Mộng Nguyệt nhìn hành động này của quỷ vương, ngoại trừ cảm động ra, còn là thật nhiều thật nhiều đau lòng, ta đối với vương như thế, vương vẫn như thường lệ đối với ta bảo vệ cùng ôn nhu, từng giây từng phút yêu thương bảo hộ ta, chẳng lẽ ta thật sai lầm rồi?! Ta… ta không xứng được vương đối đãi như thế……..
“Đi ra ngoài! Tất cả đi ra ngoài cho ta!” Ngô Mộng Nguyệt gào thét.
“Đi ra ngoài? Nói năng cho hợp thời đi! Nếu không phải là ngươi cắt đứt tóc của hắn, làm hắn mất đi ma lực, bọn ta lại có thể dễ dàng đi vào như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý ‘mời thần thì dễ, đuổi thần thì khó’? Muốn bọn ta ra ngoài? Không tiện lợi như vậy! Hơn nữa một tiểu tiện nhân như ngươi dựa vào bản lĩnh gì mà ra lệnh bọn ta? Chỉ bằng phế vật trong lòng ngươi sao? Ha ha ha ha ha…..”
Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt kéo lại cánh tay phỉ thủ, khí cấp bại phôi (vừa có thể là rất tức giận, vừa là rất bối rối) nói: “Ngươi là đồ ngụy quân tử! Ta coi như là nhìn lầm ngươi rồi!”
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy ma vương trước mắt, với ngoại hình xuất chúng khác với lời đồn thổi bên ngoài, xuất ra toàn lực cứu biểu muội Nguyệt nhi, nói như vậy biểu muội đã sớm chết dưới một đao thủ phỉ, nếu như là mình, thật tâm thử tự hỏi, nhất định sẽ không đủ dũng khí quên thân cứu nàng, chính mình yêu biểu muội còn chưa đủ sâu. Ích kỷ, cũng là bản tính của con người, cuộc sống chính mình xuống cấp biết tự đi tìm thức ăn, nhưng có người gặp nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên chính là trốn tránh….. Tóm lại, ta lúc này đã thật tâm vui mừng cho biểu muội, tất cả ưu điểm của ta, so với tên dị loại đó thực là cửu ngưu nhất mao*, xem ra người mà Nguyệt nhi chọn thật xứng đáng…… Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt lúc này thật buông tay, thật kính nể, thật chúc phúc.
(*Cửu ngưu nhất mao: nghĩa đen “Chín trâu một lông”, trích trong một câu nói từ sách “Báo Nhiệm Thiếu Khanh” của Tư Mã Thiên, viết: “Giả lệnh bộc phục pháp thụ tru, nhược cửu ngưu vong nhất mao, dữ lâu nghĩ hà dĩ dị.” Tạm dịch: Giả như ra lệnh tôi khuất phục trước pháp luật và chịu chết, cũng chỉ như bứt một sợi lông trong đám lông của chín con trâu, vậy có gì khác với giết một con sâu?
Tác giả dùng ở đây mang nghĩa so sánh, tất cả ưu điểm của biểu ca Mộng Nguyệt so với quỷ vương chỉ như một chiếc lông trong đám lông của chín con trâu)
“Bớt sàm ngôn đi! Ngươi bây giờ đã vô dụng! Đến cõi chết đi!” Phỉ thủ xoay người lại phóng đao, giết chết người đang giận giữ bất bình kéo hắn.
Thật ra thì phỉ thủ mới vừa rồi tung một đao muốn đánh chết Ngô Mộng Nguyệt, kỳ thực cũng chính là mang theo ý đồ dò xét. Thứ nhất là bởi muốn đánh chết ma quỷ kia còn chưa nắm chắc cơ hội, thứ hai là để đánh cuộc xem thật giả như nào, xem một chút yêu ma này rốt cuộc yêu tiểu tiện nhân kia bao nhiêu, có thể vận ma lực chống đỡ hay không, nếu thực thay nữ nhân kia đỡ đao đó, vậy khẳng định là sẽ chặt chẽ bảo vệ, càng ngày tiêu hao sức lực hơn, như vậy đối với hắn là hết sức có lợi, nếu như không đỡ lại, vậy cũng tốt thôi, biến tiểu tiện nhân kia thành ma trước, tránh cho phiền toái về sau này.
Theo như tình hình bây giờ, hiển nhiên là yêu nữ nhân kia sâu không dứt, nhất định là gắt gao bảo vệ con tiện nhân kia, pháp lực nhỏ nhoi yếu ớt sẽ mau tiêu hao hết. Hắn cũng không thừa sức dư hơi, pháp lực nhìn như yếu tới mức một cơn gió liền thổi bay kia, cũng không phải là thứ mà một sinh vật nhỏ bé như loài người có thể dễ dàng hóa giải. Cho dù là vô tận hao tổn, vậy cũng không thành vấn đề, bên cạnh hắn còn có pháp sư trừ yêu, đối với pháp lực thấp kém của tiểu yêu tiểu quỷ còn hữu dụng, nhưng cũng không bắt được tên ma chủ này, mặc dù không đánh thương được, song cứ đâm tới thể nào cũng làm tiêu hao sức, cho dù còn chút ít pháp lực, khẳng định sẽ giữ lại để bảo vệ mạng chó của chính mình cùng con tiểu tiện nhân, phân ra nhiều như vậy sẽ chẳng còn bao nhiêu pháp lực đối phó lại hắn.
Ma đầu bị một đao kia của hắn tiêu hao ma lực khá nhiều, một đao đó đã đạt tới hiệu quả như hắn muốn. Tính toán trong ngoài hắn đều sẽ không bị thương, mà một đao kia bổ về phía biểu ca Ngô Mộng Nguyệt hoàn toàn là cố ý từ trước, đối với một phế vật để chỗ nào cũng cảm thấy chướng mắt này, không bằng chết sẽ sạch sẽ hơn, chỉ có người chết mới không lắm mồm linh tinh!
Thêm nữa, này cũng là hắn có ý dò xét đối phương, ma đầu kia có muốn giết cũng giết không chết, hao tổn lực lượng sẽ phí phạm rất nhiều. Nếu như ma đầu muốn vì nữ nhân ngu xuẩn kia mà ra tay cứu giúp, vậy thì không thể xem nhẹ coi thường, phải tự có kế thoát thân. Còn nếu tiếp theo không xuất thủ tương trợ, chứng minh ma đầu kia tự thân đã khó bảo toàn, đã sắp đi gặp Bồ Tát! (sắp chết)
Hồ ly có thế nào cũng vẫn là hồ ly, tính toán so với người bình thường luôn vượt xa vạn dặm, vì bảo toàn chính mình, phải giảo hoạt nhanh nhẹn cùng âm hiểm sắc bén!
“Không!” Ngô Mộng Nguyệt hét lên, thương tâm muốn chết, dù sao mới có ngắn ngủi mấy canh giờ, nàng giống như đã phải trải qua cả đời yêu hận tình cừu, sinh ly tử biệt. Nàng mất đi cảm giác, đã mau trở nên hít thở không thông, cũng không rời đi quỷ vương trong ngực nửa bước, bởi vì hàng loạt đả kích đột nhiên tới mà sắp đến giới hạn, không dám lại nhìn về phía trước, không dám nhìn bất kì một thi thể nào, càng không có dũng khí tiến lên.
Mà thân hình quỷ vương lúc này có chút nghiêng ngả, mới vừa rồi vì bảo vệ an toàn cho Mộng Nguyệt mà tình trạng đã trở nên quá mức nghiêm trọng, pháp lực của quỷ vương vốn đã tới cực hạn, một lần nữa sử dụng ma chú khiến cho cơ thể đau nhức vô cùng, chèn ép quỷ vương đến gần nửa trạng thái hôn mê, nếu không phải vì ý thức bảo vệ Mộng Nguyệt quá mức mãnh liệt, sợ rằng quỷ vương sớm đã vĩnh viễn nhắm lại đôi mắt hàn lạnh tuyệt sắc vô song kia…..
Biết bây giờ ma đầu đối với hắn không còn chút uy hiếp, phỉ thủ ngay tức thì giật dây thủ hạ: “Các huynh đệ! Mau xông lên! Người nào lấy được trái tim ma đầu, người đó liền có được thân thể bất tử……” Vì điều kiện mê người này, lòng tham của mỗi phỉ nhân đột nhiên dâng cao, tất cả rục rịch chuẩn bị xông lên hành động…