Edit: Yinting“Gặp lại em trong thế giới không có anh, em cười thật ngọt ngào.”Lâm Tịch gặp lại Nguyễn Tinh Hà khi anh đang cúi xuống xem điện thoại trong phòng học.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, bao quanh lấy Nguyễn Tinh Hà.
Tỏa sáng rực rỡ.
Trong một khắc nào đó, Lâm Tịch thực sự nghĩ rằng thời gian đã quay ngược về quá khứ.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua.
Chàng trai ngây ngô của năm xưa không còn nữa, toàn thân chỉ toát ra sự thành thục mà năm tháng đã mài dũa. Trên người không còn là bộ đồng phục học sinh xanh trắng hay xám sọc xanh nữa, mà thay vào đó là áo sơ mi trắng và vest đen cổ điển.
Tất cả đều khiến Lâm Tịch nhớ đến hiện tại và quá khứ.
Khi Nguyễn Tinh Hà vừa định ngẩng đầu lên, thì Lâm Tịch liền thu hồi ánh mắt, đồng thời âm thầm hít sâu rồi đi về phía bục giảng.
Hôm nay là buổi họp phụ huynh đầu tiên trong học kỳ của các trường tiểu học ở Nam Thành. Lâm Tịch là giáo viên Ngữ Văn, cũng là chủ nhiệm của lớp chín (*).
(*) Lớp chín ở đây là lớp thứ chín trong khối.
Nguyễn Tinh Hà ngẩng đầu, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn Lâm Tịch thật sâu.
Cô gái trong mắt anh đang đứng trên bục giảng, mặc một chiếc váy xếp ly dài màu xanh nhạt, bên ngoài là chiếc áo gió. Tóc dài xõa trên vai, khi mỉm cười với các bậc cha mẹ ngồi dưới bục giảng, thì đôi mắt cong lên thành hình bán nguyệt.
Giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người trong phòng học nghe thấy.
Giáo viên Ngữ Văn rất hợp với Lâm Tịch.
Trong lòng Nguyễn Tinh Hà nghĩ vậy.
PowerPoint đã trình chiếu đến trang cuối cùng: Cảm ơn.
“Được rồi, vậy buổi họp phụ huynh hôm nay của chúng ta đã kết thúc. Nếu phụ huynh không có thắc mắc gì thì có thể ra về. Nếu còn thắc mắc nào thì bây giờ có thể trực tiếp hỏi tôi.”
“Văn phòng của giáo viên Toán và Anh lớp chúng ta đều ở lầu ba, nếu phụ huynh có vấn đề gì thì cũng có thể đến văn phòng hỏi ngay.”
Phòng học bắt đầu hỗn loạn.
Nguyễn Tinh Hà đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn Lâm Tịch đang bị rất nhiều phụ huynh vây quanh, cô luôn tươi cười, ứng phó rất thoải mái.
Cuối cùng, anh xoay người rời khỏi phòng học.
Sau khi tiễn các bậc phụ huynh ra về, Lâm Tịch quay lại phòng học dọn dẹp rồi mới về văn phòng của tổ Ngữ Văn.
Trong văn phòng, đa số các giáo viên đều đã tan tầm về hết, chỉ còn chủ nhiệm lớp kế bên, Thời Thiển.
Thời Thiển và Lâm Tịch cũng mỉm cười chào nhau rồi ra về.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Lâm Tịch mở ra, là tin nhắn WeChat của Mèo Garfield.
【Tịch Tịch, tan làm rồi hả?】
【Cùng tụ tập ăn một bữa đi ^3^】
Mèo Garfield tên thật là La Gia Phi, là bạn cùng phòng thời đại học của Lâm Tịch, tốt nghiệp xong thì làm việc tại một trường tiểu học khác ở Nam Thành. Sau đó đã từ chức, bây giờ là một người làm nghề tự do.
Lâm Tịch ngồi trên ghế, cầm ly nước uống một ngụm, sau đó nhắn lại.
【Không đi được, tối nay tớ muốn về sớm. Lần sau gặp nhé!】
Trong tíc tắc, điện thoại lại rung lên.
【Hôm nay là thứ sáu, hai ngày kế tiếp đều là ngày nghỉ, không cần đi làm cũng không cần soạn giáo án, cậu ở nhà không thấy chán sao?】
【Tối nay có bữa liên hoan, đều là bạn bè cả, cùng tụ tập với mọi người nào.】
【Coi như là đi vì tớ đi!!!】
【Thân ái à, cậu không còn yêu tớ nữa! *khóc.jpg*】
Lâm Tịch không cầm lòng được, cuối cùng phải đồng ý.
【Thân ái à, tớ biết cậu yêu tớ nhất!】
【Moa moa】
Lâm Tịch nhận được địa chỉ, cầm balo rời khỏi văn phòng ở lầu hai, chuẩn bị đến cổng trường đón taxi.
Vừa ra khỏi khu dạy học thì gặp Chu Thâm.
Chu Thâm nhìn về phía Lâm Tịch cười nói: “Cô giáo Lâm, thật trùng hợp!”
Lâm Tịch mỉm cười, gật đầu: “Thầy Chu.”
Thực ra trường học lớn như vậy, vô tình gặp nhau cũng là chuyện thường thôi!
“Cô Lâm chuẩn bị về nhà sao? Hay là để tôi đưa cô về nhé?!”
“Không cần đâu, tôi tự đi được!”
“Không có vấn đề gì đâu, dù sao cũng tiện đường mà.”
Lâm Tịch nhìn Chu Thâm, nụ cười vẫn không đổi.
Tôi còn chưa từng tiết lộ địa chỉ nhà.
Thế thì làm sao mà thầy biết tôi sống ở đâu?
Rồi tiện đường kiểu gì?
“Ừm… Tôi không chuẩn bị về nhà. Tối này tôi có một cuộc hẹn, đã có người ở ngoài chờ rồi. Tôi đi trước đây.”
Lâm Tịch nói xong liền đi luôn.
Chu Thâm đứng tại chỗ, chăm chú nhìn bóng lưng cô thật lâu.
Địa điểm của buổi liên hoan là một quán bar ở Nam Thành.
Lâm Tịch hiếm khi đến những chỗ ăn chơi như vậy.
Một mặt là do tính cách không cho phép, mặt khác… cái nghề giáo viên này có lẽ không phù hợp với quán bar tí nào.
Ở hội trường, ánh đèn đủ sắc màu không ngừng thay đổi, mà mọi người cũng say sưa nhảy múa trên sàn nhảy, âm thanh vang dội ập thẳng vào mặt, tràn ngập quanh tai.
Lâm Tịch vô thức nhíu mày, nhanh chóng đi ngang qua sảnh, tìm được phòng bao và gõ nhẹ vào cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra.
Là một người đàn ông lạ mặt mở cửa.
Khi nhìn thấy Lâm Tịch, người đàn ông ngẩn người, sau đó cười rộ lên và huýt sáo: “Người đẹp, em tìm ai vậy?”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tịch là đến nhầm phòng bao rồi, vừa định xin lỗi thì Mèo Garfield từ trong phòng đi ra, cười cười đẩy người đàn ông qua một bên: “Tránh đi, Tịch Tịch nhà chúng ta không phải người mà cậu có thể đùa giỡn.”
Người đàn ông không hề khó chịu, chỉ cười rồi đi về chỗ.
Trong phòng bao, ước chừng có cỡ mười mấy người, ngồi rải rác quanh phòng.
Mèo Garfield kéo Lâm Tịch ngồi xuống một cái ghế trống, sau đó giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn thân nhất của tớ hồi đại học, Lâm Tịch.”
Lâm Tịch mỉm cười gật đầu.
Cô nhìn hết một vòng, tốt thật, chẳng quen ai trong số họ cả!
Có người đề nghị uống một ly, Mèo Garfield theo bản năng muốn chặn rượu cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch ngăn Mèo Garfield lại, gọi một ly Gin Tonic(*) rồi uống cạn.
(*) Là một loại cocktail.
Mọi người vỗ tay rần rần, còn có cả tiếng huýt sáo.
Lâm Tịch cười: “Tôi không uống được rượu, chỉ uống được một ly này thôi.”
“Đừng nói vậy chứ, nồng độ của Gin Tonic thấp như vậy, uống chục ly cũng không có vấn đề gì…”
Mèo Garfield lập tức cắt ngang: “Được rồi được rồi, uống một ly là uống một ly, Tịch Tịch không thể so với mấy người được!”
Mèo Garfield nói vậy, không ai dám ý kiến ý cò nữa.
Sau ba hiệp rượu thì đã có người bắt đầu song ca.
Mèo Garfield cũng đã ngà ngà say, ngồi dựa lưng vào sofa da, tay cầm ly rượu hỏi: “Tịch Tịch, cậu có muốn hát không? Hình như tớ chưa từng nghe cậu hát bao giờ.”
Lâm Tịch lắc đầu.
“Ngày đó đôi ta gặp nhau mà không có kết quả
Chẳng ngờ rằng sau đó anh lại đến tìm em
~you come to see me again~
Ai nói trên đời này không có yêu từ cái nhìn đầu tiên
Tình yêu sét đánh của chúng ta đã đơm hoa kết quả
Tôi có thể làm gì đây, có thể làm gì đây?
Biết làm gì trong đêm xuân ngắn ngủi…”
…
Không biết ai đã bật bài 《Yêu từ cái nhìn đầu tiên》. Khi Đặng Lệ Quân cất giọng lên, mọi người trong phòng bao đều bật cười.
Mèo Garfield đột nhiên phun rượu ra.
Lâm Tịch nhanh chóng rút tờ giấy đưa qua.
Khi trận cười qua đi, một cô gái cỡ 20 tuổi ngồi chếch Mèo Garfield một chút lên tiếng hỏi: “Mọi người có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Có lẽ Từ Hy Viên mới chập chững bước chân vào xã hội, nên vẫn còn chút khí chất non nớt.
“Đến trẻ con cũng không tin!”
“Ha ha ha, đoán chừng điều này chỉ xảy ra trong phim và tiểu thuyết thôi!”
“Viên Viên à, em vẫn còn quá ngây thơ rồi ha ha ha, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, thực chất chính là thấy đẹp nên nảy lòng tham thôi.”
“…”
Quả thực là có tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng yêu cả đời thì khó mà có.
Lâm Tịch nhìn mọi người xung quanh cười cười nói nói, tận đáy lòng cô cũng đưa ra đáp án:Tin.
Vì sao ư?
Bởi vì cô đã từng gặp rồi.
Nguyễn Tinh Hà ra khỏi hộp đêm, bấm chìa khóa xe hơi.
Người phụ nữ sau lưng anh mặc chiếc váy dài đỏ rực, ôm chặt lấy anh.
Anh mở cửa ghế phụ của chiếc Land Rover, đỡ cô ta vào rồi cũng lên xe.
Người phụ nữ ngồi trên ghế phụ đã hơi say, cười duyên: “Tinh Hà, tối nay em về với anh được không?”
Đều là người trưởng thành cả rồi, đương nhiên cũng sẽ hiểu ý tứ trong câu nói này.
Nguyễn Tinh Hà trầm mặc.
Thật lâu sau, anh nhẹ giọng: “Được.”
Người phụ nữ lập tức nở nụ tươi như hoa.
Chiếc xe Land Rover lái vào tiểu khu xa hoa ở Nam Thành, Kim Đức Minh viên.
Chiếc xe đậu ở gara ô-tô ngầm.
Đến tầng 19, cửa thang máy mở ra. Nguyễn Tinh Hà đưa cô ta vào cửa phòng.
Trong bóng đêm, người phụ nữ ôm lấy Nguyễn Tinh Hà.
Đôi môi đỏ mọng nhẹ chạm vào cằm anh, như chuồn chuồn lướt nước.
Trong phút chốc, đèn trên trần chợt sáng lên, một căn phòng kiều diễm.
Nguyễn Tinh Hà đẩy người phụ nữ ra.
“Xin lỗi, Tiêu Tiêu.”
“Tôi đưa em về nhà.”
Tiêu Tiêu có chút khó chịu, nhưng nhanh chóng trở lại dáng vẻ dịu dàng.
“Tinh Hà, tối nay anh sao vậy?”
“Lúc ở trong bóng tối, tôi có chút lơ đãng.”
“Bởi vì gần đây công việc không được tốt sao?”
Nguyễn Tinh Hà không đáp mà chỉ mở cửa tiễn Tiêu Tiêu về.
“Không cần đâu, đã trễ thế này rồi. Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Em sẽ tự bắt taxi.”
“Phải nhớ em nhé!”
Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng rời đi.
Nguyễn Tinh Hà rót một ly vang đỏ, đứng trên ban công.
Ánh trăng ảm đạm, không thể soi rõ khuôn mặt anh.
Trong hộp đêm, chiếc váy dài màu xanh nhạt chìm nghỉm trong biển người.
Nhìn thoáng qua một cái, Nguyễn Tinh Hà biết rằng đó chắc chắn là cô.
Đã mấy năm rồi không gặp nhỉ?
Anh không tính được, hay là nói, anh không muốn tính.
Anh chỉ không ngờ rằng, hôm nay lại thấy tận hai lần.
Chỉ cần một cái liếc mắt, cũng đủ để khiến lòng anh nhộn nhạo.
Em biết không?
Anh sợ rằng sẽ không bao giờ gặp em nữa.
Nhưng cũng sợ gặp lại em.
Gặp lại em trong thế giới không có anh, em cười thật ngọt ngào.