Trong Nhà Có Kiều Thê

Chương 8: Chương 8




Công ty môi giới kia cách căn hộ của Trần Ưng một căn nhà. Trong khu chung cư, Mễ Hi dáo dác nhìn xung quanh, thấy có cái hồ phun nước ở trung tâm liền tò mò đến gần xem thử, cô vô cùng hứng thú với cách tạo hình hoa văn đẹp đẽ này. Trần Ưng vừa nhận một cuộc gọi đến, vừa đến gần chơi đùa cùng Mễ Hi. Là Kevin gọi, anh ta nói đã nói chuyện với mọi người nhưng chẳng ai nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Lưu Mỹ Phân nói sẽ chịu trách nhiệm việc này và từ chức.

Trần Ưng khẽ giật lông mày, chỉ nói anh đã biết.

Ngắt điện thoại, quay đầu không thấy Mễ Hi đâu, Trần Ưng đi dạo một vòng bên ngoài hội sở mới tìm được cô.

Tầng một hội sở là hồ bơi, nhìn xuống qua lớp kính thủy tinh thấy nhiều người đang bơi lội. Trai thì chỉ mặc quần bơi, nữ mặc áo tắm hai mảnh. Mễ Hi nhìn chăm chú, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, trong lòng thì vô cùng kinh ngạc, chốn này toàn sài lang hổ báo không à! Ai cũng dám để lộ da thịt ra ngoài, kín kín hở hở, thật lộ liễu. Cái này, cái này..! Mễ Hi quay mặt đi không dám nhìn thì thấy Trần Ưng đang đi tới. Cô phải chịu đựng, không được phê bình, không được ăn nói lung tung, đây là địa bàn người khác, mình mới đến nên phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Nhưng thật khó mà chịu đựng được!

Trần Ưng đi tới nhìn cô, vẫy tay ra hiệu bảo cô đi vào cùng anh.

Còn muốn đi vào đây nữa sao? Mễ Hi nhịn không được, khẽ cau mày.

“Bên trong toàn người có bệnh.” Cô “Công chính khách quan” mà nhận xét.

Trần Ưng chân vẫn bước tiếp nhưng gương mặt thoáng co lại. Chợt dừng lại một lát: “Cái này gọi là bơi lội, rất bình thường, là môn thể dục rèn luyện thân thể hàng đầu, cũng như chạy bộ và chơi bóng vậy thôi.” Khẽ suy nghĩ rồi lại giải thích với cô như thế này: “Cái này giống với tập võ, làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn. Người ta chỉ vì sức khỏe, không phải có bệnh đâu.”

Chí lí quá ha. Mễ Hi lại tiếp tục chịu đựng, mấp máy miệng, không đồng ý cũng không phản bác. Nhịn mới được, đây là thế giới của người khác, mình không thể bàn cãi được. Cô nhìn Trần Ưng đẩy cánh cửa thủy tinh kia ra, đi vào căn phòng sáng chói kia.

Mễ Hi trừng mắt nhìn cánh cửa, Trần Ưng quay đầu giục, cô không thể không đi theo. May là anh không mang cô tới gần những người kia. Nhịn tiếp, đây là những người khác thời đại với cô, cô không có thể ý kiến được. Hai người bước lên bậc thang, Mễ Hi vừa bước vừa cố dựa sát vách ngoài, chỉ mong tránh xa cái hồ bơi kia một chút, mắt cũng không dám nhìn lại. Trần Ưng thấy vậy chợt có cảm giác đau đầu.

Đến văn phòng môi giới, quản lý cười tươi chạy ra đón tiếp: “Trần tiên sinh, ngài đến rồi.”

“Chào cô.” Trần Ưng khẽ đáp lời. Đây là người phụ nữ tuổi trung niên, rất giỏi giang. Trần Ưng liên lạc đến đây là do người này tiếp chuyện nên cũng xem như là có quen biết trước. Anh chỉ Mễ Hi: “Đây là con một người bà con xa của tôi, đến sống cùng tôi vài ngày, trong nhà không có ai nên đến tìm một người chăm sóc cô bé.”

“Được được, không có vấn đề gì cả.” Người quản lí nhiệt tình trả lời.

“Mễ Hi, mau chào hỏi đi.” Trần Ưng nhìn Mễ Hi, nhẹ nhàng nhắc nhở.

Mễ Hi nhìn chằm chằm vào mái tóc của vị quản lí, xoắn xoắn hình tròn, kiểu tóc rất kì quái. Xấu quá đi, chẳng lẽ không biết là trông nó rất xấu xí sao? Nghe Trần Ưng gọi, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, khom người với vị quản lí kia: “Chào đại nương ạ.”

Thái độ của cô rất nghiêm túc, giọng nói vừa trong trẻo vừa đáng yêu, không kém phần dễ nghe, nhưng - đại nương?

Nụ cười của vị quản lí lập tức cứng lại. Trong văn phòng, những người khác ngừng động tác nhìn qua.

Vẻ mặt Trần Ưng cứng đơ, hiện ngay hai chữ xấu hổ, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường: “Đứa trẻ này rất thích xem phim cổ trang, nghịch ngợm, hay nói giỡn.”

Quản lí bật cười ha ha, tròn miệng: “Cô bé này lớn lên thật xinh đẹp, đáng yêu quá à nha.”

“Ừm, có vẻ cũng không tồi lắm.” Trần Ưng đáp lời, liếc nhìn Mễ Hi. Mễ Hi thấy vậy vội nuốt lời định nói ngược trở vào, trực giác cho cô biết lời vừa rồi đã trở thành trò cười rồi, vì vậy đành ngậm miệng. Vẫn là nên im lặng thì sẽ không phạm sai lầm.

Quản lí môi giới đưa hai người bọn họ đến phòng khách, để Trần Ưng xem qua tư liệu của mấy người giúp việc, cho từng người từng người bước vào. So với điều kiện anh cần cũng không khác nhau là mấy, đều khoảng ba mươi tuổi, đều biết nấu cả cơm ta lẫn cơm Tây, biết chút ít Anh văn, làm công việc nhà, đã được tham gia lớp huấn luyện, bằng cấp cũng khá tốt, có thể dạy những kĩ năng đơn giản cho cô nhóc này.

Trần Ưng luôn có lòng tin với cách làm việc của công ty môi giới này, đây là công ty có giá khá cao, chất lượng phục vụ rất tốt, cho nên mấy người này quả thật cũng không tệ, có hai người vẻ bề ngoài nhìn không thuận mắt cho lắm nên anh đã cho ra ngoài, chỉ còn lại ba người, Trần Ưng bảo tất cả bọn họ ra ngoài chờ anh đưa ra quyết định. Lại xem một chút qua tư liệu, hỏi quản lí ba người còn lại có biết chế biến mì phở hay không. Sau đó anh quay sang hỏi Mễ Hi: “Cô thấy thế nào, muốn chọn ai?”

Mễ Hi vẫn im lặng không nói chuyện nãy giờ, bây giờ lại muốn cho cô lựa chọn. Suy nghĩ cẩn thận một lát rồi nói: “Muốn chọn người thích phim cổ trang á.” Cái từ này vừa rồi cô nói sai chú Trần Ưng cũng nói như vậy.

Vị quản lí bỗng chốc nở nụ cười. Nhưng Trần Ưng lại không cười, anh biết rõ Mễ Hi có ý gì, vì thế liền cảm thấy có chút đau lòng. Anh thực sự là càng ngày càng mềm lòng rồi, rõ ràng là cô bé vẫn không có việc gì, sao anh cứ đau lòng cho cô bé suốt vậy, “Được.” Anh đồng ý, chuyển sang quản lí môi giới: “Hỏi các cô ấy xem có ai có thể nói chuyện như phim cổ trang không?”

Quản lí môi giới đi ra ngoài. Phòng khách thoáng chốc lại yên tĩnh. Trần Ưng nhìn Mễ Hi: “Cô không cần vội, lắng nghe nhiều hơn, cô cũng đã biết lời nói nên nói như thế nào rồi.”

Mễ Hi nhếch miệng, nhẫn nhịn một hồi lâu, nhưng vẫn nhịn không được nói: “Dù gì cháu cũng đã mười tám tuổi rồi, ở quê nhà, tuổi này đều đã là mẹ hai đứa con rồi đó.”

“Ờm.” Trần Ưng gật đầu, anh biết rõ, ở quê hương của cô, ở cái tuổi này đều có thể là người phụ nữ có hai con rồi, cũng bắt đầu dạy con nói chuyện, mà cô ở chỗ này lại phải học nói, nói ra lại bị người khác chê cười.

Trần Ưng không biết phải an ủi thế nào. Một lát sau, quản lí Vật Nghiệp đi vào, chỉ vào một tư liệu: “Phùng Hân này được không? Tôi vừa mới trò chuyện cùng bọn họ, có cô ấy là thích xem phim cổ trang và xem tiểu thuyết cổ đại, nói chuyện cũng tạm được. Trần tiên sinh có muốn nói chuyện cùng cô ấy không?”

Trần Ưng nhìn tư liệu rồi đưa cho Mễ Hi: “Người này được không?”

Mễ Hi cũng không nhìn, chỉ nhẹ gật đầu. Trần Ưng liền để cho quản lí gọi Phùng Hân đến. Mọi chuyện còn lại thu xếp rất nhanh, lương bổng bao nhiêu, thời gian làm việc như thế nào, hợp đồng ra sao, tất cả đều được giải quyết nhanh chóng. Cuối cùng là trao đổi số điện thoại, bắt tay.

Mọi người cùng đi ra khỏi văn phòng, đi đến dưới lầu, Mễ Hi chạy tót ra ngoài trước, Trần Ưng nói vài câu cùng Phùng Hân, Phùng Hân nhẹ gật đầu, đi ra ngoài tìm Mễ Hi.

“Mễ Hi.” Phùng Hân gọi Mễ Hi, cười cvới cô: “Xin chào, tôi tên Phùng Hân, chúng ta trao đổi tên được không?”

Mễ Hi nghe thế chợt ngẩn người, sau đó nhìn nụ cười của Phùng Hân, cô cũng nở nụ cười. Cô cũng thích nói chuyện như thế, cô thấy thích Phùng Hân này rồi.

Phùng Hân lại cười vươn tay: “Ngày mai chúng ta gặp lại nha.” Thấy cô chỉ nhìn tay của mình, Phùng Hân nói: “Chúng ta bắt tay chào hỏi nào.”

Mễ Hi quay đầu thoáng nhìn qua Trần Ưng, thấy anh gật đầu, cô xoay đầu lại, đưa tay nắm lấy tay của Phùng Hân, hai người nắm chặt tay nhau, nhìn nhau cười.

Phùng Hân đi rồi, tâm trạng Mễ Hi có phần tốt hơn, bắt đầu quan tâm Phùng Hân về đến nhà sẽ làm gì, còn cô mỗi ngày có thể làm việc gì. Trần Ưng đưa Mễ Hi đi lấy xe, chở cô đến cửa hàng, trên đường kể cho cô nghe ý định sắp tới của mình.

Đầu tiên là anh vẫn đi làm bình thường, từ sáng sớm đến khoảng bảy hay tám giờ tối về đến nhà. Buồi sáng Mễ Hi không cần lo, cô có thể ngủ nướng, đồ ăn sáng anh để sẵn trên bàn. Trước mười giờ Phùng Hân mua thức ăn tới, hai người cùng nhau giải trí, ăn cơm trưa. Sau đó buổi chiều làm những việc ưa thích: tập viết chữ, dạo phố, xem phim, chuyện nào cũng được. Chiều trước năm giờ, Phùng Hân sẽ cho cô dùng bữa nhẹ lấp bụng, sau năm giờ, Phùng Hân hết giờ làm việc ra về, Mễ Hi tự lo một lúc, đến tối anh về cùng cô đi ăn cơm. Cuộc sống tạm thời cứ như vậy trước đã, đợi cho Mễ Hi thích ứng được với hoàn cảnh, anh sẽ sắp xếp mọi người nên thế nào cho ổn thỏa.

Trần Ưng nói những lời này có những chỗ Mễ Hi nghe không hiểu, anh phải giải thích lại một lần, cô mới hiểu được sơ sơ.

“Cô cảm thấy thế nào?” Trần Ưng hỏi. Thật ra anh chỉ khách khí mà hỏi cô một câu thôi.

“Tùy chú sắp xếp ạ.” Mễ Hi gật đầu chăm chú đáp: “Cảm ơn chú đã giúp đỡ.”

“Cô phải trả lời là tốt hoặc không tốt, được hoặc không được.”

“Tốt.” Cô nghe lời mà đổi giọng.

“Cô không cần gọi tôi là chú. Nghe già quá đi.”

“Trần Ưng.”

“Rất tốt.” Trần Ưng thích thú.

Xe rẽ vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của một cửa hàng, điện thoại Trần Ưng vang lên. “Nó reo kìa.” Mễ Hi chăm chú nhìn vào cái vật đang phát sáng.

“Cái này gọi là điện thoại, đây là có người tìm tôi.”

Cô gật đầu: “Cái này có thể nói chuyện thật sao?”

“Ừ.” Trần Ưng cho xe vào chỗ đậu xe, đồng thời đeo tai nghe Bluetooth vào: “Alô.”

Cô lại nhìn chằm chằm vào cái tai nghe kia, Trần Ưng chỉ vào dây an toàn của cô, ra hiệu cô xuống xe.

“Ba. Dạ, đúng vậy.” Anh xuống xe trước, đóng cửa xe bên này lại. “Anh đã nói gì với ba rồi? Là thế này, có một cô bé đến sống cùng con. Con của bạn anh ấy sao? Haha, anh thật biết cách “tiền trảm hậu tấu” mà. À vâng, không có gì, đúng là con một người bạn. Dạ, không phải nhỏ tuổi, cũng khoảng mười bảy mười tám rồi.” Quay đầu sang, anh phát hiện Mễ Hi như đang chiến đấu với dây an toàn.

“Dạ, không có gì, tạm thời không có vấn đề gì cả. Ba mắng anh hai đi, anh ấy mặc kệ cô bé vì sợ bị mọi người phát hiện.” Trần Ưng mở cửa xe, lại chợt nhớ tới điều gì: “Cô đừng nhúc nhích, tôi giúp cô gỡ nó ra, không cho phép đánh người đâu đấy.”

Anh xoay người qua nhấn cái nút “Cạch” một tiếng, dây an toàn được mở ra. “Không có việc gì, con nói chuyện với cô bé, cô ấy không mở được thắt an toàn. Con cùng cô ấy đi mua ít đồ, quần áo giày dép đều không vừa. Con không cần làm vậy sao, ba mẹ sẽ đến? Vậy việc này nhờ hai người.” Thừa dịp này, xem thử cha mẹ sẽ phản ứng thế nào.

Trần Ưng vừa nói xong, Mễ Hi đã quay sang nhìn anh. Anh cũng không biết cô đang nghĩ gì, vẫy tay bảo cô xuống xe. Mễ Hi nhìn cái dây an toàn kia như thể không phục, thử lại lần nữa, lần này cô cũng đã tìm được cách mở nó ra. Vì thế nên khuôn mặt cô bé lại lộ vẻ vui vẻ

Trần Ưng bất đắc dĩ nhìn cô chơi đùa, một bên nói chuyện điện thoại cùng ba, đầu bên kia điện thoại bắt đầu nói chuyện làm ăn. Cô diễn viên La Nhã Cầm từng hợp tác cùng anh kể là có một kịch bản phim, câu chuyện kể về một nhóm diễn viên lớn tuổi, từ thời trẻ đến lúc tuổi già, con đường từ thất bại đến thành công, đứng lên sau thất bại. Câu chuyện vừa đau thương vừa có phấn ấm áp tình người, làm thức tỉnh con người, đáng tiếc không phải là đề tài đang hot hiện nay. Mà lại còn là một câu chuyện xưa, hơn phân nữa kể về sinh hoạt thường ngày của những người lớn tuổi, không có tuấn nam nỹ nữ, không có tình yêu cuồng nhiệt, mà cũng không có cảnh đánh võ kích thích người xem, chỉ kể về cuộc sống sinh hoạt thê thảm gần mười năm của La Nhã Cầm, từng vào tù vì hút ma túy. Nội dung thế này sớm đã lạc hậu với phim điện ảnh truyền hình ngày nay.

Đầu tư quay chụp xác định giảm vững chắc giảm nhiều bản. Lĩnh vực điện ảnh và truyền hình bên kia đã ước định, không có người coi được. Nhưng Trần Viễn Thanh vẫn muốn qua chuyện này mở cuộc họp, lúc trước anh ta từng cho Trần Ưng xem qua, bây giờ lại hỏi ý kiến của anh ở cuộc họp.

“Hai năm qua loại hình nói hùa phim nhựa quá nhiều, người xem không vỗ tay khen ngợi là chuyện bình thường. Công ty dựa vào một bộ phim thế này để kiếm tiền sao? Chúng ta thiếu tiền hả? Thiếu hai ngàn ba ngàn vạn, chúng ta không chịu đựng nổi sao?” Đây là ý kiến của Trần Ưng, giọng điệu của anh cuồng vọng.

“Hừ, anh cứ muốn nói chuyện cùng Lý Đổng như vậy sao?”

“Đúng vậy, vì sao không được? Một bộ phim hay có thể gặp chứ không thể mơ, mọi người sẽ không hưởng ứng đâu. Hành động của cô La thì không cần phải nói, cô ta bây giờ cũng đã có tuổi, đã từng suy bại rồi.” Trần Ưng hiểu được tâm tư của ba mình. Năm đó Trần Viễn Thanh mới mở công ty điện ảnh và truyền hình, tài chính có hạn, là một công ty không tên không tuổi, mà La Nhã Cầm lúc đó vô cùng nổi tiếng, ông đi tìm La Nhã Cầm, không hề nghĩ là cô ta sẽ đồng ý. Thế là công ty nổi danh từ đó, Trần Viễn Thanh trọng tình nghĩa, lần này nhất định là ông vẫn còn muốn trả ơn. Hơn nữa, kịch bản này đúng thật là hay, nhưng đáng tiếc là không có triển vọng.

Trần Ưng biết rõ Trần Viễn Thanh có kinh nghiệm dày dặn hơn so với anh, gừng càng già càng cay, câu nói này rất đúng. Nhưng không phải cứ ông nói là được, dù sao chuyện cũng liên quan đến vấn đề tiền bạc, cần để mọi người bàn bạc, nên ông cần con trai ủng hộ. Trần Ưng cùng Trần Viễn Thanh thảo luận vài câu, chọn thời gian hợp lí mở cuộc họp. Trần Viễn Thanh nói vài câu đã muốn bỏ ba vốn vạn quyền đại lý. Trần Ưng cười cười, cho nên mới nói ông già này tai mắt linh hoạt. Trần Ưng muốn nói đến luật pháp với ông, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nếu như không giải quyết tận gốc, hợp đồng kí rồi lúc chấp hành sẽ gặp phiền phức.

Đang nói, anh thấy Mễ Hi bên cạnh mình đã đánh bại được dây an toàn, thỏa mãn xuống xe. Trần Ưng vẫy tay bảo cô đi tới, sau đó đưa tay bóp khóa, “Cạch” một tiếng, xe đã khóa. Anh vừa nghe điện thoại vừa đi về phía thang máy, lại nhìn thấy Mễ Hi đi mấy bước rồi lại trở lại bên cạnh xe, anh đứng vững nhìn Mễ Hi dùng sức kéo cửa xe, chắc chắn là không mở được nữa rồi thỏa mãn gật đầu, lúc này mới đi tới.

Trần Ưng vừa nói chuyện điện thoại, vừa bật cười lắc đầu, cô bé quan tâm đến chuyện này sao, thật biết quan tâm đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.