Trong Nhà Có Một Nam Phụ

Chương 30: Chương 30




Editor: Snowflake HD

Diệp Đàn đứng ở cửa ra vào, đột nhiên cô cảm thấy cánh cửa này như cách biệt hai thế giới, cô đứng bên ngoài vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, hắn ở bên trong có lẽ sẽ trải qua những cái nguy hiểm đến tính mạng, dù vậy cô cũng không dám mở cửa.

Cô chợt nhận ra: Khoảng cách giữa mình và Ngọc Bạch Y ---- không phải là cách biệt thời gian hay ngôn ngữ, giữa cô và hắn, là cả một thế giới.

Hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Diệp Đàn lùi lại vài bước, sau đó dựa người trên tường, hít thở một cái thật sâu.

Bởi vì biết rõ Ngọc Bạch Y là vị thần đã sống hang vạn năm, cho nên mới càng lo lắng cho hắn, hơn nữa còn vô cùng sợ hãi, đau lòng, ngay cả Ngọc Bạch Y cũng không khống chế nổi vết thương, vậy thì vết thương kia nghiêm trọng đến cỡ nào chứ?

Diệp Đàn lặng thinh suy nghĩ về chuyện xảy ra ban nãy.

Suy nghĩ hồi lâu, tất cả đều là cảnh cô hôn Ngọc Bạch Y….

Chẳng lẽ Ngọc Bạch Y tu luyện pháp thuật không thể tiếp xúc thân mật với nữ giới?

Đại não Diệp Đàn không ngừng hoạt động, thiếu chút nữa để tâm trí bay lên mây, cho đến khi Ngọc Bạch Y đẩy cửa đi ra.

Ngoại trừ khuôn mặt có chút trắng bệch của hắn, những thứ khác cũng không có gì thay đổi, nhìn tới đôi mắt hắn, đã khôi phục lại màu đen thâm trầm, Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn, ánh mắt như cũ rất bình thản, giống như hành động ban nãy của hắn là do Diệp Đàn tưởng tượng ra.

Diệp Đàn ngây người nhìn đại thần Ngọc Bạch Y, sau đó quan tâm hỏi: “Nam thần, anh… không sao chứ?”

Ngọc Bạch Y đột ngột bước nhanh về phía trước, áo bào trắng của hắn thật dài, hắn giống như bước ra từ thời cổ đại, trong màu mắt đen thâm trầm chỉ chứa hình bóng của cô, tựa như --- hắn vì cô mà đến.

Sau đó hắn vươn cánh tay, dừng lại trước mặt Diệp Đàn, nhẹ nhàng vén những cọng tóc bay tán loạn trên khuôn mặt Diệp Đàn xuống sau tai cô.

Động tác dịu dàng tình cảm.

Ngón tay lạnh buốt của hắn chạm vào gương mặt cô, sau đó là ống tay áo rộng thùng thình của hắn, những chỗ bị hắn đụng vào có chút nóng bỏng, khiến Diệp Đàn không kịp phản ứng.

“Tôi muốn hôn em.” Ngón tay hắn vẫn đặt bên tai Diệp Đàn, không nghe thấy Diệp Đàn trả lời, hắn lập tức xoay người cúi đầu tới gần cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên mắt cô một nụ hôn. (HD: nam thần tình cảm chết ed mất.)

Vừa chạm vào liền rời đi.

Lúc này đây, Diệp Đàn nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn xạ.

Cô nhìn khuôn mặt xa cách như núi nhàn nhạt thanh cao như mây, tựa bức tranh sơn gian lưu thủy, mang theo vài phần ôn nhu trang nhã, sau đó cô sâu sắc hiểu ra, xong rồi… Bản thân thật sự bị hắn chêu đùa rồi.

“Xin lỗi em.”

Giọng nói Ngọc Bạch Y dần lấy lại sự ổn định, “Cám ơn.”

Diệp Đàn ngơ ngác giơ tay sờ ánh mắt Ngọc Bạch Y hôn, mới phát hiện mình khóc.

“A…” Diệp Đàn lau những giọt nước mắt còn sót lại, ngại ngùng, “Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, anh đừng để ý.”

Cô dừng một chút, nhớ tới chuyện lúc này, cô lại cảm thấy có chút giận nói: “Vừa nãy anh to tiếng với tôi, anh vẫn chưa nói tôi biết rốt cuộc anh bị sao.”

Ngọc Bạch Y nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt hắn có chút phức tạp, hắn cứ im lặng nhìn cô không nói gì.

Qua hồi lâu ánh mắt của hắn cũng trở lại bình thường, một người lạnh lùng mà Diệp Đàn quen biết, phong thái cũng bình tĩnh.

“Tôi không kiềm chế được.”

Ngọc Bạch Y cúi đầu giúp Diệp Đàn sửa lại quần áo bị uốn nếp, bình thản nói, “Tôi là thần ngàn vạn năm, tình cảm rất nhạt, nhưng dù gì cũng xuất thân từ Long Tộc, thỉnh thoảng sẽ có chút biến đổi, như vậy cũng bình thường.”

Diệp Đàn: … khoan, đợi một chút.

Từ lúc bắt đầu quay phim với Ngọc Bạch Y là thấy hắn không bình thường rồi T_T.

“Hả? Xuất thân Long Tộc là sao?” Vẻ mặt Diệp Đàn ngu ngơ, “Thỉnh thoảng có chút biển đổi là thế nào?”

“Bản thể của tôi là rồng, ngày trước không nói cho em biết, tôi sợ em sẽ sợ hãi.”

Ngọc Bạch Y tiếp tục vuốt thẳng quần áo cho Diệp Đàn, sau đó lại bắt đầu chải mái tóc dài của cô.

“Tại sao phải sợ?” Diệp Đàn cảm thấy có điểm kỳ quái, “Rồng ăn thịt người sao? Anh sẽ ăn tôi luôn sao?”

Sẽ đấy.

Mặt không đổi sắc nói dối một câu: “Không đâu.”

“Đã thế, tôi còn sợ cái gì chứ?” Diệp Đàn hỏi tiếp, “Còn nữa, anh là Long Tộc thì có liên quan gì đến việc thổ huyết?”

Không liên quan.

Nói lảng sang chuyện khác: “Tính rồng vốn dâm.” (HD: Lạy anh \|/)

“… Vốn cái gì?”

“Dâm.”

Diệp Đàn bị câu trả lời thẳng thừng của Ngọc Bạch Y làm cho sợ ngây người.

Khi hắn nói ra bốn chữ kia, Diệp Đàn có vẻ hiểu hết ý tứ của Ngọc Bạch Y --- chuyện đó, ý là kìm nén… À…

Không! Nam thần bình thường anh lạnh lùng lắm mà, dù cho loài rồng có tính dâm gì đó, anh cũng phải kiềm chế hết chứ, như vậy mới không hổ danh là vị thần đứng đầu thời đại a a a a a!

Anh có thể chịu trách nhiệm với những từ anh nói ra khỏi miệng được không?!

“Cái này…” Ngọc Bạch Y nói xong, những lời Diệp Đàn muốn nói lại quên hết sạch, vì vậy chỉ có thể lúng túng hỏi, “Vậy bây giờ anh có bị sao không? Thân thể ấy, khụ khụ… không vấn đề gì chứ?”

“Không.”

“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Đàn miễn cưỡng cười vài tiếng, “Chúng ta quay lại thôi, anh vẫn còn cảnh diễn đấy.”

Diệp Đàn lập tức xoay người, mặt cô nóng muốn chết, nói cái gì long tính a, không hiểu tại sao vừa mới bước đi đã nghĩ tới cảnh hôn, hôm nay xấu hổ đến mức khóc cũng không nên lời.

Thật sự là mị bị chiếm tiện nghi sao? Nhưng mà Ngọc Bạch Y thuần khiết như vậy, mị cảm thấy mị chiếm tiện nghi của hắn thì đúng hơn T_T.

Diệp Đàn đang suy nghĩ mien man, lúc này Ngọc Bạch Y đứng sau lưng Diệp Đàn đột nhiên giơ tay kéo cổ tay Diệp Đàn lại, hắn không dùng quá nhiều sức lực, yếu ớt nắm lấy, sau đó hắn ở sau lưng cô bình tĩnh hỏi: “Tôi muốn thổ lộ, đừng đi.”

Diệp Đàn lập tức quay đầu lại: !! Cái gì!!

“Cái gì?” Diệp Đàn thực sự rất kinh ngạc, cô quay đầu lại ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Ngọc Bạch Y, có chút yếu tim hỏi, “Nam thần anh đang đùa giỡn với tôi sao???”

“Tôi xuất thân từ Long Tộc.” Ngọc Bạch Y kiên trì nắm tay Diệp Đàn, mặt mày trầm lặng, “Tôi đối với em có dục vọng, tôi muốn hôn môi em.”

…A?

A…

!!!

What are you nói cái quái gì thế? ? ?

Diệp Đàn có cảm giác như đây là lần đầu tiên mình gặp nam thần, chân tay luống cuống ngơ ngác nhìn nam thần nói ra những lời kinh người.

“Em muốn có con, cũng không sao cả.” Ngọc Bạch Y bình tĩnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn Diệp Đàn, giọng hắn như cũ không thay đổi ôn nhu bằng phẳng, nhưng Diệp Đàn biết rõ mỗi từ mỗi chữ của hắn đều là nói thật, “Em biết vậy được rồi.”

Mị khẳng định nam thần của mị bị người ta nhập rồi.

Hoặc là hắn bị bản thân làm cho ngu ngốc.

Hoặc là mị nghe lầm a.

Nam thần thực sự là người ngay thẳng.

Câu nào nói ra cũng thẳng đến mức không trả lời được.

Cuối cùng Diệp Đàn chỉ có thể ngây ngốc nói: “Ừ, em biết rồi.”

Sự thật thì cái gì mị cũng không biết a (T_T), một người lạnh lùng bình tĩnh như anh, vị thần vô dục vô cầu sao có thể đứng trước mặt người khác nói những lời không biết xấu hổ vậy chứ.

Vấn đề là mị vẫn cảm thấy nam thần rất lạnh lùng vô dục vô cầu.

Ngọc Bạch Y giơ nốt cánh tay còn lại xoa tóc Diệp Đàn, “Được rồi, quay về đi.”

Vì thế, Diệp Đàn được Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nắm tay dắt về.

Cảnh diễn buổi chiều cần phải đeo dây để bay lượn, Diệp Đàn đứng một bên ngẩn người nhìn.

Ngô Đạo và Đường Khải Dương dặn Ngọc Bạch Y thả lỏng cơ thể kiềm chế thân thể chính mình rồi làm động tác tương tự, Ngọc Bạch Y im lặng lắng nghe, trên mặt không biểu hiện gì cả.

Diệp Đàn đứng một bên suy nghĩ, để hồn bay vào cõi tiên.

Không lẽ nam thần thấy hôn con gái người ta rồi nên phải chịu trách nhiệm, bởi vì hắn vừa mới bày tỏ với con gái xong, bây giờ lại quá bình thản, y hệt hắn vừa nói cô một em ăn cơm không.

Kết quả mị lại là người bối rối T_T.

Cảnh tiếp theo mới đến lượt Đường Khải Dương diễn chung với Ngọc Bạch Y, hắn nhìn thấy Diệp Đàn ngẩn người suy tư, liền rảnh rỗi chạy tới chỗ cô hỏi thăm, “Không tới coi bạn trai em diễn sao? Lần đầu tiên thử bay không tránh khỏi sai sót, em không lo lắng à?”

“Anh rãnh quá.” Diệp Đàn nhìn Đường Khải Dương miết cũng quen, một chút cũng không giống ‘Đây từng là thần tượng của lòng cô’, cô liếc mắt nhìn Ngọc Bạch Y hắn diễn rất thuận buồm xuôi gió, vì vậy lạnh nhạt trả lời, “Em không lo.”

Tại sao mị phải lo chứ, thói quen của Ngọc Bạch Y chính là bay qua bay lại.

“Ơ bay rồi kìa, phải không?” Đường Khải Dương ngẩng đầu nhìn Ngọc Bạch Y, sau đó hơi giật mình, thật ra khi bị treo lên như vậy, hiếm ai có thể hoàn toàn thả lỏng cơ thể, dù gì cũng phải có chút căng thẳng, chứ đừng nói là người mới lần đầu diễn như Ngọc Bạch Y, nhưng động tác của hắn không chỉ có ngay ngắn thôi đâu, còn cực kì đẹp mắt.

Nếu nhìn sẽ cảm thấy hắn rất thoải mái, giống như hắn thật sự có thể tự do bay lượn mà không cần đạo cụ phụ diễn, hơn nữa khuôn mặt của hắn rất bình thản, cho nên hắn xử lý thần thái rất xuất sắc, lại vô cùng tự nhiên.

Tổng kết một câu, bay không khác gì thần tiên thật.

Ngô Đạo kinh ngạc nhìn Ngọc Bạch Y bay ngang qua.

Đường Khải Dương đứng bên cạnh Diệp Đàn sửng sốt hỏi: “Này… trước đây sư phụ anh là diễn viên xiếc hả?”

“Không phải.” Diệp Đàn trả lời, “Anh ấy là thần tiên chính hãng đó, biết bay là chuyện thường thôi.”

Đường Khải Dương: “… Nhìn em lạnh lùng như vậy, dù có nói giỡn anh cũng không nhìn ra, ha ha ha ha.”

Rõ ràng mị đang nói sự thật.

Nhưng mà sự thật khủng khiếp như vậy không có ai tin a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.