồng nhiệt khí xuyên qua quần đi tới đùi lớn cùng nơi vô cùng nhạy cảm của Huyền Thiên, khiến Huyền Thiên không thể chịunổi mà thở dốc, tay nhẹ nhàng nắm lấy hai gò má Lãnh Vô Sương nói: “Sư phụ đang câu dẫn ta sao? Hay là đang trả thù?”
Kèm theo lời nói kia, vật nhạy cảm khổng lồ kia liền oai phong đứng thẳng dưới vải quần đè lên trên môi Lãnh Vô Sương.
Sau lưng Bạch Sơ đã bắt đầu di chuyển, nắm chặt eo Lãnh Vô Sương đem tính khí thô to của mình đâm vào, đâm tới nỗi y trợnto hai mắt, đôi môi cũng mở lớn, vô tình lại đem vật kia của Huyền Thiên ngậm trong miệng, nước miếng cùng dâm thủy làmước vải quần, mùi đàn ông nồng nặc chui vào trong miệng cùng mũi Lãnh Vô Sương, nhưng y lại không thấy bài xích, trái lạidâm dục trên người lan tràn khiến bản thân càng say mê mùi vị này.
Lãnh Vô Sương không kìm lòng được há to miệng, duỗi lưỡi ấm áp mềm mại ra cách vải cắn lên tính khí của Huyền Thiên, nướcmiếng chảy ra càng nhiều hơn, thuận theo khóe miệng chảy xuống cằm, rồi tụ lại một chỗ ở đũng quần Huyền Thiên tạo ramột vùng tối màu.
Huyền Thiên thở gấp, ngón tay xuyên qua mái tóc đen nhánh xinh đẹp của y, còn không quên trêu đùa.
“Sư phụ thật gần gũi, bị người thao phía sau còn không quên dùng miệng đằng trước chăm sóc đồ nhi.”
Ý nghĩ xuất hiện, cởi quần, đem vật kia xuất hiện hoàn toàn trước mắt Lãnh Vô Sương, chĩa vào hai gò má y làm phiền, dâmthủy óng ánh dính lên gò má trắng nõn cùng khóe miệng Lãnh Vô Sương, khiến cả người y càng thêm dâm đãng gợi dục.
Lãnh Vô Sương nuốt nước miếng, mắt sáng lên, gần như có chút sợ sệt, phía sau bị Bạch Sơ đâm đến sung sướng, mỗi lần đềutới nơi sâu nhất, khiến hắn tê cả da đầu, sảng khoái lắc mình, nhìn thấy tính khí thô to trước mặt, muốn liều mạng ngậm vàomiệng liếm mút, lại lo lắng mình không thể chịu được cự vật này, đắng cổ họng do dự ngửa đầu nhìn Huyền Thiên.
Dưới háng Huyền Thiên phồng lớn, nhưng vẫn mỉm cười dụ dỗ y.
“Thèm thì ăn vào đi, sư phụ thiên phú dị bẩm, thật sự có thể ngậm vào.” Nói xong, hắn đỡ lấy côn thịt của mình tiến vào đôimôi đỏ sẫm của Lãnh Vô Sương, hơn nửa cái côn hịt chen vào, sau lưng Bạch Sơ như cảm ứng lại Huyền Thiên, ưỡn eo đâmthẳng vào.
Khoái cảm bị giáp công hai mặt khiến cả người Lãnh Vô Sương run rẩy bắn ra một luồng tinh dịch, y há miệng phun ra nuốtvào cự vật, phía sau bị thao cũng tham lam cắn nuốt dương vật thô to, thần sắc trên mặt càng thêm si mê cuồng loạn, eo đongđưa linh hoạt dụ người, mông trắng như tuyết mềm mại lên xuống lộ ra chủ nhân nó đang khát khao khó nhịn thế nào.
Trong miệng hắn bị Huyền Thiên nhét đầy, trong miệng nhét đầy khiến y muốn rên rỉ nhưng không ra tiếng, mọi thứ biến mấttrong cuống họng, thế nhưng miệng nhỏ lại mở lớn, cổ họng cũng ráng chống đỡ, Huyền Thiên va chạm làm cả cây tiến vàosâu, khoái cảm bị lắp đầy khiến y khó có thể chịu nổi, ôm lấy đầu Lãnh Vô Sương dùng sức theo, sau lưng Bạch Sơ đã bắn mộtđợt, tinh dịch vừa nhiều vừa đặc, trong huyệt Lãnh Vô Sương bị bắn đầy, cả cái mông bên ngoài phân nửa đã dính lỏng trắngngà sền sệt ẩm ướt.
Hai mắt y mông lung, bị Huyền Thiên bắn vào miệng không cẩn thận nuốt xuống, số còn lại từ khóe miệng chảy xuống ngực,thấm ướt đầu vú hồng nhuận, đỏ trắng giao nhau khiến người ta càng thêm thèm nhỏ dãi.
“Sư phụ thật đẹp mắt.” Bạch Sơ rút tính khí ra, thở hổn hển si mê vuốt lên trước ngực Lãnh Vô Sương.
Hắn kéo Lãnh Vô Sương tới, thân thể đầy dấu vết ám nuội cùng chất lỏng tươi đẹp hiện ra trước mặt hai người, đôi môi y khẽhé thở dốc, khóe miệng còn mang theo chút tinh dịch của Huyền Thiên, lồng ngực phập phồng, núm vú mềm mại đáng yêu,vòng eo gầy, đôi chân trắng nõn thon dài, xinh đẹp nhỏ nhắn chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm chặt.
Bạch Sơ chịu không được nuốt nước miếng, ngậm một bên núm vú vừa liếm vừa cắn, tay lại xoa nắn bên còn lại.
Huyền Thiên cũng không khác gì Bạch Sơ, nhìn cảnh xinh đẹp dụ người thế kia, trên mặt tuy vẫn bình tĩnh, nhưng dưới háng lạicương lên, đâm vào Lãnh Vô Sương tiếp tục thảo phạt.
Bọn họ ở đây điên loan đảo phượng, Hàn Sở Nhượng vẫn còn trong Khúc trấn tra xét chuyện chín mươi lăm năm trước.