Trần Ưng là người có trách nhiệm. Bất kể anh thích hay không, chỉ cần anh đồng ý thì sẽ tập trung vào đó, cố gắng hết sức mình để hoàn thành. Phần công việc anh được phân cũng như mọi người.
Nên cho dù không vui, anh đã đem Mễ Hi về nhà thì nhất định sẽ thu xếp cho cô thật tốt. Thừa lúc Tô Tiểu Bồi đang ở cùng Trình Giang Dực, anh liền vội vàng nói rõ mọi chuyện. Phân công công việc cho từng người. Mỗi người được phân công đều phải phối hợp tốt với nhau, tất cả mọi việc đều do anh điều khiển, vậy mà có người lại đem con bỏ chợ rồi biến mất tăm mất tích. Nguyệt lão cái gì, xem ra không thể trông cậy vào được. May mà bọn anh được mấy chú thím giúp đỡ Mễ Hĩ. Yêu cầu người ứng tuyển phải có lý lịch tốt, sau đó trong một tháng, anh muốn Mễ Hi học cách đối nhân xử thế của thế giới này, sắp đặt thật chu đáo để cô có thể dễ dàng tiếp nhận.
Hiệu suất! Trần Ưng nghiêm túc, Mễ Hi cũng rất nghiêm túc, nhưng thái độ của Tô Tiểu Bồi và Trình Giang Dực khiến Trần Ưng không hài lòng. Rất không hài lòng!
“Rất nhiều việc đều là tùy duyên, đừng quá sốt ruột. Phải tin tưởng Nguyệt lão.” Tô Tiểu Bồi nói. Trần Ưng nghĩ thầm, có phải chị nuôi cô bé đâu mà chị nôn nóng cho được.
“Xe đến trước núi ắt có đường, yên tâm đi.” Đây là Trình Gian Dực nói. Trần Ưng thầm nghĩ, đứa trẻ này gây ra tai họa nhưng thu dọn tàn cuộc cũng không phải là anh, anh đương nhiên là có đường.
Lúc Tô Tiểu Bồi và Trình Gian Dực đi rồi, Trần Nhiên mới kịp phản ứng, anh đã bỏ lỡ mất cơ hội ném Mễ Hi cho Tô Tiểu Bồi. Trần Ưng ngừng việc trên tay, đi ra thư phòng, thấy Mễ Hi đang ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách xem ti vi, đôi môi nhỏ chu lên, xem rất chăm chú diễn viên ở trên TV
“Anh đáng ghét, thật đáng ghét, rất đáng ghét. Người ta không cần ..” Nữ diễn viên bĩu môi dùng sức làm nũng. Trần Ưng lập tức nổi da gà. Nhìn Mễ Hi nhíu chặt mày, vẻ mặt suy nghĩ một cách đau buồn, Trần Ưng vội vàng ngăn cản cô: “Cái này không cần học.”
Mễ Hi thở dài một hơi, bài học này quả thực là quá cực khổ rồi. Trần Ưng cũng thở dài một hơi, anh cũng không muốn sau này Mễ Hi dùng giọng điệu này nói chuyện, như vậy anh nhất định sẽ không nhịn được mà đuổi cô ra khỏi cửa, trở thành người chú nhẫn tâm, không có nhân tính.
Trần Ưng tắt TV rồi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Mễ Hi.
“Mễ Hi, cô đến đây để tìm nhân duyên à?”
Mễ Hi gật đầu. Nguyệt lão tiên sinh nói, phải có chỉ đỏ bảo vệ thì mới có thể duy trì tính mạng của cô được, mà cô mới hồi sinh lại một lần nữa, cũng muốn có một cuộc nhân duyên tốt để cho cha mẹ ở dưới suối vàng cũng được an ủi. Khi còn sống, cô không thể che chở cho họ nên bây giờ cô rất quý trọng cơ hội này.
“Được rồi, chúng ta nên giải quyết việc này.” Trước khi Trình Giang Dực và Tô Tiểu Bồi vào, anh không thể thuận tiện đàm phán với Mễ Hi.
“Vâng. Mời chú nói.” Mễ Hi ngồi ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
“Cô muốn tìm người đàn ông có ngoài hình như thế nào?” Trần Ưng trực tiếp hỏi.
Mễ Hi sững sờ, há hốc miệng, khuôn mặt từ từ biến thành màu hồng.
Thấy mặt cô đỏ lên, Trần Ưng bắt đầu hơi áy náy..., chẳng lẽ cái vấn đề này quá Sói rồi chăng? Hắng giọng một cái, nói tiếp: “Chuyện này không có gì, phải biết cô thích người có ngoại hình như thế nào thì mới có thể giúp cô lựa chọn người được, đúng không? Cho nên cô nói xem, không việc gì đâu, thích kiểu gì cứ việc nói, có chú đây giúp cô.”
Mặt Mễ Hi ngày càng đỏ, mím môi, sau đó thấy Trần Ưng nhìn cô với ánh mắt cổ vũ, cô bèn nói: “Nhất định gia thế phải trong sạch, thân thể khỏe mạnh, nhân phẩm tốt, còn phải hiếu thuận nữa.”
“Còn gì nữa không?” Trần Ưng hỏi lại, cô nói như vậy cũng chẳng khác gì không nói.
“À, nếu anh ta vô ý lấy vợ bé, thì vẫn phải một lòng một dạ với tôi.”
“Đó là đương nhiên. Ở đây không thể lấy vợ bé. Nếu cậu ta dám có người khác bên ngoài, cô có thể tuyên bố đuổi cậu ta ra khỏi nhà, điều này không cần phải lo, có tôi làm chủ cho cô.”
Mễ Hi chớp mắt mấy cái, có vẻ không hiểu, ý là nếu cưới thiếp thì sẽ khiến cho anh ta phải đi làm thái giám sao? Chú lợi hại như vậy à? Không đợi cô hỏi, Trần Ưng lại nói: “Sẽ giải quyết theo cách thực tế một chút. Còn có yêu cầu gì nữa không?”
Còn có thể đưa ra yêu cầu nữa? Mễ Hi càng tăng thêm lòng dũng cảm, cô nói hết những điều nghĩ trong lòng. “Tôi muốn, tôi muốn. Nếu như đối phương có thể biết võ thì càng tốt. Hằng ngày chúng tôi có thể bàn luận một chút.”
Trần Ưng bỗng đen mặt.
Biết võ cũng có, giữ lại vai võ phụ có không ít người trẻ tuổi, biết võ trong trường học cũng không ít người trẻ, nhưng đầu năm nay nào có ai yêu cầu đối phương biết võ chứ! Không phải Cao Phú Soái(*) mới hợp với yêu cầu sao? Nhưng đối diện với Mễ Hi chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt đơn thuần nhìn anh, anh đành phải nói: “Được, tôi sẽ lưu ý cái này, lưu ý.”
Mễ Hi thẹn thùng nhìn anh, nhẹ nhàng cười cười, nụ cười khiến lòng Trần Ưng cũng mềm nhũn, cảm giác của anh đối với cô có lẽ là ngày càng kiên định hơn. “Người biết võ ở chỗ này rất ít, rất nhiều người không biết võ nhìn cũng không tệ, điều kiện của cô đưa ra như vậy sẽ rất khó tìm, nghĩ kĩ đi, còn điều kiện gì không?”
Mễ Hi thẹn thùng suy nghĩ, không nói chuyện, lại suy nghĩ, hỏi nhỏ Trần Ưng: “Vậy công tử ở đây có yêu cầu gì đối với nương tử tương lai không? Tôi, tôi không có gì cả.”
Một câu đơn giản nhưng đánh trúng vào tâm sự của Trần Ưng.
Cô không có gì cả.
Anh thật sự không để ý đến tâm tình của cô. Anh cảm thấy mọi chuyện rất đơn giản nhưng đối với cô mà nói lại lo lắng tầng tầng lớp lớp.
“Ai nói cô không có cái gì, cô có người chú như tôi, có chú Trình Giang Dực này, có cô Tô Tiểu Bồi này, còn có Nguyệt lão tiên sinh làm chỗ dựa. Cô muốn cái gì là có cái đó, cô là thiên kim tiểu thư, cô mặc hàng hiệu, ở khu nhà cao cấp, không lo ăn mặc, biết võ, trẻ tuổi lại xinh đẹp, cô chẳng thiếu gì hết, hiểu chưa?”
Mễ Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, có mấy từ cô nghe không hiểu, nhưng lại có thể đoán được, hốc mắt hơi đỏ lên,sợ hãi cười cười: “Cảm ơn chú.” Ngừng lại một lúc, nói tiếp: “Lòng tốt của mọi người tôi luôn ghi nhớ trong lòng, nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp.”
Trong lòng Trần Ưng bĩu môi, anh thầm nghĩ không hề trông cậy vào việc cô báo đáp rồi, tạm thời đừng gây phiền toái rồi sau đó tranh thủ thời gian tìm người gả đi, anh hồi phục lại vẻ phóng khoáng, tự do, lúc đó là tất cả đều vui vẻ.
“Còn chị Phùng thì làm sao bây giờ?” Mễ Hi đột nhiên hỏi, Trần Ưng có để cô nói chuyện với Phùng Hân qua điện thại, cô đã cẩn thận xin lỗi Phùng Hân, cũng đã an ủi về chuyện vết thương của chị ấy, vốn muốn đi xem chị ấy như thế nào, nhưng Trần Ưng nói tốt nhất là cô không nên ra ngoài. Thật ra đến bây giờ Mễ Hi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô cảm thấy dường như cô đánh người ta nghiêm trọng quá, ai cũng muốn đưa cô tới chỗ quan phủ, nhưng chú và thím lại nói không phải, nếu như không phải thì cô thật không thể hiểu được. Nhưng mà bọn họ làm như vậy nhất định là có đạo lý của bọn họ, cô đương nhiên là nghe lời họ.
“Chị Phùng sẽ phải dưỡng thương cho tốt. Tôi đã nói với thư ký Lữ cho chị ấy giữ lại một khoảng tiền, cô không cần phải lo lắng.”
“Vâng.” Mễ Hi gật đầu, không nói gì. Trần Ưng nhìn cô, không biết trong đầu cô bé kia đang nghĩ cái gì, được rồi, xem ra cô bé chưa nhận thức được gì về thế giới này, việc kia vẫn nên để anh giữ giúp cô thật tốt. Nhưng đầu tiên vẫn phải chỉ bảo cho cô cách sống ở cái thế giới này như thế nào, bây giờ cô không nên ra ngoài, như vậy sẽ dọa cô.
“Mễ Hi, cô không cần ngồi ngay ngắn như vậy, thả lỏng dựa vào ghế sô pha mới thoải mái.”
Mễ Hi nhìn thoáng qua.
“Ghế sô pha là để dựa vào.”
Mễ Hi chớp mắt mấy cái, sau đó nhích lưng lại gần. Trần Ưng sải một bước dài, thở dài, lông mày không tự giác cau lại..., không giấu được ý trách móc nhỏ, Trần Ưng không cảm thấy xấu hổ mà xông lên, cô cũng chớp mắt mấy cái, anh hỏi: “Mễ Hi, có mệt không?”
Mễ Hi gật đầu.
“Bữa tối ăn bánh bao hấp được không?”
Đôi mắt của cô bé lập tực sáng ngời.
“Nhưng mà cô không thể ra ngoài.”
Khuôn mặt cô bé liền ỉu xìu hẳn đi, đôi môi hơi nhếch xuống.
“Cho nên chúng ta chỉ có thể gọi điện thoại giao hàng thôi.”
Mễ Hi nghiêng đầu nhìn anh không hiểu gì.
Trần Ưng cười ha ha, cười đến nỗi vai run rẩy. Mễ Hi hoàn toàn không biết buồn cười chỗ nào, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, mờ mịt nhìn anh. Trần Ưng thấy vẻ mặt này của cô liền tiếp tục cười ha hả.
Cô thể hiện một loạt biểu cảm phong phú giống như một đoạn phim hoạt hình. Trần Ưng ôm mặt tiếp tục cười một mình, cười đủ rồi lại giương mắt nhìn lên, cô lại đổi biểu cảm rồi, lần này là nghiêm túc chăm chú nhìn anh, anh như hiểu được, ừm, hình như là có ý ghét bỏ?
“Được rồi” Trần Ưng hắng giong một cái, lấy di động ra ném lên bàn trà... sau đó đến thư phòng lấy giấy bút, viết một dãy số đưa cho Mê Hi: “Nhận ra những...con số này không?”
Mễ Hi gật đầu, hôm nay chị Phùng đã dạy cô, cô vẫn nhớ được một chút.
“Bấm dãy số này, rồi nghe hướng dẫn. Cô xem số điện thoại giao hàng là bao nhiêu?” Trần Ưng nhét di động vào trong tay Mễ Hi. “ Còn nhớ rõ cách gọi điện thoại như thế nào không? Nhấn các phím số, sau đó nhấn phím khóa màu có màu xanh lá, tiếp đến đặt điện thoại ở bên tai, nghe được có người nói chuyện thì liền nói với họ, cô muốn lấy số điện thoại giao hàng. Nếu không hiểu có thể hỏi tôi, tôi ở đây. Anh ta sẽ đọc cho cô một dãy số, cô hãy đọc cho tôi rồi tôi sẽ ghi lại.”
Mễ Hi hồi hộp nhận lấy điện thoại. Cảm thấy như mình đang làm một việc rất quan trọng. Cô do dự một hồi cũng chưa quay số điện thoại, Trần Ưng đang muốn giục cô, lại nghe thấy cô nói: “Giao hàng là cái gì?”
Trần Ưng ngồi xổm trước bàn trà, thiếu chút nữa là ngã ngửa luôn. “Giao hàng là người ta chuyển thức ăn đến nhà, chúng ta gọi điện thoại cho chủ quán, cho họ biết chúng ta muốn ăn cái gì, ở đâu, để cho họ giao đến. Đã hiểu chưa?”
Mê Hi gật đầu đã hiểu. Nhìn điện thoại, lại nhìn dãy số ghi trên giấy, cô hít sâu một hơi, vẻ mặt anh dũng nhấn điện thoại. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Mễ Hi nghe thấy đầu bên kia điện thoại có người “ Xin chào” một tiếng, cô khẩn trương ngồi thẳng tắp.
“Ơ... À...” Cô nói cà lăm rồi, nên nói như thế nào đây?
“Nói cho anh ta biết chúng ta muốn tìm số điện thoại.”
“Chúng tôi muốn tìm số điện thoại.” Mễ Hi nói theo Trần Ưng. “Tìm số của tiệm gì?” Mễ Hi vô thức lặp lại lời nói của đầu bên kia điện thoại, vừa nói vừa nhìn về phía Trần Ưng.
“Tiệm bán ngọt.” Trần Ưng nhắc nhở cô
“Tiệm bán ngọt... giao hàng... Điện thoại.” Thở mạnh nói ra tám chữ, trả lời ba lần xong, trong lòng Mễ Hi vui sướng. Bên kia đã đồng ý, một lát sau đọc một dãy con số, Mễ Hi vội vàng đọc theo, Trần Ưng ghi dãy số xuống.
Ok. Trần Ưng cười tươi rói với Mễ Hi. Cô cúp điện thoại, chậm rãi thở phào một hơi, cảm thấy rất vui vẻ.
“Bắt lấy này.” Trần Ưng đưa số điện thoại trên giấy cho Mễ Hi. “Gọi đến số này để đặt món. Nói cho họ biết chúng ta muốn ăn cái gì, để cho họ mang đến nhà. Địa chỉ nhà cô có biết không?”
Mễ Hi gật đầu
“Biết thật à?” Trần Ưng có chút nghi ngờ
“Hôm nay tôi đã hỏi chị Phùng rồi.”
“Tốt, làm tốt lắm. Vậy cô gọi điện thoại đi.” Trần Ưng gõ lên tờ giấy kia.
Mễ Hi hít một hơi, bắt đầu gọi, trong lúc đang chờ đối phương nghe máy, cô vẫn hồi hộp nhìn Trần Ưng. Trần Ưng nhìn cô, cười cỗ vũ. Sau đó điện thoại được kết nối, Mễ Hi sợ hãi mở miệng trước : “Xin chào” Giọng điệu kia khiến cho Trần Ưng cười to.
Mễ Hi liếc mắt nhìn anh, Trần Ưng cố gắng biểu hiện nghiêm túc, chăm chú đứng đắn.
“Chúng tôi muốn ăn bánh bao. À, bánh bao.” Đối phương nói mấy thứ gì đó, Mễ Hi đáp lại, vội vàng nói tiếp: “Muốn bánh bao.” Đối phương hình như lại nói gì đó, Mễ Hi nói tiếp: “Muốn bánh bao.”
Trần Ưng há hốc mồm, đồ ngốc này không cần cường điệu muốn bánh bao đến mức vậy chứ, nhất định người ta đang hỏi cô là muốn ăn nhân gì.
“Ừm, bánh bao.” Mễ Hi nói cái từ này lần thứ tư, nếu như Trần Ưng có nội lực nhất định sẽ đập nát cái bàn trà, không được! Đè tay mình lại, anh không thể đoạt điện thoại của cô được.
Đầu bên kia điện thoại hỏi có muốn lấy thêm đĩa thịt tươi không? Mễ Hi nhẹ nhàng gật đầu,nói: “Cho ba đĩa.“.Cô nhớ rõ lần trước ăn, hai người bọn họ tổng cộng ăn hết ba đĩa, cô hai đĩa, Trần Ưng một đĩa. Trần Ưng nằm sấp trên bàn trà, cắn răng: “Mang đến hai đĩa gạch cua xíu mại,“ Dựa vào cái gì mà bắt anh ăn như vậy, được rồi đây là cơm tối, là cơm tối đó!
“Mang thêm hai đĩa gạch cua xíu mại.” Mễ Hi nói
“Mang thêm hai chén cháo trứng muối thịt nạc nữa.” Trần Ưng tiếp tục chỉ thị, Mễ Hi lặp lại. Sau đó đầu dây bên kia còn hỏi có gọi thêm gì nữa không? Mễ Hi suy nghĩ, vụng trộm liếc mắt nhìn biểu cảm của Trần Ưng, sau đó mở miệng: “Mang thêm hai cái bánh ngọt.”
Trần Ưng tiếp tục nằm sấp lên bàn trà, cố gắng không chém giết điện thoại.
“Không có à?” Mễ Hi nhăn mặt, nói với Trần Ưng: “Họ nó không có bánh ngọt.”
Trần Ưng xoa trán, đừng có dùng giọng điệu đáng thương cộng thêm đồng tình như vậy mà nói chuyện với anh, vừa rồi anh không hề muốn ăn bánh ngọt, một chút cũng không đáng tiếc. Mễ Hi không có được sự ủng hộ, mấp máy môi, đối phương dường như cũng đã xác nhận phản ứng của Mễ Hi, sau đó nói họ muốn biết địa chỉ. Một lát sau cuối cùng cũng gọi xong. Mễ Hi thở phào nhẹ nhỏm.
“Ok!” Trần Ưng cũng thở phào nhẹ nhõm, ở bên cạnh nghe lén cũng rất mệt. Mễ Hi nở nụ cười, nói theo “Ok“. Nhất định là thành công, cô có thể hiểu được.
“Còn một bước cuối cùng.” Trần Ưng nhảy dựng lên, lấy tiền mặt trong bóp da ra để trên bàn trà. “Lát nữa khi người giao hàng đến cô ra mở cửa rồi sau đó đem tiền đưa cho người ta.”
Mễ Hi gật đầu: “Hôm nay chị Phùng dạy tôi cách phân biệt tiền rồi.”
“Ồ, hôm nay học được không ít.”
“Vâng, tôi hỏi chị Phùng mấy thứ này đáng giá bao nhiêu tiền? Chị ấy liền dạy tôi cách phân biệt. Chị ấy nói phòng ở của chú rất đáng giá, chị ấy làm việc một năm cũng không mua nổi nửa cái nhà vệ sinh.”
“Cái kia gọi là toilet, cảm ơn.” Dùng nhà vệ sinh để hình dung một góc nhà của anh, khu nhà cao cấp lập tức hạ giá rồi.
“Ừ, mua không nổi nửa cái toilet.” Mễ Hi gật đầu, “Chị còn nói quần áo của tôi, giày, điện thoại, những cái này cũng như vậy.” Cô vừa nói vừa cau mày.
“Không cần cảm ơn tôi.”
“Tôi đã nghĩ nhiều tiền như vậy sau này trả cho chú, e là có chút khó.” Vừa tới không lâu lại mắc một khoảng nợ, áp lực này rất lớn.
“Ừ.” Anh cũng cảm thấy cô rất khó có thể trả hết.
Mễ Hi gật đầu, nhìn chằm chằm vào số tiền trên mặt bàn, không nói chuyện.
“Sau đó thì sao?”
Mễ Hi giương mắt.
“Cô trả không được, sau đó thì sao?'
“Bây giờ tôi không có biện pháp gì, làm gì còn sau đó nữa.” Mễ Hi tiếp tục nhìn chằm chằm vào số tiền ở trên bàn, lúc Trần Ưng cho rằng cô không nói nữa thì bỗng nhiên cô lên tiếng: “Lúc trước tôi ở nhà chưa bao giờ bận tâm vì chuyện tiền bạc, cũng chưa bao giờ phải bận tâm chỗ ở. Bây giờ phải lo lắng mọi thứ, trong lòng thật khó biết diễn tả làm sao.”
Cô chuyển hướng hỏi Trần Ưng: “Hôm nay chị Phùng bị thương ở chân, không làm việc được, chú lại không mời người khác.” Mễ Hi cắn môi, “Tôi ở lại đó cũng không sao. Có thể xem ti vi, ngồi xuống vận động, một ngày trôi qua rất nhanh.”
“Cô đừng lo lắng.” Trần Ưng tưởng là sẽ không được nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, cô toàn diện như vậy, anh nên gọi là Trần mềm lòng rồi: “ Hôm nay chị Phùng còn dạy cô cái gì?” Anh chuyển cuộc nói chuyện sang hướng khác.
Nói đến đây, Mễ Hi có vẻ vui hẳn lên, tách đầu ngón tay ra, đếm cho anh nghe, nhấn chuông cửa là cái gì, quạt điện là cái gì, lò vi-ba là cái gì, rồi còn có thể xem thời gian, còn dạy cô cách xem ngày bằng lịch. Cô nói phải làm được, trong lòng Trần Ưng cũng có phần thỏa mãn, nhìn xem, không cần nói chuyện về binh khí cổ nhân gì đấy, anh cũng có thể khiến cho Mễ Hi có chuyện để nói. Trình Giang Dực so ra còn kém hơn anh, Mễ Hi vẫn thân thiết với anh hơn. Ông trời đúng là không để anh phí công.
Đợi một chút, anh tranh giành với Trình Giang Dực làm gì? Ừ, cái này không gọi là tranh sủng được, cái này gọi là....Chờ anh nghĩ được từ phù hợp sẽ tự nói với mình.
Sau đó Mễ Hi thành công đưa tiền mặt cho nhân viên giao hàng rồi vô cùng hưng phấn lấy bữa tối của bọn họ. Vẻ tươi cười thể hiện sâu sắc ở trên mặt, Trần Ưng không hiểu được cô, vui vẻ vì mình có thể hoàn thành tốt một việc, hay là vì tham ăn bánh bao hấp. Thấy cô hình như đã thả lỏng hơn rất nhiều, anh khéo léo đưa ra yêu cầu đến trước cửa sổ ăn cơm chiều.
“Vì sao?”
“Không cần quá nghiêm túc.” Anh vừa nói vừa bắt tay vào làm, tịch thu bánh bao. Mễ Hi đi theo bánh bao, bị lừa gạt đến trước cửa sổ sát đất, Trần Ưng tùy ý ngồi trên sàn nhà, cầm chiếc đũa kẹp bánh bao cho vào trong miệng. Mễ Hi do dự một lúc rồi tùy tiện ngồi xuống, kẹp bánh bao ăn.
“Cô xem, thật ra không cần chú ý nhiều như vậy. Quần áo cũng không cần mặc kín như vậy, mọi người ở đây đều như vậy, tóm lại cô phải thích ứng,“ Trần Ưng bắt đầu lải nhải, “Đúng rồi, chúng ta nên bắt đầu lấy khẩu cung của cô.”
“Cái gì?”
“Về lai lịch của cô. Cô muốn đi ra ngoài gặp mọi người, gặp người khác, người ta sẽ nói chuyện với cô, hỏi cô bao nhiêu tuổi, ở đâu, vì sao cô nói chuyện kỳ lạ như vậy, học ở đâu, rồi cha mẹ ở đâu, Trần Ưng là gì của cô? Cô làm sao để có thể trả lời? Ôi chà, không nói thì thôi, vừa nhắc tới, thật là quá nhiều điều cần phải làm.”
Mễ Hi vội vàng nhét bánh bao vào lỗ tai.
“Cô nói, tôi là bà con xa của cô, lúc trước cô ở trên núi, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, từ trên núi trở về, sau đó bởi vì động đất nên người nhà trên núi đều mất, cô theo lời dặn dò của người trong nhà đến nương tựa tôi. Đi đường núi rất dài, sau đó cưỡi con lừa Tiểu Mao, lại sau đó ở lại một thôn dân máy kéo, sau đó đi ô tô rồi chuyển sang đi xe lửa tới.” Trần Ưng nói bậy bạ, nhìn Mễ Hi hoàn toàn không có biểu hiện gì trước việc này, “Được rồi, thật ra cô nói cô ngồi hỏa tiễn dưới phi thuyền đến càng đáng tin cậy hơn.” Mễ Hi tiếp tục lâm vào tình trạng mù tịt, còn phối hợp gật đầu.
“Đồ ngốc.” Anh cười cô.
Mễ Hi nhíu mày, cô ngốc chỗ nào?
Anh cười ha ha, vươn tay muốn sờ đầu cô nhưng lông mày cô nhíu chặt lại, nhìn theo tay của anh. Trần Ưng có vẻ không phục, mới lần thứ hai mà đã cảnh giác như vậy, ba bốn lần nữa lại như trước cho mà xem, về sau đi ra ngoài phải tiếp xúc với mọi người như thế nào? Anh nhất định phải chỉ bảo cho cô thật tốt.
“Tiếp xúc tứ chi một chút là chuyện bình thường, cô không nên động một tí là đánh người. Như trưởng bối sờ đầu của cô, chạm vào tay để kéo cô đi đều là chuyện bình thường. Sau này khi ra ngoài cô sẽ quen bạn bè nữa, không thể vì người khác động vào cô một chút là cô đánh người ta, biết không?” Lấy uy nghiêm của một người làm chú ra giao huấn cô cho tốt. Bằng không thì về sau cô đánh anh, anh làm sao có thể chạy được.
Hôm nay Mễ Hi đã nghe Tô Tiểu Bồi nói, ở đây nam nữ tiếp xúc với nhau không bị nghiêm cấm như ở quê hương của cô. Cô nhìn chằm chằm vào tay Trần Ưng, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác, tay đang định rời đầu của cô bỗng rơi xuống, Mễ Hi không đánh anh, biểu hiện vẫn rất nhẫn nại.
“Tốt, rất biết nghe lời.” Lão xói xám này, bình thường anh chẳng nói như thế bao giờ, Trần Ưng không nén nổi cong cong khóe môi. Cô bé thật dễ gạt.