Trần Ưng không tiến lên an ủi, nhưng anh cũng không bỏ đi. Anh nghĩ anh có thể hiểu được tâm trạng của Mễ Hi.
Không có người thân, không có bạn bè, không có đồ vật quen thuộc, không cái bất cứ cái gì. Hơn nữa cô bé còn nhỏ tuổi như vậy, không khóc không làm loạn là đã rất kiên cường rồi. Trần Ưng cảm thấy hẳn là mình nên kiên nhẫn với cô bé một chút, đối tốt với cô bé hơn một chút.
Mặt trời ló dạng, ánh sáng vàng óng xuyên qua cửa sổ chiếu lên đất. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Hi. Cô ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên đưa tay dùng sức lau mặt, lau hết toàn bộ nước mắt. Cô đứng lên, Trần Ưng cũng vô thức trốn vội đi, nhanh chóng lui qua gian phòng bên cạnh, trốn một lát không thấy động tĩnh gì, anh mở cửa ra, cố ý tạo tiếng động, dùng sức bước vài bước tới.
Đến phòng khác, nhìn thấy Mễ Hi đang giang rộng tay chân, nghe được tiếng anh liền quay người lại.
“Chào buổi sáng.” Anh điềm nhiên chào hỏi như không có việc gì. Trên mặt cô bé quả nhiên đã không còn nét yếu ớt vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng.
Mễ Hi dừng động tác, xoay người lại, hơi khom lưng làm lễ: “Bái kiến thúc thúc.”
Trần Ưng đen mặt, hôm qua anh đã nói rồi mà, sao cô bé không tiếp thu vậy. Sáng sớm đã làm anh cảm thấy mình già dặn quá. Anh hít một hơi, bắt đầu công tác xóa nạn mù chữ: “Mễ Hi à, ở chỗ này, vào buổi sáng, gặp nhau người ta sẽ nói là 'chào buổi sáng', không bái kiến gì hết, cũng có thể nói 'chào mỗ nào đó'. Ví dụ như chàu chú, chào cô, không nói là bái kiến thúc thúc.”
Mặt Mễ Hi co lại.
“Lại coi nào, chào buổi sáng.” Trần Ưng dạy cô.
“Chào buổi sáng.” Mễ Hi lại thi lễ.
“Đừng ôm quyền, đừng gập người, nói giống tôi này, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Mễ Hi nghe lời đứng thẳng sống lưng. Sau đó cô bé nhìn anh, mà anh lại ngốc người.
Bây giờ nói cái gì ta? Đúng rồi, không được hỏi cô bé ngủ có ngon không, cứ giả vờ không biết, sau đó từng người rửa mặt, ăn sáng, hôm nay là thứ 4, anh còn có khá nhiều việc. Cô bé cứng đơ như vậy, anh xóa nạn mù chữ cũng chả có cảm giác thành tựu gì, không sợ, từ từ rồi sẽ đến, sẽ thành công.
“Đi đánh răng rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng.” Trần Ưng hạ chỉ, sau đó nhìn Mễ Hi ngốc người ra liền bổ sung: “Đánh răng chính là dùng bàn chải đánh răng và kem như thế này...” Có lẽ cô bé đã quên, anh đành chỉ lại.
“Cháu hiểu rồi ạ.”
“Thật chứ?” Bắt lấy cơ hội xóa nạn mù chữ.
“Cháu biết ạ.” Mễ Hi chăm chú học tập, Trần Ưng vô cùng hài lòng.
“Vậy được rồi, nhanh một chút, rửa ráy sạch sẽ rồi chúng ta ra ngoài.”
Anh nhìn cô chằm chằm, Mễ Hi lúc này mới vội động chân động tay. Cô cầm bàn chải đánh răng, lại cầm kem đánh răng, thuận lợi mở nắp ra rồi cẩn thận lấy chút kem lên bàn chải.
“Lấy thêm một chút.” Trần Ưng nói.
Mễ Hi nhìn anh, có hơi mờ mịt.
“Đây là kem đánh răng, cứ lấy nhiều một chút.” Trần Ưng chỉ trỏ để Mễ Hi làm theo.
“Thêm chút nữa. Ừ được rồi, về sau cứ bằng chừng này mới sạch được.” Trần Ưng nói vậy, cô bé chỉ mím môi, khẽ gật đầu.
“Dùng ly nước này, sau đó cho bàn chải vào miệng, rồi chà xát như vậy.” Trần Ưng nhe răng, dùng ngón tay khoa tay múa chân dạy cho cô bé. Mễ Hi ngơ ngác nhìn, khuôn mặt hơi hồng.
“Hiểu chưa?”
Mễ Hi gật đầu.
“Vậy đánh một lần cho tôi xem nào.”
Mễ Hi không nhúc nhích, cảnh giác nhìn anh.
“Được rồi, tôi không nhìn, tự em làm đi.” Trần Ưng bỏ đi, lát sau liền nghe được tiếng đánh răng trong phòng tắm, anh làm bộ đi ngang qua, lé mắt nhìn vào. Ừ, động tác ngốc quá, nhưng vẫn thuận lời. Thỏa mãn rồi anh mới huýt sáo trở về phòngmình.
Làm cha chú thật không dễ gì.
Trần Ưng rửa mặt thay quần áo xong liền huýt sáo đi ra, nhìn thấy Mễ Hi đang đoan chính đừng chờ ở phòng khác. Anh đi qua vỗ vào ghế sô pha: “Đây là ghế số pha, là một loại ghế, dùng để ngồi, em thấy hôm qua chúng ta ngồi trong nhà chú Trình rồi. Lúc em đợi ai, không cần đứng mà cứ ngồi xuống đây, lúc có thể ngồi thì đừng đứng, hiểu không?”
Mễ Hi gật đầu.
“Em ngồi một chút tôi xem nào.”
Mễ Hi nhìn ghế sô pha rồi nhìn Trần Ưng, sau đó mới tới ngồi xuống. Vẫn đoan đoan chính chính như trước, hai tay còn đặt nguyên trên đầu gối. Sau đó cô giương mắt nhìn Trần Ưng, vẻ mặt “Vậy được chứ“.
Trần Ưng sờ đầu, cô bé vừa tới, bây giờ chỉ trích cô bé quá câu nệ hay quá đoan trang thì không hay lắm, hay là cứ chờ ở chung quen thuộc rồi nói sau. Anh ngoắc tay ý bảo cô đứng lên. Nhưng Mễ Hi vẫn không nhúc nhích, ngồi im vô cùng nghiêm túc mà nhìn anh, ánh mắt khiển trách vô cùng.
Trần Ưng ngẩn người, thu tay lại. “Đây không phải là đùa bỡn em đâu, là ra hiệu em đứng lên đấy.”
Mễ Hi đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nghiêm túc như trước. Trong lòng Trần Ưng chửi bậy một câu, nhắc nhở bản thân phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Hai người rốt cục cũng ra khỏi cửa. Trần Ưng cẩn thận quan sát Mễ Hi, đi đường không phải quá bình thường, hay là giày lớn quá nhì? Ra khỏi thang máy, lại quan sát thêm một chút, anh gọi Mễ Hi hỏi: “Giày lớn quá sao?”
“Còn đi được.”
Đáp vậy đúng là khiến Trần Ưng nghệt mặt ra, má nó, lớn thì lớn, không lớn thì không lớn, còn đi được cái gì chớ? Anh ngồi xổm xuống, đè lên mũi giày cô bé liền thấy nó lõm xuống không ít. “Trước tiên cứ cố tạm chút, lát nữa sẽ mua cho em đôi khác.” Anh nói xong, đứng lên liền phát hiện ra có chỗ không đúng. Trên người cô bé mặc đồ hôm qua Tô Tiểu Bồi chuẩn bị cho cô, nhưng áo kéo khóa đến tận cổ, cổ áo dựng thẳng, quấn chặt cổ.
Trần Ưng không nghĩ nhiều, đưa tay giúp cô bé kéo xuống một chút, tính sửa sang quần áo lại cho cô bé, ai ngờ chưa đụng vào đã bị cô bé nắm lấy cổ tay bẻ ngoặt ra sau.
Trần Ưng ăn đau suýt nữa hét ầm lên.
Mễ Hi nhanh chóng bỏ tay anh ra, lui về phía sau một bước. Trần Ưng nắm lấy cổ tay mình, vừa bực vừ gấp. Động tác của cô bé này thực con mẹ nó quá nhanh quá mạnh. Anh hoàn toàn không nhìn ra được xảy ra chuyện gì đã bị tập kích rồi. Anh nhìn cô một cái, được rồi, có lẽ cô bé còn nghĩ mình tập kích cô bé ấy chứ.
“Áo của em.” Trần Ưng nhe răng, tay đau quá, anh chỉ cổ áo mình: “Không cần kéo cao vậy đâu, khó coi lắm.
Mễ Hi che cổ áo lại, không để ý tới anh. Thái độ này! Trần Ưng khó chịu, anh quay đầu đi nhanh lên phía trước, đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mễ Hi còn đi theo anh, anh tiếp tục đi, đi được thêm vài bước lại đột nhiên dừng lại, xoay người nghiêm túc nói với cô: “Thứ nhất, tôi là chính nhân quân tử. Thứ hai, tôi muốn giở trò lưu manh cũng sẽ không ra tay với trẻ vị thành niên, nhiều cô trông ngóng tôi đùa nghịch, nhưng tôi không phải loại người như thế. Thứ ba, em ăn của tôi ở của tôi dùng của tôi, phải có tôn trọng tối thiểu với tôi, đánh tôi nữa tôi sẽ giận đấy.”
Mễ hi nháy mắt mấy cái, không nói chuyện.
“Hiểu chưa?”
Mễ Hi gật đầu. Nhưng biểu lộ kia khiến Trần Ưng cảm thấy trong lòng cô bé khẳng định suy nghĩ nên động thủ thì vẫn sẽ động thủ.
Trần Ưng quay đầu tiếp tục bước đi. Má nó chứ. Anh không phải yêu râu xanh trong truyền thuyết, thật không phải mà. Đang giận dỗi, phía trước bỗng nhiên có một cô gái mặc đồ đi làm, váy ngắn, cổ áo kéo xuống thấp, Trần Ưng dừng bước, đợi Mễ Hi đi tới liền chỉ vào cô gái kia: “Em xem người ta kìa.”
Ý là ở đây mọi người đều mặc như vậy, cổ áo lộ ra cũng không có việc gì, anh thật không phải muốn sàm sỡ cô, anh oan uổng mà!
Mễ Hi nhếch miệng, trừng mắt, vẫn không nói lời nào.
Đúng lúc này, một lão già mặc áo ba lỗ ố vàng, quần đùi bãi biển cũ rách, mang đôi dép lê đi qua. Mễ Hi nhìn ông già kia, lại nhìn Trần Ưng áo mũ chỉnh tề, quần tây áo sơ mi, giày da sáng bóng. Nhìn chằm chằm rồi cũng không nói gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Trần Ưng ngẩn người, còn dám dùng ánh mắt tranh luận với mình sao.
Ông già kia mặc vậy cũng không có nghĩa là anh cũng phải mặc vậy mà? Cũng không có nghĩa là cô bé bọc mình lại thành cái bánh chưng xấu xí cũng không vấn đề gì được không? Còn nữa còn nữa, sao cô bé không biết phi lễ chớ nhìn chứ, cô bé không phải cổ nhân sao? Người ta là lão già lộ da lộ thịt, sao cô bé lại không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm vậy.
Mễ Hi chắp tay sau lưng chậm rãi đi phía trước, hết nhìn đông lại ngó tây. Trần Ưng không biết có phải tác dụng tâm lý của mnhf không, chỉ cảm thấy dáng vẻ khí chất đi đường của cô bé chẳng giống người thế giới này chút nào.
Mễ Hi đi được một đoạn thì ngừng lại, quay đầu nhìn anh. Trong lòng Trần Ưng lại mềm xuống, đi nhanh bước tới, đành chậm rãi dạy cô bé thôi. Cô bé tới đây tìm nhân duyên, cô chỉ có ba năm, anh vẫn nhớ.
Trần Ưng dẫn cô bé tới “quán ăn nhẹ” cách chỗ anh ở không xa, buôn bán 24/24, rất có danh tiếng, bánh bao hấp, cháo, xíu mại, đặc biệt là mì phở ăn sáng đều có, giá cả không rẻ nhưng chất lượng rất tốt.
Mễ Hi tiến vào trong, vẻ mặt tò mò, ngó qua ngó lại, “Thậm mỹ”(*) Cô bé nói với anh.
(*)Thậm mỹ: ở đây có nghĩa là lời khen đẹp về vóc dáng.
Trần Ưng lảo đảo, có ai lại đi nói cái từ xa xưa đó chứ, mà có ai lại khen bánh bao đẹp chứ?
Nhìn quanh đó không thấy ai, may mà không mất mặt, anh vội kéo cô qua một bàn ngồi.
Cầm menu lên, cô bé Mễ Hi lại bị mê hoặc. Lúc cô bé vừa khen “Thậm mỹ” lần nữa, Trần Ưng liền hỏa tốc giúp cô chọn món, một chén cháo, một bánh bao hấp “đẹp lắm“. Anh cũng chọn một phần như vậy.
Món ăn được dọn lên, đợi phục vụ đi rồi, Trần Ưng vội nhỏ giọng nói: “Khen bánh bao phải nói là ăn ngon, hoặc nhìn ngon thật, không phải mỹ mỹ cái gì đâu.”
Mễ Hi cũng hạ giọng nói: “Bức tranh kia vẽ ngon nhỉ.”
Trần Ưng đen mặt, má ơi, đó là tranh, không phải bánh bao đâu má