Trong Mộng Toàn Ngân Hà

Chương 17: Chương 17: Bạn trai




Edit: YintingMột giọng nói từ trên hàng hiên truyền xuống, Lâm Tịch lập tức xoay người lại.

“Mẹ?” Lâm Tịch thấy mẹ Lâm từ trên lầu đi xuống, sắc mặt ngượng ngùng, cũng không biết vừa nãy có bị mẹ Lâm nhìn thấy không nữa, “Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?”

Trong tay mẹ Lâm xách một bịch rác. Bà không trả lời Lâm Tịch, chỉ nhìn Nguyễn Tinh Hà, hỏi Lâm Tịch: “Đây là— con có bạn trai rồi hả?”

Lâm Tịch vội vàng biện hộ: “Không phải. Mẹ, con không có…”

“Thảo nào con không muốn đi xem mắt…” Mẹ Lâm cười ha hả, bộ dáng như mẹ hiểu hết mà, cũng không nghe Lâm Tịch nói nữa, “Con nói xem con có bạn trai, thì cứ nói cho mẹ nghe là tốt rồi, còn gạt này gạt nọ…”

“Mẹ, thật sự không phải…”

Mẹ Lâm nhìn Lâm Tịch, chớp chớp mắt, lại là bộ dáng kiểu con còn muốn giấu mẹ đến khi nào: “Được rồi, Tiểu Tịch, con không cần phải thẹn thùng gì nữa, vừa rồi mẹ chả thấy gì đâu!”

“…”

Sau đó lại nhìn về phía Nguyễn Tinh Hà.

Chà, tên nhóc này có dáng vẻ hơn người đấy.

Lâm Tịch nhớ đến lời Kim Đậu Đậu từng nói: Đặc biệt khi cười, sẽ càng “thuần lương vô hại”, chuyên lừa gạt các cô gái và các bậc trưởng bối.

Tư thế của mẹ Lâm rất giống bộ dáng của mẹ vợ càng nhìn con rể càng thấy thuận mắt.

Nguyễn Tinh Hà đúng lúc cất lời, kèm theo một nụ cười: “Chào dì.”

Mẹ Lâm: “Chào con, chào con, cậu nhóc tên là gì nhỉ?”

“Dì à, con tên là Nguyễn Tinh Hà.”

“Vậy thì dì gọi con là Tiểu Nguyễn nhé.” Mẹ Lâm lại cười ha hả, “Mau, mau, lên nhà ngồi đi con.”

Nguyễn Tinh Hà nhìn qua Lâm Tịch, vẻ mặt đầy đắc ý, sau đó mỉm cười với mẹ Lâm: “Cảm ơn dì, vậy thì con đây cung kính không bằng tuân mệnh.”

Suốt quá trình mẹ Lâm đều cười không khép miệng được: “Khách sáo cái gì chứ, cứ xem như là nhà mình đi, dù sao thì sau này cũng là người một nhà mà…”

Mẹ Lâm quên luôn cả việc vứt rác, trực tiếp dẫn Nguyễn Tinh Hà lên nhà luôn, Lâm Tịch đi theo sau, nhìn hai người đi trước cười cười nói nói thật vui vẻ, đến nỗi cô chẳng thể chen vào một câu nào.

///

Trong nhà.

“Lão Lâm, mau ra đây, có người đến nhà này—” Mẹ Lâm vừa tiếp đón Nguyễn Tinh Hà, vừa gọi ba Lâm.

Khi Nguyễn Tinh Hà vừa thấy ba Lâm đi ra, lập tức đứng dậy chào: “Chào chú.”

“Chào con, chào con.” Ba Lâm vẫn chưa đoán được chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mẹ Lâm dẫn một chàng trai lịch lãm, tuấn tú vào nhà, tiếp đón nồng hậu, không khỏi hỏi: “Đây là?”

“Đây là bạn trai của Tiểu Tịch, Tiểu Nguyễn.”

“Tiểu Tịch, lại đây ngồi nói chuyện với Tiểu Nguyễn đi con.” Mẹ Lâm kéo Lâm Tịch qua, để cô ngồi trên sofa trò chuyện với Nguyễn Tinh Hà ở phòng khách, sau đó cùng ba Lâm vào bếp.

Trong phòng bếp, ba Lâm cho rằng đây là đối tượng xem mắt của con gái, hỏi mẹ Lâm: “Nhanh như vậy đã thành cặp rồi à.”

“Gì vậy, con gái của ông đã sớm có người rồi, còn gạt không cho chúng ta biết… Nếu không phải tôi đi xuống đổ rác thấy hai chúng nó, khụ khụ, dính lấy nhau, thì tôi cũng không biết hóa ra Tiểu Tịch đã có bạn trai rồi…”

Phòng khách, Nguyễn Tinh Hà ngồi trên sofa, cố gắng nhịn cười: “Tịch Tịch…”

“Đừng gọi em như vậy!”

“Được rồi, vậy thì Lâm Tịch, anh cảm thấy nếu chú dì đã hiểu lầm như vậy, hay là…”

Lâm Tịch: “Em sẽ giải thích rõ ràng với họ.”

“Anh nghĩ, hay là cứ thế phóng lao rồi theo lao luôn đi.”

Lâm Tịch liếc nhìn Nguyễn Tinh Hà.

Nguyễn Tinh Hà nghiêm túc phân tích: “Anh thấy nếu chú dì cho rằng chúng ta là bạn trai bạn gái, thì họ sẽ không sắp xếp mấy buổi xem mắt cho em nữa, cũng sẽ không thúc giục em luôn, như vậy không phải rất tốt hả?”

“Hơn nữa, nếu giờ em giải thích cho chú dì thì đảm bảo bọn họ sẽ không tin đâu.”

“Dù gì…” Nguyễn Tinh Hà đến gần Lâm Tịch, trong mắt như có ngàn vì sao lấp lánh, “Anh hôn em, đã bị dì nhìn thấy rồi. Chẳng lẽ đây là chuyện mà bạn bè bình thường làm hay sao?”

Lâm Tịch không thể phủ nhận, những việc mà Nguyễn Tinh Hà nói rất có lý.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Lâm Tịch phát hiện, cô không bài xích mối quan hệ này.

Lúc này, ba mẹ Lâm từ bếp đi ra, bưng ấm trà và một mâm hoa quả.

Nguyễn Tinh Hà lập tức đứng dậy, cầm lấy.

“Cảm ơn chú dì. Mấy chuyện này đáng lẽ ra nên để con và Lâm Tịch làm cho.”

“Đúng vậy, ba mẹ à, hai người không cần luôn tay luôn chân như vậy đâu.”

Sau khi bốn người đều ngồi xuống, bắt đầu chính thức trò chuyện.

Mẹ Lâm hỏi trước: “Tiểu Nguyễn à, con và Tiểu Tịch ấy, được bao lâu rồi?”

Nguyễn Tinh Hà liếc nhìn Lâm Tịch một cái, Lâm Tịch cũng nhìn qua Nguyễn Tinh Hà.

Nguyễn Tinh Hà mỉm cười đáp: “Con và Tịch Tịch bên nhau hai tháng rồi dì ạ.”

“Vậy hai đứa quen nhau thế nào?”

“Con và Tịch Tịch là bạn học cấp 2 ạ.”

“Ồ, trước đây hai đứa là bạn học à.” Mẹ Lâm cười, lại càng thêm hài lòng, “Bạn học rất tốt… Vậy hai đứa vẫn luôn giữ liên lạc hả?”

Lâm Tịch lập tức phủ nhận: “Không có đâu.”

Nguyễn Tinh Hà lại liếc qua Lâm Tịch, sau đó nói: “Chuyện là thế này ạ. Mặc dù tụi con là bạn học, nhưng lúc đó cũng chỉ bận rộn học tập, nhiều năm qua không liên lạc lần nào.”

“Mãi cho đến mấy tháng trước con đi họp phụ huynh cho cháu trai, thì mới gặp lại Tịch Tịch. Khi đó bọn con mới liên lạc lại.”

“Con rất may mắn khi có thể gặp lại Tịch Tịch.”

“Thật trùng hợp, cháu trai của con cũng học tại trường mà Tiểu Tịch dạy à.”

Nguyễn Tinh Hà gật đầu: “Cháu trai con là học sinh trong lớp của Tịch Tịch ạ.”

Mẹ Lâm vừa nghe xong, lại càng cao hứng: “Ồ, duyên phận đấy.”

“Thế, Tiểu Nguyễn là người ở đâu vậy? Trong nhà có mấy người? Có mấy anh chị em ruột?…”

Lâm Tịch nghe mẹ Lâm hỏi nhiều như vậy, lập tức ngắt lời: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa. Cứ như đang tra hỏi hộ khẩu vậy.”

Nguyễn Tinh Hà ngồi bên cạnh vội tỏ ý không sao, đây là việc nên làm.

Lúc này mẹ Lâm mới quay qua nói với Lâm Tịch: “Con nhìn xem những gì Tiểu Nguyễn nói mới là có lý.”

“Dì à, con cũng là người Quan Thành, học và sinh sống ở Quan Thành từ nhỏ. Mãi đến khi đại học thì chuyển đến Bắc Thành để học. Bây giờ ba mẹ con đang định cư ở Bắc Thành. Con và chị hiện đang sống ở Nam Thành…”

Cả quá trình Nguyễn Tinh Hà đều cực kỳ lễ phép, đối xử nhẹ nhàng tử tế, ấn tượng của ba mẹ Lâm về anh cực kỳ tốt. Buổi tối, mẹ Lâm đặc biệt bảo Nguyễn Tinh Hà ở lại nhà ăn cơm.

Ăn cơm tối xong, Nguyễn Tinh Hà định rời đi.

Mẹ Lâm: “Thế tối nay con ở đâu?”

“Con tìm một khách sạn là được rồi ạ.”

“Vậy sao được? Làm sao lại để con ở khách sạn trong lần đầu tiên đến nhà chơi chứ?” Mẹ Lâm chọc chọc Lâm Tịch, “Tiểu Tịch, con nói xem có đúng không?”

“Dạ?” Thường thì trước mặt thân thích hay bạn bè, chỉ cần mẹ Lâm chọc chọc cô vài cái, thì Lâm Tịch sẽ rất phối hợp, biểu hiện cực kỳ tốt. Nhưng thái độ lần này lại rất khác: “Vẫn là nên ở khách sạn đi. Khách sạn tương đối thuận tiện hơn.”

Mẹ Lâm trừng mắt nhìn Lâm Tịch, lại nhìn Nguyễn Tinh Hà mà cười: “Thế sao được? Trong nhà còn một phòng cho khách, hay là tối nay con ngủ tạm ở đây một đêm đi.”

“Việc này…” Nguyễn Tinh Hà nhìn Lâm Tịch.

Mẹ Lâm kéo Lâm Tịch qua, “Ai da, con bé này không hiểu chuyện, Tiểu Nguyễn, con không cần nhìn con bé, cứ nghe dì đi, đêm nay ở lại đây nhé.”

Nguyễn Tinh Hà nở nụ cười vô tội, còn lộ ra vẻ đạt được ý muốn: “Thế đêm nay con phải làm phiền chú dì rồi.”

“Không phiền, không phiền đâu…” Mẹ Lâm vừa lải nhải, vừa đi dọn phòng dành cho khách.

Lâm Tịch liếc xéo Nguyễn Tinh Hà: “Vừa vào nhà mà anh đã nghênh ngang như vậy á?”

Nguyễn Tinh Hà mỉm cười: “Đây là chiến thuật đánh vòng.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tinh Hà vào phòng ngủ của Lâm Tịch.

Phòng không phải là rất lớn, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, lại còn ấm cúng. Bốn bức tường đều dán giấy dán tường hình hoa violet. Ngoài ra còn có một tấm màn trắng. Đồ vật trong phòng cũng không nhiều, ở giữa là chiếc giường đơn, bên cạnh là tủ quần áo. Đối diện giường là kệ sách, trên kệ xếp rất nhiều sách. Kế bên kệ sách là chiếc bàn viết, trên bàn là đủ thứ món đồ trang trí bé xinh và một chiếc máy tính xách tay.

Hai bên giường là hai chiếc tủ nhỏ, trên mặt tủ có một cái đèn bàn và một khung hình.

Nguyễn Tinh Hà cầm khung hình lên.

Bức ảnh chụp một cô bé mặc váy hoa, khuôn mặt có da có thịt, tóc được tết thành hai bím, đang ngơ ngác nhìn vào máy ảnh. Không cười, nhưng vẫn thật đáng yêu.

Nguyễn Tinh Hà nở nụ cười thật tươi nơi khóe miệng, hỏi Lâm Tịch: “Đây là em phải không? Hóa ra từ nhỏ đã được yêu mến như vậy.”

Lâm Tịch trừng mắt lườm Nguyễn Tinh Hà, không nói gì.

Tối nay, tâm tình của Nguyễn Tinh Hà cực kỳ sung sướng, nên cũng không thèm so đo gì với Lâm Tịch.

Anh lại bước đến kệ sách. Sách trên kệ rất đa dạng, hầu như thể loại nào cũng có. Từ giáo dục, lịch sử, truyện kí, còn có các thể loại văn học Trung Quốc, phương Tây và cả thơ nữa.

“Em cũng thích Pushkin sao?” Nguyễn Tinh Hà tùy tiện lấy ra một tập thơ của Pushkin.

“Ấy—” Lâm Tịch thấy vậy, muốn ngăn cản anh nhưng đã quá muộn.

Nguyễn Tinh Hà đã mở tập thơ ra.

Trên bìa lót có một đoạn thơ, có thể nhìn ra được là do chính tay Lâm Tịch viết:

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai

Nhưng không để em bận lòng thêm nữa

Hay hồn em phải gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm

Cầu em được người tình như tôi đã yêu em. [1]

[1] Bản dịch của Thúy Toàn trong SGK Văn lớp 11.

Nguyễn Tinh Hà biết đây là bài <Tôi yêu em> của Pushkin.

Anh nhìn vào mắt Lâm Tịch, nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi yêu em, đúng không?”

Nguyễn Tinh Hà lặp lại một lần nữa, không phải là câu nghi vấn, mà là câu trần thuật: “Tôi yêu em.”

Chỉ là, tại sao sau này lại không còn yêu?

Nguyễn Tinh Hà không hỏi.

Hai người ăn ý, không nhắc lại những chuyện đã từng.

Nguyễn Tinh Hà chậm rãi tham quan phòng ngủ của Lâm Tịch, sau đó đã bị mẹ Lâm “đón” về phòng dành cho khách.

Sáng hôm sau, khi Lâm Tịch vừa rời giường đã thấy Nguyễn Tinh Hà đang phụ mẹ mình chuẩn bị bữa sáng.

Nguyễn Tinh Hà thấy Lâm Tịch ra khỏi cửa phòng ngủ, thì đưa sữa đậu nành qua, sau đó mỉm cười chào cô: “Chào buổi sáng.”

Mặt trời buổi sớm tỏa ra thứ nắng dịu nhẹ, ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa trong suốt, bao phủ lấy Nguyễn Tinh Hà, anh đắm chìm trong ánh dương dịu nhẹ mà tươi cười, thuần khiết, ấm áp, tươi sáng.

Dường như mọi từ mỹ miều đều không đủ để diễn tả.

“Chào buổi sáng.” Lâm Tịch nhìn Nguyễn Tinh Hà bận trước bận sau, đã quay lại và nói lời chào buổi sáng với mình, trong lòng chợt rung động.

Trong cơn mê, lại có một loại cảm giác bình yên.

Bây giờ, mẹ Lâm đã nhận định Nguyễn Tinh Hà là con rể. Ba câu nói không câu nào mà không dính đến Nguyễn Tinh Hà.

“Tiểu Tịch, con nhìn Nguyễn Tinh Hà người ta xem, sáng sớm đã giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng…”

Nguyễn Tinh Hà, kẻ tiểu nhân đắc ý lại cố tình khoe mẽ trước mặt trưởng bối: “Dì à, không việc gì đâu. Tịch Tịch vốn nên ngủ thêm một lát, về sau bữa sáng đều để con làm cho.”

Lâm Tịch: “…”

Tại sao tôi lại nhớ rằng trước đây anh toàn giải quyết bữa sáng trong tiệm nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.