Dùng xong cơm tối, Trần Ưng phải hoàn thành công việc. Bản thân Mễ Hi rất biết điều tự mình ngồi xem tivi ở phòng khách làm bài học “bắt chước lời nói“.
Trần Viễn Thanh và Trần Ưng nói chuyện điện thoại, việc hôm nay hai cha con phối hợp hết sức ăn ý, hôm nay Trần Ưng vừa nói chuyện kia ra cũng rất đúng ý của Trần Viễn Thanh. Ông chẳng những muốn thực hiện hạng mục của La Nhã Cầm, ông còn muốn mượn cơ hội này để nói rõ địa vị của Trần Ưng trong công ty điện ảnh và truyền hình. Trước đó ông cũng chưa bàn với Trần Ưng về điểu này, nhưng Trần Ưng lại dám nhận việc, gánh trách nhiệm này. Đối với Trần Viễn Thanh mà nói, đây là lý do không thể tốt hơn để sắp xếp cho Trần Ưng chức vụ tạm thời ở công ty điện ảnh và truyền hình.
Bộ phận điện ảnh và truyền hình là nơi béo bở nhất, nền móng và bè phái cũng là sâu nhất. Cho nên Trần Ưng làm việc ở tập đoàn khác, từ chối chức vụ ở công ty điện ảnh và truyền hình. Trần Viễn Thanh gặp hội nghị lớn đều để Trần Ưng tham dự, mọi chuyện đều cho anh biết chính là dự tính ngày nào đó có thể lôi kéo Trần Ưng, chính lúc này đây, Trần Ưng lạ cho ông một cơ hội.
Hai cha con hợp sức lại, xác nhận hạng mục này trong tay công ty Trần Ưng sẽ không có khó khăn. Trần Ưng cũng nói ra kế hoạch của mình, anh không nghĩ rằng hạng mục này nhất định sẽ thua lỗ, chỉ là việc này sẽ có chút khó khăn. Anh sẽ đề ra chút ít yêu cầu với La Nhã Cầm, thay đổi hình tượng của bà ta kể cả giai đoạn trước, kết hợp với việc tuyên truyền, thay đổi cách diễn cũ của bà ta, hòa nhập với tập thể biên kịch, tất cả các chi tiết trong nội bộ chế tác phải tỉ mỉ, bàn bạc, sắp xếp..., vậy tiếp theo bắt đầu tuyên truyền, bố trí các mối quan hệ xã hội, thủ đoạn, mục tiêu điện ảnh của anh hiện nay là nắm chắc phần thắng, cho nên ở phương diện này cũng nên sắp xếp một chút quan hệ xã hội, những điều trên La Nhã Cầm đều phải phối hợp. Nếu như bà ta không đồng ý, hạng mục này không cần phải bàn bạc nữa. Những điều này sẽ ghi vào hợp đồng.
Kế hoạch của Trần Ưng rất vẹn toàn, cũng rất khả thi. “Con đi bàn bạc với La Nhã Cầm, việc này ba đừng ra mặt.” Anh thể hiện sự kiên quyết của bản thân với cha mình.
Trần Viễn Thanh đồng ý. Chuyện này Trần Ưng thảo luận với La Nhã Cầm là thích hợp hơn, thứ nhất là vấn đề mặt mũi, có mấy lời ông không tiện mở miệng. Thứ hai là Trần Ưng mới là người đầu tư, nhất định phải xác định rõ uy nghiêm với La Nhã Cầm, chuyện ông chủ là ai này rất quan trọng.
Cuối cùng Trần Viễn Thanh chỉ nói: “Con trai, cố gắng tổn thất ít một chút.” Không lập tức nói ra việc kéo con trai tới làm phó tổng giám đốc, nếu kết quả là thất bại thảm lại không lấy được phần thắng, để cho những phe phái kia chế giễu, mượn cơ hội sẽ kéo Trần Ưng về. Nếu như lần này Trần Ưng thành công, Trần Viễn Thanh dự định sang năm sẽ rửa biển hiệu tập đoàn.
Trần Ưng hiểu rõ suy nghĩ của ba mình, cũng biết mấy sản nghiệp trong tay ông cũng nên từ từ buông tay, giao lại cho người kế nghiệp. Anh không lo điều này, anh đã có chuẩn bị.
Cuộc họp giữa cha con kết thúc, Trần Ưng ra xem Mễ Hi thì thấy cô pha một bình trà hoa cúc quả mận bắc chờ anh. Cô cực kỳ vui vẻ khi thấy anh đi ra, tranh thủ rót một chén nâng lên, “Trần Ưng, uống trà.”
Nghe lời như vậy ư? Trần Ưng uống rất vui vẻ, hỏi cô: “Trong nhà sao lại có thứ này.”
“Hôm nay tôi hỏi cô Tô đấy. Bởi vì chú phải nói nhiều, chắc là cuống họng không dễ chịu. Cô Tô nói trên mạng có thể mua những thứ này, tôi nói là không biết, cô ấy nói rằng sẽ mua giúp tôi. Sau đó lúc chiều, có vị tiểu ca mang tới.”
Trần Ưng lại uống hai hớp trà, quả nhiên là con gái. “Cô lại để cho người lạ vào nhà rồi hả?” Nghĩ đến việc cô dò hỏi người đưa cơm đến năm phút mới mở cửa, anh đột nhiên muốn cười.
“Tôi hỏi rõ rãng mới mở cửa mà.” Mễ Hi trả lời.
“Tốt, rất nghe lời.” Trần Ưng rất rộng rãi khen cô.
“Tôi thiếu cô Tô 21 đồng 8, tôi nhỡ rõ.” Mễ Hi còn nói.
Trần Ưng im lặng. Cô bé thật đúng là nhớ rất rõ những chuyện này, anh cũng chẳng muốn sửa lại cho cô. Nhưng Mễ Hi lại chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt ám chỉ rất rõ ràng: tôi sẽ trả tiền, tôi cần phải nhớ.
Trần Ưng cười với cô, cô bé chuyên gây rắc rối, nên tranh thủ thời gian gả đi mới là chuyện nên làm. Đúng rồi, ngày mai thứ bảy người giám hộ như anh còn không được nghỉ đây này.
Trần Ưng nghĩ rồi gọi điện thoại cho Trần Phi, anh thông báo mười giờ sáng ngày mai đi chơi ở công viên Đông Môn núi Thanh Tú.
“Anh còn nhớ lúc nhỏ chúng ta rất vui vẻ cơ.” Trần Phi buồn tẻ nói.
“Đúng vậy, cho nên em cũng muốn Mễ Hi vui vẻ. Ngày mai em mang cô ấy đi chơi.”
“Trước tiên là cậu rất bận, hết bận rồi hãy hẹn.”
“Ngày mai nếu không gặp được anh, em sẽ dẫn con bé đến nhà anh.”
Trần Phi ở bên kia đầu điện thoại trầm mặc trong 10 giây, thở ra một câu: “Không gặp không về.”
Trần Ưng nhếch miệng cười, rất hài lòng. Anh lại gọi cho Trình Giang Dực.
“Đi chơi công viên? Làm gì?”
“Họp phụ huynh.”
“Họp phụ huynh ngày hôm qua không phải là kết thúc rồi sao? Ở nhà của cậu. Không phải đã có kết luận rồi sao?”
“Kết luận cái gì?”
“Xe đến trước núi ắt có đường.” Trình Giang Dực nhớ rất rõ ràng.
“Ừm, cái kia có thể thành công thì cái này nhất định có thể đạt được mục tiêu, ngay mai hội phụ huynh thương lượng cụ thể một chút để xem lên núi như nào.”
“...”
Ngày hôm sau, thứ 7.
Trần Ưng dậy thật sớm, không nngờghĩ tới Mễ Hi còn dậy sớm hơn. Cô đang tập võ ở phòng khách, có hơi giống Thái Cực. Mái tóc thật dài dùng một chiếc bút máy làm thành cái trâm, một ít thì để tự nhiên buông thõng. Trần Ưng tựa bên tường nhìn cô, cảm thấy thật đẹp mắt.
Mễ Hi đánh xong một bộ quyền, nhìn thấy Trần Ưng bèn vội vàng chào hỏi: “Chào buổi sáng chú.”
“Chào buổi sáng.” Tâm trạng Trần Ưng tương đối tốt. Đời sống có mục tiêu phong phú, nắm được phương pháp trong sự nghiệp nuôi trẻ con, không bỏ lỡ yêu cầu kiếm được chồng.
Rửa mặt xong, thay quần áo, Mễ Hi rất nhanh nhẹ theo sát chú Trần Ưng của cô xuất phát, có vẻ rất có hứng thú.
Trạm thứ nhất, ăn điểm tâm. Trần Ưng dẫn Mễ Hi đi vào trong quán ăn bột gạo, Mễ Hi không ăn. Trần Ưng bắt cô chọn thức ăn làm bằng tinh bột, Mễ Hi còn chưa có thời gian để nghiên cứu tên trên menu để lựa chọn thì đã bị một đám người chen chúc rồi. Mễ Hi rất không thích bị chen, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, hoàn thành nhiệm vụ, Trần Ưng khen cô rất giỏi, làm rất tốt. Cô bèn nở nụ cười vui vẻ.
Ăn xong điểm tâm thì thời gian còn sớm, Trần Ưng lấy xe đưa Mễ Hi đi hóng gió, thời gian còn lại lái xe đến công viên trò chơi trên núi Thanh Tú. Trên đường đi kiểm tra xem cô đã học thuộc địa chỉ và số điện thoại của anh hay chưa, Mễ Hi đọc lại lưu loát. Trần Ưng rất hài lòng. Sau đó nghĩ lại, anh cảm thấy có thể dạy cô nhiều thêm một ít. Vì vậy anh tìm một chỗ đậu xe bên đường để dừng lại.
“Nếu có người dẫn cô ra ngoài đi xa, cô không thể đi bộ về nhà, cô có thể bắt taxi, nhìn xem đó chính là taxi, trên mui xe có một cái đỉnh nhỏ phát sáng, cô vẫy tay người ta sẽ dừng, cô nói cho người ta địa chỉ nhà, người ta sẽ đưa cô về nhà. Sau đó, đưa tiền xe là OK rồi.”
Mễ Hi gật đầu tiếp thu. Trần Ưng lấy túi tiền ra, đưa cho cô đồng có giá trị lớn. “Tiền này cho cô, chúng ta đi công viên trò chơi ở núi Thanh Tú, cô gọi taxi chúng ta đi.”
Mễ Hi rất hưng phấn nhưng lại hơi khẩn trương, xe chạy đi chạy lại rất nhiều, cô muốn tìm xe mà trên đỉnh có mũ phát sáng.
“Nhìn xem, chính là loại xe kia, cô vẫy tay như vậy.” Trần Ưng làm mẫu. “Nhưng mà bên trong chiếc xe kia có người, có người là không thể chở chúng ta rồi, cô phải đợi một chiếc xe mà bên trong không có người ấy.”
Mễ Hi gật đầu, nhìn thật kĩ trên đỉnh xe phải có cái mũ nhỏ phát sáng, đúng là xe taxi có thể gọi dừng. Cô nhìn từ xa thấy có hai chiếc chạy lại bên này, bèn vội vàng vẫy tay, thế nhưng trên hai chiếc đều có người. Mễ Hi hơi thất vọng nhìn anh. Trần Ưng nói không sao, thời gian lại không gấp, tiếp tục chờ.
Lúc này điện thoại của Trần Ưng reo lên, anh quay người nghe máy. Kết thúc cuộc nói chuyện nhanh chóng quay đầu lại, anh liền sửng sốt, Mễ Hi đang hưng phấn vẫy tay gọi một chiếc xe.... cảnh sát.
Xe chảnh sát dừng lại chỗ Mễ Hi, Trần Ưng bị dọa, vội vàng đi qua, Mễ Hi cao hứng quay đầu nhìn anh kêu lên: “Trần Ưng, tôi gọi được xe taxi rồi.”
Trần Ưng nhanh chóng bước qua, đáng tiếc là không ngăn cản được lời nói ngốc nghếch kia của Mễ Hi, anh rõ ràng nhìn thấy mặt vị cảnh sát ngồi bên ghế lái phụ trong xe cảnh sát kia đã trở nên tái đi sau đi nghe được lời nói của Mễ Hi.
Hai cảnh sát kia đều xuống xe. Mễ Hi mới giật mình, tình huống lúc này không đúng. Trần Ưng kéo cô ra sau lưng.
“Có chuyện gì xảy ra?” Cảnh sát hỏi.
“Không có gì, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tôi dạy cô ấy cách nhận biết xe taxi, vừa rồi không chú ý đến cô ấy, chắc do cô ấy nhìn thấy trên đỉnh xe có đèn nên nhận nhầm, không có gì đâu.” Trần Ưng không biết tìm lý do hợp lý gì để giải thích đây, đành phải nói thật.
“Lớn như vậy rồi mà nói là trẻ con sao? Không phân biệt được xe taxi ư?” Hai vị cảnh sát không tin.
“Thật xin lỗi, cô ấy mới từ trên núi xuống, thật sự không biết.” Trần Ưng cảm thấy nếu có người nói với anh như vậy, anh cũng sẽ không tin. Nhưng anh có thể bịa ra lý do gì đây, thật là bịa không được.
Mễ Hi sau lưng Trần Ưng thò đầu ra, chớp mắt mấy cái, nhìn cẩn thận hai người cảnh sát.
“Lấy chứng minh nhân dân ra.” Cảnh sát quả nhiên là không tin.
Trần Ưng thở dài, chỉ số thông minh của chú cảnh sát thật bình thường, nếu như tin, vậy thì quần chúng nhân dân không có cảm giác an toàn rồi. Anh lấy túi tiền ra, lấy CMND của mình và Mễ Hi ra. Mễ Hi ở một bên nhìn chăm chú hành động của bọn họ. Cảnh sát xem CMND, không có vấn đề gì, trong lòng Trần Ưng thầm nghĩ ông Nguyệt lão kia tạo thông tin giả thật đúng là giả.
Cảnh sát nhìn kỹ Trần Ưng, lại nhìn Mễ Hi, hỏi cô: “ Cô gái, cô biết anh ta không?”
“Biết. Chú ấy là chú bà con xa.”
Cảnh sát nhíu mày, nhìn lại Trần Ưng. Anh cũng cau mày, mất hứng, chú họ hàng xa thì sao nào, cũng có thể tin cậy được, có thể đứng thẳng lưng cơ mà.
“Ba mẹ của cô đâu?” Cảnh sát lại hỏi.
“Đã mất.” Mễ Hi đáp lại.
“Vậy người giám hộ đâu? Số điện thoại bao nhiêu?”
Mễ Hi đọc lưu loát một dãy số, liếc nhìn Trần Ưng. Anh rất bất đắc dĩ nhìn cậu cảnh sát này ấn số, sau đó điện thoại của anh vang lên.
“Người giám hộ của cô ấy là tôi, chú họ hàng xa.” Trần Ưng nghiến răng nói.
“Đừng có gấp, chú cảnh sát là lo lắng cho an toàn của chúng ta, bọn họ rất tốt.” Mễ Hi còn an ủi anh. Sau đó hai người cảnh sát và Trần Ưng đều nhìn về phía cô.
“Còn có vấn đề gì không?” Trần Ưng hỏi cảnh sát, trong lòng nổi nóng. Anh thật là bị bột gạo làm hư đầu óc mất rồi mới dạy cho cô cách bắt xe taxi.
Hai vị cảnh sát liếc nhìn nhau, trả lại CMND, lại dạy dỗ vài câu không thể tự ý bắt xe cảnh sát rồi cuối cùng cũng đi. Mễ Hi nhìn theo đuôi xe đã đi xa, bèn giải thích với Trần Ưng: “Tôi nghĩ rằng đèn nhấp nháy không ngừng, mũ lớn cũng giống nhau.”
“Hai cái kia hoàn toàn không giống nhau, hiểu chưa?”
“Mấy xe khác trên mui xe đều không có đồ vật, tôi cho là có đồ vật đều đúng.”
Trần Ưng không thể không than thở, được rồi, thật ra cô nghĩ như vậy cũng đúng, từ một suy ra ba nên lớn mật thử. “Được rồi, được rồi, quên xe taxi đi.” Thay vì dẫn cô bắt xe đi, vẫn là lái xe tốt hơn.
Đột nhiên Mễ Hi chỉ về chiếc xe buýt phía trước nói: “Đi, chúng ta ngồi xe buýt đi.”
Dẫn Mễ Hi đi đến trạm xe buýt, dạy cô nhìn biển hiệu. “Chúng ta không đi xa như vậy, đứng yên đây đi, cô có thể tự mình nhìn qua là được rồi. Về sau nếu...” Nếu cái gì đây? Nếu đi đến nơi xa, cô có thể tự mình ngồi xe buýt về nhà? Nhưng xe buýt còn phân ra nhiều tuyến đường, có lẽ là cứ mỗi chuyến thì đổi xe, sau đó tuyến đường cũng rất phức tạp, chính anh còn không thể hiểu được tuyến đường ở đường đó đâu. Được rồi, về sau không có là được rồi, trước hết là nên cho cô thử một lần.
“Một lát nữa xe đến, trước tiên là mở cửa bước lên, trả tiền rồi sau đó ngồi vào vị trí trên xe, nếu không có chỗ ngồi thì đứng đấy. Nếu có người đàn ông nào mà cố ý chạm vào cô thì chính là sắc lang, cô có thể đánh hắn.”
“Tôi sẽ không đánh người lung tung.” Mễ Hi nói.
“Ừ, tôi biết là cô rất nghe lời.” Trần Ưng bất giác dùng giọng điệu sói xám. Xe buýt còn chưa tới, anh nhân cơ hội này giải thích quy tắc trên xe buýt với Mễ Hi, nhìn thấy cụ già phải nhường chỗ ngồi, phải đề phòng sắc lang, đề phòng ăn trộm, giải thích một đống rồi nói là cô nên đứng cùng một chỗ trên xe.
Đợi một lúc lâu, rốt cuộc xe buýt cũng tới, Mễ Hi xếp hàng, trong lòng có hơi hưng phấn. Đây là thử thách đầu tiên nên cô thật chờ mong. Đã nói là cô chịu trách nhiệm đưa tiền dẫn Trần Ưng lên xe, cô bèn lấy tiền ra, nắm chặt trong tay khẩn trương chờ đợi. Từng người đã bước lên rồi, mọi người đều lấy tiền bỏ vào trong hộp, Mễ Hi nhìn cẩn thận, số tiền họ bỏ vào dều rất nhỏ, cô cắn môi bắt chước theo, nhưng có điều là số tiền không giống với mọi người, cô lên xe đưa tiền cho người lái xe, nói nhỏ: “Xin thối lại tiền lẻ.”
Người lái xe hơi sững sờ, ánh mắt từ tờ tiền chuyển sang nhìn khuôn mặt của Mễ Hi, theo như sắc mặt của cô gái này xem ra cô không có tới đây gây chuyện, đôi mắt nhỏ kia còn đặt biệt mang theo vẻ chân thành tha thiết của người vô tội, lúc đầu muốn trách mắng vài ba câu nhưng người lái xe lập tức nuốt trở lại. “Không có tiền lẻ.”
Hành khách ở phía sau đều lên xe hết rồi, chỉ còn Mễ Hi đứng cứng ngắt ở đấy, cô nâng lên tờ tiền đáng thương kia. Tất cả hành khách cộng thêm người lái xe đều nhìn bọn họ chằm chằm, sau lưng Mễ Hi là Trần Ưng với da mặt gần như là muốn rớt xuống đất, nhưng trong ví tiền của anh cũng không có tiền lẻ rồi, tiền lẻ vừa hết lúc mua bột gạo rồi, một phần không nhiều lắm, bây giờ toàn bộ tiền mặt trên người anh đều giống như tờ tiền kia. Hiện giờ xe buýt sao mà lại phục vụ kém như vậy, tiền lẻ đâu? Tại sao không tìm?
“Đi thôi, chúng ta không đi nữa.” Trần Ưng kéo Mễ Hi với khuôn mặt uể oải kia xuống xe, mọi người đều đồng tình, cửa xe đóng lại.
“Đều do bột gạo.” Trần Ưng an ủi Mễ Hi, cô không rõ tại sao vì bột gạo, cô cúi đầu nhìn tờ tiền trên tay, thật sự rất thất vọng với nó.
“Hay là lái xe đi.” Trần Ưng không biết phải an ủi Mễ Hi như thế nào, anh cũng rất cần an ủi cơ mà, vẻ mặt của anh đã đạt đến ranh giới rồi đấy. Haiz, anh tự an ủi mình vậy, ít nhất Mễ Hi biết rõ khi ngồi xe buýt không nên mang theo tiền có giá trị lớn, còn kêu người ta thối tiền lẻ, cái tính này sẽ tiết kiệm được cho gia đình.
Hai người buồn bã ỉu xìu quay về xe.
“Mễ Hi.”
“Haiz.”
“Số mệnh của cô là phải ngồi xe riêng.”
Mễ Hi nháy mắt, không hiểu. Lời kia giống như đang nói: “Là sao?”
Trần Ưng thở dài, khởi động xe. Xem ra điều kiện chọn chồng được thêm vào một câu: phải có xe.
Trần Ưng dẫn Mễ Hi tới công viên trên núi Thanh Tú. Họp phụ huynh là điều quan trọng. Không có lý do gì khiến anh lo lắng. Các chú, chúng ta đến rồi đây.
Dùng xong cơm tối, Trần Ưng phải hoàn thành công việc. Bản thân Mễ Hi rất biết điều tự mình ngồi xem tivi ở phòng khách làm bài học “bắt chước lời nói“.
Trần Viễn Thanh và Trần Ưng nói chuyện điện thoại, việc hôm nay hai cha con phối hợp hết sức ăn ý, hôm nay Trần Ưng vừa nói chuyện kia ra cũng rất đúng ý của Trần Viễn Thanh. Ông chẳng những muốn thực hiện hạng mục của La Nhã Cầm, ông còn muốn mượn cơ hội này để nói rõ địa vị của Trần Ưng trong công ty điện ảnh và truyền hình. Trước đó ông cũng chưa bàn với Trần Ưng về điểu này, nhưng Trần Ưng lại dám nhận việc, gánh trách nhiệm này. Đối với Trần Viễn Thanh mà nói, đây là lý do không thể tốt hơn để sắp xếp cho Trần Ưng chức vụ tạm thời ở công ty điện ảnh và truyền hình.
Bộ phận điện ảnh và truyền hình là nơi béo bở nhất, nền móng và bè phái cũng là sâu nhất. Cho nên Trần Ưng làm việc ở tập đoàn khác, từ chối chức vụ ở công ty điện ảnh và truyền hình. Trần Viễn Thanh gặp hội nghị lớn đều để Trần Ưng tham dự, mọi chuyện đều cho anh biết chính là dự tính ngày nào đó có thể lôi kéo Trần Ưng, chính lúc này đây, Trần Ưng lạ cho ông một cơ hội.
Hai cha con hợp sức lại, xác nhận hạng mục này trong tay công ty Trần Ưng sẽ không có khó khăn. Trần Ưng cũng nói ra kế hoạch của mình, anh không nghĩ rằng hạng mục này nhất định sẽ thua lỗ, chỉ là việc này sẽ có chút khó khăn. Anh sẽ đề ra chút ít yêu cầu với La Nhã Cầm, thay đổi hình tượng của bà ta kể cả giai đoạn trước, kết hợp với việc tuyên truyền, thay đổi cách diễn cũ của bà ta, hòa nhập với tập thể biên kịch, tất cả các chi tiết trong nội bộ chế tác phải tỉ mỉ, bàn bạc, sắp xếp..., vậy tiếp theo bắt đầu tuyên truyền, bố trí các mối quan hệ xã hội, thủ đoạn, mục tiêu điện ảnh của anh hiện nay là nắm chắc phần thắng, cho nên ở phương diện này cũng nên sắp xếp một chút quan hệ xã hội, những điều trên La Nhã Cầm đều phải phối hợp. Nếu như bà ta không đồng ý, hạng mục này không cần phải bàn bạc nữa. Những điều này sẽ ghi vào hợp đồng.
Kế hoạch của Trần Ưng rất vẹn toàn, cũng rất khả thi. “Con đi bàn bạc với La Nhã Cầm, việc này ba đừng ra mặt.” Anh thể hiện sự kiên quyết của bản thân với cha mình.
Trần Viễn Thanh đồng ý. Chuyện này Trần Ưng thảo luận với La Nhã Cầm là thích hợp hơn, thứ nhất là vấn đề mặt mũi, có mấy lời ông không tiện mở miệng. Thứ hai là Trần Ưng mới là người đầu tư, nhất định phải xác định rõ uy nghiêm với La Nhã Cầm, chuyện ông chủ là ai này rất quan trọng.
Cuối cùng Trần Viễn Thanh chỉ nói: “Con trai, cố gắng tổn thất ít một chút.” Không lập tức nói ra việc kéo con trai tới làm phó tổng giám đốc, nếu kết quả là thất bại thảm lại không lấy được phần thắng, để cho những phe phái kia chế giễu, mượn cơ hội sẽ kéo Trần Ưng về. Nếu như lần này Trần Ưng thành công, Trần Viễn Thanh dự định sang năm sẽ rửa biển hiệu tập đoàn.
Trần Ưng hiểu rõ suy nghĩ của ba mình, cũng biết mấy sản nghiệp trong tay ông cũng nên từ từ buông tay, giao lại cho người kế nghiệp. Anh không lo điều này, anh đã có chuẩn bị.
Cuộc họp giữa cha con kết thúc, Trần Ưng ra xem Mễ Hi thì thấy cô pha một bình trà hoa cúc quả mận bắc chờ anh. Cô cực kỳ vui vẻ khi thấy anh đi ra, tranh thủ rót một chén nâng lên, “Trần Ưng, uống trà.”
Nghe lời như vậy ư? Trần Ưng uống rất vui vẻ, hỏi cô: “Trong nhà sao lại có thứ này.”
“Hôm nay tôi hỏi cô Tô đấy. Bởi vì chú phải nói nhiều, chắc là cuống họng không dễ chịu. Cô Tô nói trên mạng có thể mua những thứ này, tôi nói là không biết, cô ấy nói rằng sẽ mua giúp tôi. Sau đó lúc chiều, có vị tiểu ca mang tới.”
Trần Ưng lại uống hai hớp trà, quả nhiên là con gái. “Cô lại để cho người lạ vào nhà rồi hả?” Nghĩ đến việc cô dò hỏi người đưa cơm đến năm phút mới mở cửa, anh đột nhiên muốn cười.
“Tôi hỏi rõ rãng mới mở cửa mà.” Mễ Hi trả lời.
“Tốt, rất nghe lời.” Trần Ưng rất rộng rãi khen cô.
“Tôi thiếu cô Tô 21 đồng 8, tôi nhỡ rõ.” Mễ Hi còn nói.
Trần Ưng im lặng. Cô bé thật đúng là nhớ rất rõ những chuyện này, anh cũng chẳng muốn sửa lại cho cô. Nhưng Mễ Hi lại chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt ám chỉ rất rõ ràng: tôi sẽ trả tiền, tôi cần phải nhớ.
Trần Ưng cười với cô, cô bé chuyên gây rắc rối, nên tranh thủ thời gian gả đi mới là chuyện nên làm. Đúng rồi, ngày mai thứ bảy người giám hộ như anh còn không được nghỉ đây này.
Trần Ưng nghĩ rồi gọi điện thoại cho Trần Phi, anh thông báo mười giờ sáng ngày mai đi chơi ở công viên Đông Môn núi Thanh Tú.
“Anh còn nhớ lúc nhỏ chúng ta rất vui vẻ cơ.” Trần Phi buồn tẻ nói.
“Đúng vậy, cho nên em cũng muốn Mễ Hi vui vẻ. Ngày mai em mang cô ấy đi chơi.”
“Trước tiên là cậu rất bận, hết bận rồi hãy hẹn.”
“Ngày mai nếu không gặp được anh, em sẽ dẫn con bé đến nhà anh.”
Trần Phi ở bên kia đầu điện thoại trầm mặc trong 10 giây, thở ra một câu: “Không gặp không về.”
Trần Ưng nhếch miệng cười, rất hài lòng. Anh lại gọi cho Trình Giang Dực.
“Đi chơi công viên? Làm gì?”
“Họp phụ huynh.”
“Họp phụ huynh ngày hôm qua không phải là kết thúc rồi sao? Ở nhà của cậu. Không phải đã có kết luận rồi sao?”
“Kết luận cái gì?”
“Xe đến trước núi ắt có đường.” Trình Giang Dực nhớ rất rõ ràng.
“Ừm, cái kia có thể thành công thì cái này nhất định có thể đạt được mục tiêu, ngay mai hội phụ huynh thương lượng cụ thể một chút để xem lên núi như nào.”
“...”
Ngày hôm sau, thứ 7.
Trần Ưng dậy thật sớm, không nngờghĩ tới Mễ Hi còn dậy sớm hơn. Cô đang tập võ ở phòng khách, có hơi giống Thái Cực. Mái tóc thật dài dùng một chiếc bút máy làm thành cái trâm, một ít thì để tự nhiên buông thõng. Trần Ưng tựa bên tường nhìn cô, cảm thấy thật đẹp mắt.
Mễ Hi đánh xong một bộ quyền, nhìn thấy Trần Ưng bèn vội vàng chào hỏi: “Chào buổi sáng chú.”
“Chào buổi sáng.” Tâm trạng Trần Ưng tương đối tốt. Đời sống có mục tiêu phong phú, nắm được phương pháp trong sự nghiệp nuôi trẻ con, không bỏ lỡ yêu cầu kiếm được chồng.
Rửa mặt xong, thay quần áo, Mễ Hi rất nhanh nhẹ theo sát chú Trần Ưng của cô xuất phát, có vẻ rất có hứng thú.
Trạm thứ nhất, ăn điểm tâm. Trần Ưng dẫn Mễ Hi đi vào trong quán ăn bột gạo, Mễ Hi không ăn. Trần Ưng bắt cô chọn thức ăn làm bằng tinh bột, Mễ Hi còn chưa có thời gian để nghiên cứu tên trên menu để lựa chọn thì đã bị một đám người chen chúc rồi. Mễ Hi rất không thích bị chen, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, hoàn thành nhiệm vụ, Trần Ưng khen cô rất giỏi, làm rất tốt. Cô bèn nở nụ cười vui vẻ.
Ăn xong điểm tâm thì thời gian còn sớm, Trần Ưng lấy xe đưa Mễ Hi đi hóng gió, thời gian còn lại lái xe đến công viên trò chơi trên núi Thanh Tú. Trên đường đi kiểm tra xem cô đã học thuộc địa chỉ và số điện thoại của anh hay chưa, Mễ Hi đọc lại lưu loát. Trần Ưng rất hài lòng. Sau đó nghĩ lại, anh cảm thấy có thể dạy cô nhiều thêm một ít. Vì vậy anh tìm một chỗ đậu xe bên đường để dừng lại.
“Nếu có người dẫn cô ra ngoài đi xa, cô không thể đi bộ về nhà, cô có thể bắt taxi, nhìn xem đó chính là taxi, trên mui xe có một cái đỉnh nhỏ phát sáng, cô vẫy tay người ta sẽ dừng, cô nói cho người ta địa chỉ nhà, người ta sẽ đưa cô về nhà. Sau đó, đưa tiền xe là OK rồi.”
Mễ Hi gật đầu tiếp thu. Trần Ưng lấy túi tiền ra, đưa cho cô đồng có giá trị lớn. “Tiền này cho cô, chúng ta đi công viên trò chơi ở núi Thanh Tú, cô gọi taxi chúng ta đi.”
Mễ Hi rất hưng phấn nhưng lại hơi khẩn trương, xe chạy đi chạy lại rất nhiều, cô muốn tìm xe mà trên đỉnh có mũ phát sáng.
“Nhìn xem, chính là loại xe kia, cô vẫy tay như vậy.” Trần Ưng làm mẫu. “Nhưng mà bên trong chiếc xe kia có người, có người là không thể chở chúng ta rồi, cô phải đợi một chiếc xe mà bên trong không có người ấy.”
Mễ Hi gật đầu, nhìn thật kĩ trên đỉnh xe phải có cái mũ nhỏ phát sáng, đúng là xe taxi có thể gọi dừng. Cô nhìn từ xa thấy có hai chiếc chạy lại bên này, bèn vội vàng vẫy tay, thế nhưng trên hai chiếc đều có người. Mễ Hi hơi thất vọng nhìn anh. Trần Ưng nói không sao, thời gian lại không gấp, tiếp tục chờ.
Lúc này điện thoại của Trần Ưng reo lên, anh quay người nghe máy. Kết thúc cuộc nói chuyện nhanh chóng quay đầu lại, anh liền sửng sốt, Mễ Hi đang hưng phấn vẫy tay gọi một chiếc xe.... cảnh sát.
Xe chảnh sát dừng lại chỗ Mễ Hi, Trần Ưng bị dọa, vội vàng đi qua, Mễ Hi cao hứng quay đầu nhìn anh kêu lên: “Trần Ưng, tôi gọi được xe taxi rồi.”
Trần Ưng nhanh chóng bước qua, đáng tiếc là không ngăn cản được lời nói ngốc nghếch kia của Mễ Hi, anh rõ ràng nhìn thấy mặt vị cảnh sát ngồi bên ghế lái phụ trong xe cảnh sát kia đã trở nên tái đi sau đi nghe được lời nói của Mễ Hi.
Hai cảnh sát kia đều xuống xe. Mễ Hi mới giật mình, tình huống lúc này không đúng. Trần Ưng kéo cô ra sau lưng.
“Có chuyện gì xảy ra?” Cảnh sát hỏi.
“Không có gì, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tôi dạy cô ấy cách nhận biết xe taxi, vừa rồi không chú ý đến cô ấy, chắc do cô ấy nhìn thấy trên đỉnh xe có đèn nên nhận nhầm, không có gì đâu.” Trần Ưng không biết tìm lý do hợp lý gì để giải thích đây, đành phải nói thật.
“Lớn như vậy rồi mà nói là trẻ con sao? Không phân biệt được xe taxi ư?” Hai vị cảnh sát không tin.
“Thật xin lỗi, cô ấy mới từ trên núi xuống, thật sự không biết.” Trần Ưng cảm thấy nếu có người nói với anh như vậy, anh cũng sẽ không tin. Nhưng anh có thể bịa ra lý do gì đây, thật là bịa không được.
Mễ Hi sau lưng Trần Ưng thò đầu ra, chớp mắt mấy cái, nhìn cẩn thận hai người cảnh sát.
“Lấy chứng minh nhân dân ra.” Cảnh sát quả nhiên là không tin.
Trần Ưng thở dài, chỉ số thông minh của chú cảnh sát thật bình thường, nếu như tin, vậy thì quần chúng nhân dân không có cảm giác an toàn rồi. Anh lấy túi tiền ra, lấy CMND của mình và Mễ Hi ra. Mễ Hi ở một bên nhìn chăm chú hành động của bọn họ. Cảnh sát xem CMND, không có vấn đề gì, trong lòng Trần Ưng thầm nghĩ ông Nguyệt lão kia tạo thông tin giả thật đúng là giả.
Cảnh sát nhìn kỹ Trần Ưng, lại nhìn Mễ Hi, hỏi cô: “ Cô gái, cô biết anh ta không?”
“Biết. Chú ấy là chú bà con xa.”
Cảnh sát nhíu mày, nhìn lại Trần Ưng. Anh cũng cau mày, mất hứng, chú họ hàng xa thì sao nào, cũng có thể tin cậy được, có thể đứng thẳng lưng cơ mà.
“Ba mẹ của cô đâu?” Cảnh sát lại hỏi.
“Đã mất.” Mễ Hi đáp lại.
“Vậy người giám hộ đâu? Số điện thoại bao nhiêu?”
Mễ Hi đọc lưu loát một dãy số, liếc nhìn Trần Ưng. Anh rất bất đắc dĩ nhìn cậu cảnh sát này ấn số, sau đó điện thoại của anh vang lên.
“Người giám hộ của cô ấy là tôi, chú họ hàng xa.” Trần Ưng nghiến răng nói.
“Đừng có gấp, chú cảnh sát là lo lắng cho an toàn của chúng ta, bọn họ rất tốt.” Mễ Hi còn an ủi anh. Sau đó hai người cảnh sát và Trần Ưng đều nhìn về phía cô.
“Còn có vấn đề gì không?” Trần Ưng hỏi cảnh sát, trong lòng nổi nóng. Anh thật là bị bột gạo làm hư đầu óc mất rồi mới dạy cho cô cách bắt xe taxi.
Hai vị cảnh sát liếc nhìn nhau, trả lại CMND, lại dạy dỗ vài câu không thể tự ý bắt xe cảnh sát rồi cuối cùng cũng đi. Mễ Hi nhìn theo đuôi xe đã đi xa, bèn giải thích với Trần Ưng: “Tôi nghĩ rằng đèn nhấp nháy không ngừng, mũ lớn cũng giống nhau.”
“Hai cái kia hoàn toàn không giống nhau, hiểu chưa?”
“Mấy xe khác trên mui xe đều không có đồ vật, tôi cho là có đồ vật đều đúng.”
Trần Ưng không thể không than thở, được rồi, thật ra cô nghĩ như vậy cũng đúng, từ một suy ra ba nên lớn mật thử. “Được rồi, được rồi, quên xe taxi đi.” Thay vì dẫn cô bắt xe đi, vẫn là lái xe tốt hơn.
Đột nhiên Mễ Hi chỉ về chiếc xe buýt phía trước nói: “Đi, chúng ta ngồi xe buýt đi.”
Dẫn Mễ Hi đi đến trạm xe buýt, dạy cô nhìn biển hiệu. “Chúng ta không đi xa như vậy, đứng yên đây đi, cô có thể tự mình nhìn qua là được rồi. Về sau nếu...” Nếu cái gì đây? Nếu đi đến nơi xa, cô có thể tự mình ngồi xe buýt về nhà? Nhưng xe buýt còn phân ra nhiều tuyến đường, có lẽ là cứ mỗi chuyến thì đổi xe, sau đó tuyến đường cũng rất phức tạp, chính anh còn không thể hiểu được tuyến đường ở đường đó đâu. Được rồi, về sau không có là được rồi, trước hết là nên cho cô thử một lần.
“Một lát nữa xe đến, trước tiên là mở cửa bước lên, trả tiền rồi sau đó ngồi vào vị trí trên xe, nếu không có chỗ ngồi thì đứng đấy. Nếu có người đàn ông nào mà cố ý chạm vào cô thì chính là sắc lang, cô có thể đánh hắn.”
“Tôi sẽ không đánh người lung tung.” Mễ Hi nói.
“Ừ, tôi biết là cô rất nghe lời.” Trần Ưng bất giác dùng giọng điệu sói xám. Xe buýt còn chưa tới, anh nhân cơ hội này giải thích quy tắc trên xe buýt với Mễ Hi, nhìn thấy cụ già phải nhường chỗ ngồi, phải đề phòng sắc lang, đề phòng ăn trộm, giải thích một đống rồi nói là cô nên đứng cùng một chỗ trên xe.
Đợi một lúc lâu, rốt cuộc xe buýt cũng tới, Mễ Hi xếp hàng, trong lòng có hơi hưng phấn. Đây là thử thách đầu tiên nên cô thật chờ mong. Đã nói là cô chịu trách nhiệm đưa tiền dẫn Trần Ưng lên xe, cô bèn lấy tiền ra, nắm chặt trong tay khẩn trương chờ đợi. Từng người đã bước lên rồi, mọi người đều lấy tiền bỏ vào trong hộp, Mễ Hi nhìn cẩn thận, số tiền họ bỏ vào dều rất nhỏ, cô cắn môi bắt chước theo, nhưng có điều là số tiền không giống với mọi người, cô lên xe đưa tiền cho người lái xe, nói nhỏ: “Xin thối lại tiền lẻ.”
Người lái xe hơi sững sờ, ánh mắt từ tờ tiền chuyển sang nhìn khuôn mặt của Mễ Hi, theo như sắc mặt của cô gái này xem ra cô không có tới đây gây chuyện, đôi mắt nhỏ kia còn đặt biệt mang theo vẻ chân thành tha thiết của người vô tội, lúc đầu muốn trách mắng vài ba câu nhưng người lái xe lập tức nuốt trở lại. “Không có tiền lẻ.”
Hành khách ở phía sau đều lên xe hết rồi, chỉ còn Mễ Hi đứng cứng ngắt ở đấy, cô nâng lên tờ tiền đáng thương kia. Tất cả hành khách cộng thêm người lái xe đều nhìn bọn họ chằm chằm, sau lưng Mễ Hi là Trần Ưng với da mặt gần như là muốn rớt xuống đất, nhưng trong ví tiền của anh cũng không có tiền lẻ rồi, tiền lẻ vừa hết lúc mua bột gạo rồi, một phần không nhiều lắm, bây giờ toàn bộ tiền mặt trên người anh đều giống như tờ tiền kia. Hiện giờ xe buýt sao mà lại phục vụ kém như vậy, tiền lẻ đâu? Tại sao không tìm?
“Đi thôi, chúng ta không đi nữa.” Trần Ưng kéo Mễ Hi với khuôn mặt uể oải kia xuống xe, mọi người đều đồng tình, cửa xe đóng lại.
“Đều do bột gạo.” Trần Ưng an ủi Mễ Hi, cô không rõ tại sao vì bột gạo, cô cúi đầu nhìn tờ tiền trên tay, thật sự rất thất vọng với nó.
“Hay là lái xe đi.” Trần Ưng không biết phải an ủi Mễ Hi như thế nào, anh cũng rất cần an ủi cơ mà, vẻ mặt của anh đã đạt đến ranh giới rồi đấy. Haiz, anh tự an ủi mình vậy, ít nhất Mễ Hi biết rõ khi ngồi xe buýt không nên mang theo tiền có giá trị lớn, còn kêu người ta thối tiền lẻ, cái tính này sẽ tiết kiệm được cho gia đình.
Hai người buồn bã ỉu xìu quay về xe.
“Mễ Hi.”
“Haiz.”
“Số mệnh của cô là phải ngồi xe riêng.”
Mễ Hi nháy mắt, không hiểu. Lời kia giống như đang nói: “Là sao?”
Trần Ưng thở dài, khởi động xe. Xem ra điều kiện chọn chồng được thêm vào một câu: phải có xe.
Trần Ưng dẫn Mễ Hi tới công viên trên núi Thanh Tú. Họp phụ huynh là điều quan trọng. Không có lý do gì khiến anh lo lắng. Các chú, chúng ta đến rồi đây.