Trong Nhà Có Kiều Thê

Chương 13: Chương 13




Hợp đồng kia...?” Lưu Mỹ Phân hỏi. Trần Ưng nghe ra được ý tứ, tối hôm qua anh lại đắc tội với Vương Binh.

“Hợp đồng đó tôi nhất định phải có được.” Trần Ưng đang điều tra các mối quan hệ của tập đoàn Quan Công trên máy vi tính, liền gõ đoạn chat với Ngô Hạo: “Có rảnh không? Lên đây gặp tôi.” Sau đó quay qua Lưu Mỹ Phân nói: “Chẳng qua Vương Binh là người quyết định, cho dù ký hợp đồng, chỉ sợ sau này trong quá trình thực hiện cũng sẽ gặp rất nhiều rắc rối.”

Lưu Mỹ Phân gật đầu, thực ra đây mới là nguyên nhân cô muốn từ chối. Vốn dĩ đã suy nghĩ cho dù hợp đồng này ông chủ có ra mặt ký kết, cô cũng không cách nào tiếp tục hợp tác cùng Vương Binh được.

Trần Ưng vừa muốn tiếp tục nói, điện thoại di động đã vang lên, là Phùng Hân gọi tới, anh liền trực tiếp nghe máy. Đầu bên kia, Phùng Hân liền kể Mễ Hi đã biết được những gì, sau đó hỏi xem có thể cùng Mễ Hi ra ngoài, tới siêu thị đầu phố ngay dưới tiểu khu được không, cho Mễ Hi mua tập viết chữ, còn có bàn tính.

Bàn tính? “Trên bàn trong phòng sách của tôi có máy tính.” Trần Ưng nói: “Chị có thể lấy dùng, đừng đụng đến những thứ khác là được.”

“Không cần đâu. Tôi cũng luôn mang theo máy tính nhỏ, Mễ Hi không thích dùng, cô ấy nói là muốn bàn tính. Tôi nhớ văn phòng phẩm trong siêu thị tiểu khu có bán, vừa hay phòng bếp cũng thiếu một vài thứ, nên tôi nghĩ có thể dẫn Mễ Hi cùng đi mua hay không.”

“Đi đi.” Trần Ưng suy nghĩ, để cho Mễ Hi biết nhiều về thế giới này cũng là chuyện tốt. Cô cũng rất nghe lời, ra ngoài sẽ không chạy loạn, có lẽ cũng không có việc gì. “Chị dẫn cô ấy đi theo, cô ấy muốn mua gì thì mua cho cô ấy. Chị nhìn xem đồ dùng sinh hoạt của cô ấy còn thiếu gì không thì mua luôn một thể. Thuận tiện chỉ cho cô ấy biết đường đi, các loại đồ vật trong siêu thị.”

Phùng Hân tuy đã đồng ý nhưng Trần Ưng suy nghĩ lại vẫn thấy lo lắng, sau đó gọi điện thoại cho Mễ Hi dặn dò: cầm theo điện thoại, có việc gì gấp thì phải gọi ngay, đi ra ngoài phải nghe lời chị Phùng, trông thấy cái gì mới lạ cũng cần phải bình tĩnh.

Lưu Mỹ Phân nghe được câu này “Phì” cười một tiếng. Còn cần phải bình tĩnh, từ này dùng để nói sao. Trần Ưng hết dặn trái lại dặn phải, cuối cùng cũng cúp điện thoại. Sau đó tiếp tục nói: “Cho nên muốn có hợp đồng này thì phải làm cho Vương Binh rút khỏi vụ này. Tôi sẽ tìm ra “tẩy” của hắn, để cho hắn “hưởng thụ” một chút scandal, kế đó ông chủ hắn sẽ đuổi việc hắn, việc này không ảnh hưởng đến cô, nhưng lại liên quan đến việc ký kết, khó tránh khỏi sẽ có người nghi ngờ cô, tôi và cô cứ cùng nói không biết gì là được.”

Lưu Mỹ Phân vừa sững sờ lại ngây người, việc này chuyển hướng tiếp thu cũng quá nhanh rồi.

Trần Ưng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Lưu Mỹ Phân cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, gật đầu nhưng trong lòng vẫn có chút áp lực, ai mà muốn dính đến mấy vụ scandal trong nội bộ chứ, được Trần Ưng giải thích một chút, chứng tỏ anh vẫn tôn trọng mình, chỉ muốn cho cô tránh bị khó xử. Vì vậy cô gật đầu: “Cảm ơn Trần tổng.”

“Cám ơn cái gì, tôi cũng không phải vì cô, nếu hôm nay người làm việc này là chị Lỗ thì tôi cũng xử lý như vậy thôi.”

Chị Lỗ là chị đại của một công ty thanh tra, gần 50 tuổi, vừa đen, vừa béo lại to mồm. Lưu Mỹ Phân liền bật cười, chợt phát hiện ông chủ trẻ tuổi này hẳn là còn nhiều điều hay ho lắm. Hơn nữa, anh đang bảo vệ cô. Lưu Mỹ Phân cảm thấy có chút cảm động.

Đúng lúc có người gõ cửa phòng làm việc, Trần Ưng lên tiếng: “Vào đi.” Sau đó anh nói với Lưu Mỹ Phân: “Cứ như vậy đi, có việc gì nói sau, làm việc cho tốt, đừng để tâm quá.”

Ngô Hạo đẩy cửa đi vào đúng lúc nhìn thấy Trân Ưng đang an ủi người đẹp “đừng để tâm quá”, anh ta thấy người đẹp đứng lên nói với Trần Ưng: “Trần Tổng, vậy tôi xin phép ra ngoài làm việc trước.” Ngay khi cô đi ra, anh ta liền đi vào, hai người lướt ngang qua nhau.

Ngô Hạo lễ phép cười với Lưu Mỹ Phân, đáng tiếc Lưu Mỹ Phân không để ý đến anh ta, cúi đầu rồi đi ra ngoài.

Ngô Hạo đóng cửa, vẻ mặt nhiều chuyện nhào đến trước bàn làm việc của Trần Ưng: “Thằng quỷ, lại có thêm người đẹp nữa hả?”

“Có lâu rồi có được hay không, là cậu đui mù không thấy thôi.”

“Ôi, thật là bất công quá đi.” Ngô Hạo nhận lấy điếu thuốc hỏi: “Tên gì?”

“Lưu Mỹ Phân.”

“Thật là, tên xứng với người mà.”

“Tên nhân vật nam chính của cậu?”

“Không được à? So với vai diễn viên quần chúng của cậu cũng như nhau thôi.” Ngô Hạo hít một hơi thuốc hỏi: “Tìm tôi lên đây làm gì? Nhớ tôi rồi à.”

“Bây giờ cậu đang bận cái gì?”

“Còn không phải là hai vụ scandal bên khách hàng chính của tôi bị người tiêu dùng khiếu nại về chất lượng sao, bên truyền thông cũng tham gia vào, đang ầm ĩ hết kia kìa.”

Trần Ưng hút điều thuốc, anh biết rõ hai case đó.

“Còn có một vụ của Tiểu Nghệ bên cậu, nửa đêm ra vào nơi nữ sắc bị phóng viên chụp được, cũng đang ầm ĩ cả rồi.”

“À.”

“Cậu không xem tin tức sao?”

“Mấy cái tin giải trí nhảm nhí đó tôi không xem.” Trần Ưng lấy bóp da ra, tìm được danh thiếp tối hôm qua Vương Binh đưa cho anh rồi giao cho Ngô Hạo: “Giúp tôi xử lý cái này một chút.”

Ngô Hạo làm vẻ nhăn mặt: “Thủ tiêu gã sao? Tụi tôi là chuyên gia xử lý khiếu nại rất trong sạch của bộ phận PR, không phải là tổ chức sát thủ, cậu đưa ra loại yêu cầu này, chúng ta lại là bạn thân, thật sự rất khó xử.”

“Đi chết đi.” Trần Ưng kẹp điếu thuốc tiếp tục hút. “Điều tra tất cả tư liệu của gã, tên này háo sắc, nhất định là đã làm không ít việc xấu. Đây là một vòng tròn luẩn quẩn, dính đến sắc tự động sẽ liên quan đến tiền. Điều tra thêm xem gã đã từng lừa gạt những ai, đã nhận tiền những khoản nào không nên nhận. Sau đó tạo ra chút scandal, đánh vào tác phong làm việc của gã có vấn đề, khi đến lúc thì tung ra tin tức để làm sáng tỏ công ty chúng ta vì tác phong làm việc của người phụ trách có vấn đề mà chấm dứt hợp đồng với Vĩnh Khải hoàn toàn chỉ là lời đồn.”

“Có lời đồn này sao?” Ngô Hạo cười, đã biết đây là kế sách của Trần Ưng.

“Về sau làm sáng tỏ là có rồi.” Phương pháp ngu ngốc kia chắc chắn là dụng đến không ít người, phát ngôn trên mạng thì không chịu trách nhiệm, đều không nhất thiết phải dùng ID cá nhân, vì vậy tự nhiên sẽ có người lên tiếng chỉ trích hành vi của gã. Scandal ầm ĩ, Vương Binh đương nhiên sẽ không thể ngồi yên ở vị trí đó nữa. Quan tâm cái khỉ gió gã có phải là thân thích hay tâm phúc gì của ông chủ Tần Văn hay không, xem ra Tần Văn không có khả năng giúp gã những vụ scandal về mua bán này được.

“Bao nhiêu tiền?”

“Hợp đồng hơn bốn nghìn vạn.”

Ngô Hạo huýt sáo một cái, vì anh ta nhạy bén nên lập tức đoán được chuyện gì. “Tên đầu heo này đang muốn nhúng chàm người đẹp của công ty chúng ta sao?”

“Tôi có thể coi như là cùng công ty với cậu, nhưng Lưu Mỹ Phân thì không phải. Xin tự trọng lấy, anh Ngô.” Trần Ưng cũng không gạt anh ta. Ngô Hạo làm ở vị trí này đã lâu, lại là thân tín, mồm miệng kín kẽ, nếu nắm rõ chuyện gì sẽ xử lý rất tốt. Trần Ưng nói qua sự việc với anh ta, kể cả việc tối hôm qua anh trở mặt phá hủy hoàn toàn mối quan hệ với đối tác.

Ngô Hạo liền hiểu: “Cậu làm như vậy, tên đầu heo đó liền không thể tìm được cớ gì báo cáo lên trên là hợp đồng không thể ký, giám đốc bên kia sẽ đến tìm cậu, đúng không?”

“Nếu bọn họ thật sự có lòng thì tự thân điều tra trong nội bộ cũng sẽ biết nên làm thế nào, chúng ta chỉ làm sáng tỏ lời đồn về thái độ hợp tác, cũng coi như cho bọn họ bậc thang để bước xuống là được rồi.”

“Nếu như bọn họ không chịu nể mặt mũi?”

“Tôi chịu tổn thất hơn bốn nghìn vạn, đành phải bóc lột nhân viên, lấy lợi nhuận của công ty ép về mức ban đầu.”

“Nhà tư bản lòng dạ hiểm độc.”

“Cảm ơn.”

“Không phải khen cậu. Lòng dạ hiểm độc cũng coi như xong đi, lại còn thiếu đầu óc, hợp đồng này hơn bốn nghìn vạn, tự cậu làm mất là được rồi, hợp đồng người ta cũng đã đưa đến nơi, trước đó cậu cứ ký, tiền vào túi rồi cậu muốn làm gì thì làm không được hay sao?”

“Không thể được, như vậy rất khó chịu.” Trần Ưng thở ra khói thuốc.

“Con bà nó.” Kiêu thấy bà nội.

“Nói chuyện thô tục với ông chủ, trừ tiền lương.”

“Tôi đây nói chuyện thô tục đều là học của ông chủ đấy, nhớ lúc tôi vừa vào làm có biết bao nhiêu là nho nhã lễ độ, ai gặp cũng khen. Nhất định là đi theo ông chủ, ra vào những nơi tốt xấu lẫn lộn, đều gặp qua tất cả các dạng người, rượu chè, thuốc lá, lời lẽ thô tục, cuộc đời cứ vậy mà biến chất.”

“Cậu trở về hỏi ông già cậu một chút có ý định thành lập bộ phận mới hay không, cậu không đi diễn kịch thật quá lãng phí rồi.”

“Khỏi cần, tôi xác định vừa ra mắt là sẽ nổi tiếng, mà tôi sợ nổi tiếng. Về sau càng nổi tiếng sẽ càng có nhiều chuyện rắc rối.”

“Xuất sắc, cậu vừa làm người nổi tiếng giúp công ty kiếm tiền, vừa có thể tự mình lăng xê cho bộ phận PR chuyên xử lý khiếu nại, giúp công ty tiết kiệm tiền.”

“Con bà nó.” Keo kiệt thấy bà nội.

Vào lúc hai người đang đấu võ mồm, Phùng Hân dẫn theo Mễ Hi đến ngân hàng, bên ngoài là máy rút tiền tự động. Mễ Hi đứng cách tấm kính thủy tinh nhìn thấy bên trong ngân hàng có người xếp hàng, máy rút tiền có hai người đang đứng, cũng có người xếp hàng. Mễ Hi chỉ chỉ, Phùng Hân hiểu ý, nói cho cô biết: “Ở đây gọi là ngân hàng, mọi người ở đây dùng để gửi tiền. Nghĩa là tiền để trong nhà thì cũng không an toàn, bỏ vào nơi này, sau này khi nào muốn dùng đến thì sẽ tới lấy.”

Mễ Hi suy đoán, rồi dùng tay ra dấu kích cỡ của ngân phiếu: “Giống ngân phiếu, ngân lượng.”

“Đúng rồi. Sau khi bỏ tiền vào đây, ngân hàng liền cho một tấm thẻ, về sau khi mọi người cần lấy tiền sẽ cầm thẻ đó đến đây để lấy. Hơn nữa có thể chuyển tiền tới nơi rất xa cho người khác dùng.” Phùng Hân cố gắng nghĩ nên nói như thế nào cho đơn giản dễ hiểu, “Có nghĩa là ba mẹ của Mễ Hi muốn để cho Mễ Hi sống ở đây thì có thể thông qua ngân hàng, chuyển tiền vào tài khoản của anh Trần ở đây, như vậy anh Trần sẽ nhận được số tiền đó, để cho Mễ Hi chi tiêu.”

Mễ Hi gật đầu, trong lòng lại đau lòng, không có ai chuyển tiền cho cô đến ngân hàng, cô không còn cha mẹ nữa rồi.

Phùng Hân vừa chỉ vào máy rút tiền, vừa nói cho Mễ Hi đó là tài khoản ngân hàng tự động, bởi vậy mỗi người sẽ có một mật mã riêng, là cách bảo mật an toàn cho mỗi người khi rút tiền, cho nên mọi người khi xếp hàng đều đứng xa một chút, đừng làm cho người ta cảm thấy mình đang nhìn lén, có ý đồ bất chính. Đây cũng sự lễ phép, tôn trọng người khác. Mễ Hi gật đầu, ghi nhớ xếp hàng phải có khoảng cách, “Em sẽ không nhìn lén.” Cô nghiêm túc chứng minh, thái độ làm cho Phùng Hân buồn cười.

Ngay lúc đó ở cửa ngân hàng có một bà cụ vừa rút tiền đi ra, có vẻ rất lớn tuổi, trên tay trái cầm một xấp tiền vừa đi vừa đếm, xong thì bỏ trong túi vải cầm bên tay kia. Phùng Hân trông thấy, vừa định nói với cô đừng làm như vậy để lộ tiền ra ngoài, nên cẩn thận một chút. Kết quả lời còn chưa nói ra, một bóng đen từ bên cạnh lao nhanh ra, chụp lấy cái túi của bà cụ bỏ chạy.

Gã dùng sức quá mạnh, làm bà cụ té trên mặt đất, Phùng Hân ngay cách đó không xa cũng bị đụng ngã. Bà cụ sững sờ, rồi sau đó hoảng sợ kêu to: “Cướp, bắt ăn cướp, tiền của tôi, tiền của tôi, đó là tiền cho cháu tôi chữa bệnh cứu mạng. Bắt ăn cưới, bắt ăn cướp, cứu mạng!”

Xung quanh có người nghe thấy liền vội chạy tới, một bảo vệ trong ngân hàng cũng đi ra xem tình hình. Nhưng tất cả bọn họ đều không nhanh bằng Mễ Hi. Mễ Hi để lại một câu: “Bà đừng sợ, cháu đi bắt hắn!” Sau đó mũi chân nhấn một cái, lao về phía trước.

Phùng Hân bị dọa chết khiếp, đứng lên nhìn về phía Mễ Hi la lớn: “Mễ Hi, quay lại đây.”

Nhưng Mễ Hi lao đi quá nhanh, mọi người đứng sau cũng giật mình. Nhưng tên đó có người tiếp ứng, gã nhảy lên một chiếc xe gắn máy chờ ở cách đó không xa, chạy như bay đi mất. Mễ Hi liền hét lớn: “Đứng lại!” Dưới chân cũng không ngừng, một cước nhảy lên, duỗi chân đạp vào thân cây bên đường, mượn lực lao về phía trước, từng bước đạp xuống trần xe hơn đậu ở ven đường, mũi chân cứ thế nhấn xuống, lại nhảy được một quãng khá dài.

Cảnh tượng náo nhiệt này xảy ra tại thời điểm giữa trưa, trên đường xe hơi lại đông đúc, xe gắn máy lao trên đường uốn éo theo hình số 8, mặc dù không thể chạy ngang tàng nhưng cũng cực kỳ nhanh, người đi bộ trên đường đều chạy theo không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn bong dáng cô gái nhỏ “vèo vèo” theo sát chiếc xe gắn máy đang biến mất trước mắt.

“Oai quá đi!” Có người thốt lên.

“Mẹ kiếp tôi không nhìn lầm đó chứ, thật hay là đang quay phim vậy?”

“Người đó là ai vậy?”

“Chuyện gì đang xảy ra?”

“Ôi, con bà nó, vừa nãy là cái gì vậy, có ai nhìn thấy không, ôi ôi, nhìn thấy chưa, tiếc là còn chưa kịp chụp được ảnh.”

Phùng Hân trợn mắt há hốc mồm, lúc nãy chị bị va vào ngã xuống đất, lập tức đứng dậy sốt ruột đuổi theo được vài bước, chân bị trật tương đối nặng, đứng cũng không vững, ngồi ngây ngốc ở dưới đất. Tiếng của bà cụ than khóc vẫn còn bên tai, mà chị cũng rõ ràng hiểu được, thời gian còn chưa tới một phút đồng hồ, chị đã làm thất lạc Mễ Hi.

Trần Ưng và Ngô Hạo trò truyện vui vẻ, đấu khẩu với nhau, bàn kế sách cụ thể chuyện của Vương Binh, Trần Ưng nhìn đồng hồ thấy tới giờ trưa liền ngừng đấu khẩu với Ngô Hạo rồi cùng nhau đi ăn trưa. Hai người ra ngoài đúng lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Lưu Mỹ Phân, cô ấy giương mắt nhìn thoáng qua Trần Ưng. Trần Ưng đang cúi đầu xem điện thoại di động, không phát hiện ra. Ngô Hạo liền nhìn Lưu Mỹ Phân cười cười, Lưu Mỹ Phân đang cúi thấp đầu cũng không phát hiện được.

Đến cửa thang máy, Ngô Hạo dùng cánh tay thúc vào Trần Ưng: “Vừa rồi người đẹp nữ chính cười với cậu, tôi giúp cậu cười lại rồi.”

“Cảm ơn nam chính.”

“Không có gì.” Ngô Hạo biểu lộ sự đắc ý.

Lúc này điện thoại Trần Ưng vang lên, cửa thang máy mở ra, Ngô Hạo duỗi tay giữ cửa thang, bên trong chật ních người, Ngô Hạo giúp Trần Ưng đang nghe điện thoại lách vào một chỗ trống, dưới cặp mắt xem thường của mọi người. Trần Ưng vừa “Alo” vừa bước vào thang máy.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Trần Ưng lại đột nhiên la lớn: “Cái gì?!”

Âm thanh quá lớn, trong thang máy gần như đều nghe rõ. Trần Ưng mạnh mẽ lấy tay chặn cửa thang máy không cho nó đóng lại. Mọi người trong thang máy đều trừng mắt nhìn Ngô Hạo.

Ngô Hạo vô tội đó nha, liên quan gì đến anh ta chứ, la lớn tiếng cũng không phải anh ta, chặn thang máy lại cũng không phải anh ta. Anh ta quay đầu nhìn lại, toàn gương mặt quen thuộc, tất cả đều là đồng nghiệp. Ặc, vừa rồi đứng phía sau thái tử gia sao không mở to mắt mà nhìn, các người cứ tập trung nhìn anh ta vậy là ý gì? Thật là làm cho người khác khinh bỉ mà! Đang dùng ánh mắt trừng lại từng người một, Trần Ưng đã sải bước đi ra ngoài. Không xuống dưới sảnh sao? Ngô Hạo tranh thủ thời gian đuổi theo cho kịp.

Trần Ưng vừa nghe báo cáo qua điện thoại, vừa nhanh chóng trở về văn phòng, Ngô Hạo không hiểu chuyện gì nhưng cảm giác được đã xảy ra việc lớn.

“Được, tôi biết rồi, chị cứ đi bệnh viện trước. Bên cạnh có người giúp chị rồi sao? Được rồi. Mễ Hi lúc đi mặc quần áo màu gì? Được, tôi sẽ tới giải quyết.” Trần Ưng cúp điện thoại, lập tức gọi cho Mễ Hi, nhưng điện thoại reo rất lâu cũng không ai bắt máy, sắc mặt Trần Ưng tương đối khó coi.

Anh ngẩng mặt lên, Ngô Hạo đang đứng bên cạnh chờ đợi, Trần Ưng nghiêm trọng nói: “A Hạo, nhà tôi có cô bé bị thất lạc. Người giúp việc dẫn cô ấy đi siêu thị, đi ngang qua ngân hàng thuận tiện chỉ cô ấy biết đó là ngân hàng thì đụng phải một vụ cướp, tên ăn cướp nhảy lên xe gắn máy tiếp ứng, cô bé cứ vậy mà đuổi theo chúng rồi.”

Ngô Hạo có chút ngạc nhiên.”Cô bé bao nhiêu tuổi?” Cần phải dạy biết đó là ngân hàng, mới có mấy tuổi thôi sao? Mới mấy tuổi mà đã đuổi theo tên cướp sao?

“Người giúp việc bị trật chân, bây giờ có người qua đường giúp chị ấy gọi xe cấp cứu, chị ấy cùng bà cụ bị cướp có lẽ sẽ cùng đến bệnh viện. Vấn đề là, cô bé không thấy đâu nữa rồi.”

“Cô bé đuổi theo rất xa sao?” Không phải chỉ chạy theo vài bước không kịp sẽ quay trở lại sao?

“Đuổi đến không thấy bóng dáng, cậu nói xem có xa không?”

“Cô ây là nữ Lưu Tường(*) hả?”

Trần Ưng không để ý tới câu hỏi của anh ta, kéo ngăn kéo ra cầm chìa khóa xe của mình, “Gọi điện thoại bảo an chỗ cậu hỗ trợ tìm xem. Cô ấy chạy về hướng đông đường Thúy Tây, người giúp việc nói có người cũng giúp tìm thử, gần đó không thấy cô ấy, cũng không thấy hai tên cướp kia, chắc đã chạy đi rất xa. Cô bé ấy tên Mễ Hi, mặc quần áo thể thao màu hồng nhạt, tóc dài thẳng, 17 tuổi, ừm, nhìn có vẻ nhỏ hơn tuổi một chút, khoảng 15 hoặc 16 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to, rất đẹp, mặt rất nghiêm túc, khí chất lạnh lùng.”

Trần Ưng vừa nói vừa đi ra ngoài, đi tới cửa thì quay đầu lại: “Nếu như người của cậu tìm ra cô ấy sớm hơn tôi thì đừng có chạm vào người cô ấy, cô ấy sẽ đánh người đấy. Cứ trực tiếp nói với cô ấy là tôi đang tìm, cũng đừng để cô ấy chạy mất, lập tức gọi điện thoại cho tôi.”

Ngô Hạo sững sờ, còn có thể đánh người? Có đặc biệt đến như vậy không?

(*)Lưu Tường: Đây là tiểu sử của Lưu Tường trên wikipedia cho ai muốn biết nhé:

Thân thế:

Lưu Trường là con thứ 7 của Hán Cao Tổ Lưu Bang và mỹ nhân họ Triệu. Ông là một trong số những người con của Lưu Bang ra đời sau khi Lưu Bang đã giành thiên hạ, lên ngôi hoàng đế (202 TCN).

Năm 199 TCN, Hán Cao Tổ đi đánh Hàn vương Tín qua nước Triệu, Triệu vương Trương Ngao - đồng thời là con rể của Cao Tổ - sai một mỹ nhân họ Triệu trong cung Triệu ra hầu hạ Lưu Bang. Sau khi Lưu Bang trở về kinh, Triệu vương Trương Ngao phát hiện Triệu mỹ nhân có mang, bèn đưa ra ngoài cung cho ở riêng.

Năm 198 TCN, thủ hạ của Triệu vương Ngao là Quán Cao thấy chủ bị Hán Cao Tổ khinh miệt bèn mưu sát vua Hán, dù Trương Ngao không đồng tình. Việc bại lộ, Hán Cao Tổ bèn giết các thủ hạ của Trương Ngao và phế truất Triệu vương Ngao. Những người thân thích của Triệu vương, trong đó có cả Triệu mỹ nhân bị bắt đưa về quận Hà Nội.

Em trai Triệu mỹ nhân là Triệu Kiêm muốn giải cứu cho chị, nên đến Tràng An nhờ Tịch Dương hầu Thẩm Tự Cơ là người thân cận của Lã hậu tâu lên Lã hậu. Tuy nhiên Lã hậu vì ghen tuông nên không báo lại cho Lưu Bang biết việc một người phụ nữ đã có mang với vua. Thẩm Tự Cơ thấy Lã hậu ỉm việc đi không báo nên cũng không dám nói với Lưu Bang.

Ít lâu sau, Triệu mỹ nhân sinh ra Lưu Trường nhưng vẫn không được thừa nhận là vợ lẽ của Lưu Bang mà bị bức phải tự sát, còn Lưu Trường được đưa vào cung nuôi nấng.

Giết Thẩm Tự Cơ:

Năm 196 TCN, Hán Cao Tổ tiêu diệt Hoài Nam vương Anh Bố, lập Lưu Trường làm Hoài Nam vương. Lúc đó ông mới 2 tuổi.

Sau khi Hán Cao Tổ chết, Lã hậu chuyên quyền, giết nhiều người con vợ khác của Lưu Bang. Năm 180 TCN, Lã hậu qua đời. Các đại thần nhà Hán lập Đại vương Lưu Hằng lên ngôi, tức là Hán Văn Đế. Trong số các con của Lưu Bang lúc đó chỉ còn Văn Đế và Lưu Trường. Văn Đế phong cậu của Lưu Trường là Triệu Kiêm làm Chu Dương hầu.

Hoài Nam vương Lưu Trường lớn lên có thân hình cao lớn lực lưỡng, có thể nhấc đỉnh đồng quá đầu. Nhưng ông kiêu ngạo không biết giữ lễ phép; Văn đế nhiều lần tha tội nhưng Trường không sửa đổi, vẫn phạm điều cấm, gọi vua bằng “anh”, ngồi trộm xe vua.

Lưu Trường vẫn rắp tâm thù Tịch Dương hầu Thẩm Tự Cơ, cho rằng Tự Cơ đã không làm hết bổn phận của người hầu hạ trong cung nên mới dẫn đến cái chết của mẹ mình.

Tháng 4 năm 177 TCN, Lưu Trường lên kinh đô Tràng An yết kiến Văn Đế. Nhân dịp đó, ông cùng thủ hạ Ngụy Kính đến phủ Tịch Dương hầu gọi Thẩm Tự Cơ ra gặp mặt. Khi Tự Cơ ra ngoài, Lưu Trường rút chùy đồng đeo bên người ra đánh vào đầu Tự Cơ. Tự Cơ vỡ đầu chết tại chỗ, Lưu Trường sai Ngụy Kính cắt đầu rồi tự mình đánh xe đến cửa hoàng cung, cởi trần tự thú với Văn Đế và kể tội Thẩm Tự Cơ dưới thời Lã hậu để có lý do giết Tự Cơ báo thù cho mẹ.

Việc Lưu Trường giết đại thần giữa ban ngày khiến nhiều người hoảng sợ và bất bình. Hán Văn Đế nể tình anh em nên không trị tội đó của Lưu Trường. Từ đó trong triều nhiều người sợ ông.

Coi thường vương pháp:

Trước sự ngang tàng của Lưu Trường, Văn đế chỉ xuống chiếu khiển trách, nhờ cậu là Bạc Chiêu khuyên bảo. Tuy nhiên Lưu Trường vẫn không nghe, lại có ý coi thường Văn Đế.

Khi Lưu Trường bị ốm, Văn Đế sai sứ giả mang quà tới hỏi thăm. Ông từ chối không nhận và còn từ chối không tiếp sứ giả. Sau đó có lực lượng nổi loạn ở Lư Giang, quân Hoài Nam của Lưu Trường dẹp được loạn. Văn Đế sai sứ đến thăm hỏi và động viên, tặng ông 5000 súc gấm để thưởng cho quân sĩ. Nhưng Lưu Trường lại từ chối thẳng thừng và tuyên bố:

Ở đây không có ai nghèo!

Ông tự mình áp dụng luật lệ riêng ở Hoài Nam, không tuân theo pháp luật của triều đình; tự ý gán tội cho người khác để trị tội, ngược lại thu dụng những người lưu vong, tù nhân bỏ trốn, cất nhắc làm quan Nội hầu hưởng lương 2000 thạch - điều này quá quyền hạn của vua chư hầu.

Tự sát:

Năm 174 TCN, Lưu Trường gợi ý cho Khai Chương khởi loạn, lại sai sứ đi câu kết với Hung Nô và Mân Việt để làm phản. Âm mưu bị bại lộ, Lưu Trường bị bắt. Các quan trong triều khuyên Văn Đế xử phanh thây nhưng Văn Đế vì tình anh em không nỡ làm. Các quan lại xin phế truất ngôi vương và đày ra Nghiêm Đạo. Văn Đế chấp thuận.

Trên đường áp giải ra Nghiêm Đạo, ông tuyệt thực và tự sát. Năm đó Lưu Trường 24 tuổi.

Những người áp giải ông không dám mở xe ra xem. Mãi khi đến huyện Ung, họ mới phát hiện là ông đã chết.

Hán Văn Đế vốn muốn đày Lưu Trường để răn đe, nghe tin ông tự sát, rất thương tiếc, liền truy tặng ông là Hoài Nam Lệ vương; sau đó chia nước Hoài Nam cũ làm 3, phong cho con ông là Lưu An làm Hoài Nam vương, hai người con khác làm Hành Sơn vương và Lư Giang vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.