Cuông điện thoại di động lần nữa ang lên. Trần Ưng cúi đầu nhìn nhìn, lại là Trình Giang Dực gọi điện thoại. Anh lúc này thuận tiện nhìn qua phần thời gian: 22 giờ 23 phút.
Bây giờ là lúc nào rồi mà tên này con gọi cho anh, muốn buộc anh phải nghe, có thể là cái chuyện tốt gì?
“Này.” Trần Ưng một bên đẩy cửa của cửa hàng giá rẻ ra, một bên tiếp điện thoại, anh đốt thuốc hít một ngụm, giọng điệu thật không tốt. Tăng ca đến giờ này đã rất mệt mỏi rồi, về nhà mua bao thuốc cũng bị người khác quấy rầy, thật sư là ô cùng khó chịu.
Anh nghe xong câu nói của người bên kia đầu dây, sắc mặt lại càng khó chịu hơn.
“Cút sang một bên, tôi làm sao có thể giúp cậu nuôi dưỡng hài tử?”
“Không phải hài tử của tôi, cũng không phải giúp tôi nuôi dưỡng, là người cậu nên thu dưỡng mới đúng, đấy là duyên phận của cậu.” Trình Giang Dực quả nhiên mặt dày đến một tầm cao mới, thậm chí còn không biết xấu hổ mà tiếp lời: “Nếu không tôi sẽ đổi sang một cách nói dễ nghe hơn, xin chú ý lắng nghe, đây là một tin đã được định trước, cũng không biết lúc nào, có lẽ cũng gần tới rồi, sẽ có một tiểu cô nương xuất hiện bên cạnh cậu, nàng ta sẽ có chút cổ quái, ví dụ như mặc trang phục cổ trang, cách dùng từ cùng khẩu âm so với người bình thường có chút không giống, thế nhưng cậu không cần phải lo, nàng ta là một người bình thường, chẳng qua là từ một thời đại khác tới dây cho nên không giống chúng ta. Cậu kiến thức rộng lớn như vậy, lá gan cũng không nhỏ, lại còn yêu thích thứ mới lạ, nhất định có thể tiếp nhận iệc này. Lúc gặp được nàng, mong cậu thu lưu chiếu cố nàng một chút.
“Cậu còn chưa chết, uỷ thác tôi làm gì.” Hơn nữa vì muốn nhét một con ký sinh đến bên cạnh anh mà khích lệ anh mấy câu như vậy, thử hỏi anh có vui được không?
Trình Giang Dực không để ý tới anh, lại mở miệng nói tiếp: “Sắp tới, có một ị gọi là Nguyệt lão sẽ tới gặp cậu, anh ta mang số hiệu 2238, anh ta sẽ đem sự tình nói lại chi tiết, những điều anh ta nói đều là thật, dùng trí thông minh và sự kiên nhẫn của cậu, nhất định sẽ có thể nghe hiểu, việc cậu cần làm là tin lời anh ta nói, sau đó chuẩn bị tốt việc nghênh tiếp tiểu cô nương kia.”
“Trình Giang Dực, đau óc cậu bị ngập nước rồi đúng không?” Trần Dực còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy “BINH” một tiếng vang vô cùng lớn, ngay bên cạnh anh, rất gần.
Trần Ưng sợ hãi kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, anh vừa vặn nhìn thấy trên nóc con xe mới tinh của mình có một người lạ mặt xuất hiện.
Tay áo rộng dài, trường bào dài thành váy, ăn mặc theo phong cách cổ trang, mái tóc dài đen nhánh phiêu diệu tự tại bay theo gió mà quấn lấy gương mặt nhỏ nhắn, gương mặt đó còn rất trẻ, trắng nõn, xinh đẹp, cực kỳ có khí chất --- --- là một thiếu nữ a.
Một chân nàng ta co lên, một chân làm trụ đứng thẳng trên nóc xe của anh.
Cái tư thái kia, giống như là vừa mới rơi xuống.
Không, cũng không phải người ngoài hành tinh hoặc là Terminator*, nàng ta hẳn là nhảy lên đó. Trần Ưng nghĩ như thế.
*nó là cái gì? Khiết không biết nha~~~
Chỉ là nơi này khắp nơi trống trải, anh ừa rồi căn bản không hề thấy bất kỳ ai. Hơn nữa cho dù có dùng cách nhảy mà lên được trên đó, cũng không thể nhảy một cách lưu loát tiêu sái, thanh âm lại vô cùng lớn ------ mẹ nó, đỉnh xe của anh, lõm xuống một vùng lớn. Trần Ưng tái mặt. cái hài tử này giẫm hư xe anh luôn rồi!
“Trần Ưng, cậu phải tin tưởng tôi, cậu ngẫm lại đi, tôi và anh cậu là đối tác, lại cùng nhau khai mở công ty, lại là bạn thân đáng tin cậy của nhau, tôi làm sao có thể mang việc này ra đùa giỡn với cậu?”
Trong điện thoại rất ồn ào, mà trên nóc xe cô gái kia rốt cuộc cũng thấy được Trần Ưng, nàng có chút hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn về phía anh.
Trần Ưng đem điện thoại tắt đi, điếu thuốc trên tay cũng lưu loát vứt bỏ, tức giận nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, đến cùng là ai mới nên là người phải hoảng sợ a! Người lai lịch bất minh cũng không phải là anh mà? Tuỳ tiện nhảy lên nóc xe của người ta đến mức nó bị lõm xuống một vùng, sau đó còn sợ hãi anh là sao?
Thiếu nữ lúc này chuyển từ hoảng sợ sang cảnh giác, Trần Ưng nhếch miệng, anh mới nên là người cảnh giác mới đúng.
“Này, cô đạp hư xe của tôi rồi.” Trần Ưng nói.
Thiếu nữ kia nhíu chặt mày, hoang mang lại do dự, nhìn chung quanh một hồi, dường như tính toán việc chạy trốn.
“Cô từ nơi này xuất hiện sao?” Trần Ưng lại hỏi.
Thiếu nữ không mở miệng trả lời, ngược lại mạnh mẽ nhảy xuống, từ trên nóc xe nhảy trực tiếp xuống đất. Thân thủ nhanh nhẹn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh đã sống bao nhiêu năm rồi, lại còn là đàn ông, điểm chiếm ưa thế nhất chính là sức khoẻ nha!
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta hồi lâu. Trần Ưng chỉ chỉ vào xe của mình, lặp lại một lần nữa: “Cô đạp hư xe của tôi.” Anh dừng lại một chút, nhấn mạnh thêm: “Đây là xe mới!”
Cô gái kia liếc mắt nhìn xe của anh, cũng không có bất cứ phản ứng nào, trên mặt thần sắc tựa hồ không có liên quan đến xe của anh. Trần Ưng lúc này vô cùng khó chịu, chính là trong lòng không thoải mái. Rốt cuộc đây là con cái nhà ai. Anh cúi đầu muốn cầm điẹn thoại gọi lại cho Trình Giang Dực, tìm hắn ta tính sổ. Cái thằng này không biết tìm ở đâu ra một người mẫu Cosplay ra không biết? Muốn chơi anh sao?
Điện thoại còn chưa kịp gọi, khoé mắt đã nhìn thấy cô gái kia muốn đi, Trần Ưng vội vàng vươn tay kéo tay nàng: “Chờ một
chút.”
Tay vừa đụng phải nàng ta, đã thấy nàng phất tay áo một cái, cánh tay Trần Ưng lập tức túm vào hư không. Trần Ưng lắp bắt kinh hãi, tiểu cô nương này động tác nhanh nhẹn không tưởng được, cánh tay anh bị nàng đánh ăng còn ẩn ẩn đau đơn. Cô gái kia động tay xong liền lui lại một bước, tiếp tục cảnh giác nhìn về phía anh.
“Cô không nói gì? Có thể nói một câu được không? Cùng chú đây nói chuyện một chút không được à?” Trần Ưng lúc này có chút mất hứng. Hài tử này dã không lễ phép thì thôi lại còn hung hăng với anh.
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên chạy tới một nam nhân tuổi còn trẻ, một bên chạy tới, một bên hướng bọn họ hô lên: “Chậm đã, chậm đã.”
Chậm cái quái gì...., bọn họ căn bản còn chưa có nhúc nhích đâu! Trần Ưng cùng Thiếu nữ kia đồng thời nhìn về phía người kia.
Người nọ vừa chạy vừa thở hồng hộc, vội đến trước mặt họ nhìn kỹ từng người, lại thấy trên tay hắn xuất hiện một cái máy tính, hắn nhìn thoáng qua một chút, sau đó hơi: “Trần Ưng? Mễ Hi?”
Không trả lời thì nhất định là đúng rồi! Người tới tựa hồ rất hài lòng, anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người họ rồi nói: “Buổi tối tốt lành, ta là Nguyệt lão, số thứ tự 2238”
Ặc... Trình Giang Dực rốt cuộc bị làm sao, lại tặng cho anh một cái bất ngờ lớn như vậy, nhất định trước đây anh đã kết thâm thù đại hận với hắn. Anh suy nghĩ một chút, không có a, anh gần đây không hề làm cái gì, lần cuối cùng là nửa năm trước mà.
Trần Ưng bên này suy tư về việc của Trình Giang Dực, bên kia cô nương gọi là Mễ Hi đã cùng Nguyệt lão 2238 đối đáp rồi. nàng ta cúi thấp người thi lễ: “Bái kiến nguyệt lão tiên sinh.”
Diễn xuất thật đạt a. Trần Ưng bất động thanh sắc nhìn hai người.
“Mễ Hi a, ngươi đến nơi này so với dự đoán của ta sớm hơn một chút, bất quá sai lệch không nhiều, ta sẽ an bài cho ngươi thật tốt. Nguyệt lão bên kia chắc cũng đã phổ biến cho ngươi rồi, người cũng đừng khổ sở, đến nơi này thì cứ coi như bản thân sống lại lần nữa, cha mẹ ngươi ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ vì người mà vui vẻ.”
Còn dưới suối àng có biết. Cái tình huống này có thể xem là đang bi kịch hoá cuộc đời nhân vật hay không? Trân Ưng vẫn đứng một bên tiếp tục xem kịch.
“Trần tiên sinh, Trình Giang Dực đã nói sơ qua về tình huống này rồi chứ?” Trần Ưng đứng một bên xem cuộc vui không nghĩ tới còn bị kéo vào, anh không đáp lời, Nguyệt lão từ nét mặt của anh cũng có thể nhận được đáp án, lập tức nói tiếp: “Mễ Hi tới sớm, ta cũng không thể tới đây nói trước với ngươi, bất quá Trình Giang Dực nói rõ ràng với ngươi cũng được rồi.”
Rõ ràng cái rắm, thật sự là gặp quỷ mà. Trần Ưng vừa định phát biểu vài câu về việc anh với việc này không có quan hệ, Nguyệt lão 2238 đã nhanh chóng chuyển hướng: “Mễ Hi à, vị này chính là người giám hộ của ngươi. Hắn gọi là Trần Ưng, năm nay 28 tuổi, ngoại trừ hút thuốc và yêu mắng chửi ra, có lẽ không còn ham mê bất lương nào khác.”
(Khiết: ông kia, nói xấu Ưng ca vừa thôi *Tức giận*)
Chờ đã, người giám hộ cái gì?
“Cái gì gọi là hút thuốc, còn có yêu mắng chửi là gì?”
“Ách, hút thuốc chính là,...” Nguyệt lão nhìn Trần Ưng, nhìn thấy dưới chân anh còn nửa điếu thuốc lá, lập tức chỉ chỉ: “Chính là cái kia. Cía này không tốt đâu, ngươi đừng học theo.”
Mễ Hi nhẹ nhàng gật đầu.
“Yêu mắng chửi chính là... Ách, tựa như là rất thích nói ra những từ ngữ thô bỉ. Cái này cũng không tốt, ngươi cũng đừng nên học.”
Mễ Hi lại nhẹ gật đầu.
Mẹ nó chứ, cái này có thể xem là nói xấu ngay trước mặt nhân sự hay không, chẳng lẽ coi anh là người vô hình chắc? Trần Ưng hai tay ôm ngực: “Hai vị, tôi vẫn còn sống đấy!” (Khiết: anh nói ngu thế!)
“Đã biết.” Nguyệt lão cười cười, một bộ còn sống là tốt, sau đó lại hướng Mễ Hi giới thiệu tiếp: “Mễ Hi, mau chào chú Trần Ưng. Trần tiên sinh, mau, chào Mễ Hi đi. Trần tiên sinh, Mễ Hi là cô nhi, đường xa tới đây, đối với nơi này không quen thuộc, ngôn ngữ cũng không được thành thạo, cần có một người giám hộ cô ấy. Ngươi và cô ấy là người hữu duyên, cho nên Mễ Hi đành nhò ngươi chăm sóc.”
“Cái gì gọi là người giám hộ?”
“Giống như là người sẽ chiếu cố ngươi, giống như cha mẹ, đó chính là người giám hộ của ngươi, vị này chính là chú Trần Ưng, ngươi cứ coi hắn là chú là được.”
“Ai là chú của cô ta?” Tràn Ưng đỉnh đầu bốc hoả, vì cái gì mà hai người kia có thể quang minh chính đại đem tật xấu của anh ra nói chơi. Anh có đáp ứng sẽ làm người giám hộ của cái cô nhi này sao? Anh có đáp ứng không?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khiết: hình như tác giả bị hâm hấp rồi, ghi cái này lại không nói gì, cho nên ta nhảy vào nó thay~~ Oa ka ka, vào ủng hộ hố mới của ta