Editor: Snowflake HD
Sáng hôm sau.
Nguyên buổi tối hôm qua Ngọc Bạch Y đều không có ngủ.
Màn cửa hé ra một lỗ nho nhỏ, trời còn chưa sáng rõ, đầu óc có chút mờ mịt, mơ mơ hồ hồ đánh vào khuôn mặt tĩnh lặng của Ngọc Bạch Y.
Hắn cúi đầu nhìn Diệp Đàn trong ngực.
Thói quen khi ngủ của Diệp Đàn quá xấu, rất thích lộn xộn. Ban đầu đang ở yên lành trong ngực hắn, bây giờ đã ôm lấy hắn như ôm cái chăn, tay chân đều quấn hắn thật chặt, đầu rúc vào giữa cổ và xương quai xanh của hắn, toàn bộ cơ thể co rút trong ngực hắn, ngủ rất ngon lành.
Ngọc Bạch Y vẫn khoác tay lên eo cô, hơi thở ấm nóng của cô phả vào cổ hắn, có chút ngứa, nhưng rất ấm, Ngọc Bạch Y hơi siết chặt cánh tay mình, bỗng nhiên hắn muốn cứ tiếp tục ôm cô như vậy, cứ tiếp tục nhìn cô, như một đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong ngực của hắn ngủ, sau đó mỗi ngày chờ đợi ánh nắng sớm mai.
“Tiểu Diệp.” Giọng nói hắn hơi khàn khàn, không khí bình yên buổi sáng khiến hắn có vài phần dịu dàng, “Cảm ơn.”
Cám ơn tiểu cô nương này, cho hắn cảm giác yêu thích mà trước đây hắn chưa từng có.
Hắn rất thích như thế.
Cô gái trong ngực ngủ rất sâu, khuôn mặt hồng hào, lại động đậy người, dán mặt vào ngực hắn.
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng gỡ tay chân của cô xuống, sau đó rời giường, hắn đứng bên cạnh giường, xoay người vươn tay, hắn dịu dàng chạm vào khuôn mặt nho nhỏ nằm trên giường, hắn tiến lại gần, rất nâng niu mà hôn khóe môi của cô, giọng nói nhẹ đến mức muốn hòa vào ánh nắng: “Tôi vì em mà đến.”
Cô gái của tôi.
Lúc Diệp Đàn tỉnh dậy… trong phòng đã không còn ai nữa.
Cô nằm lại trên giường thật lâu, ôm chăn, lầm bầm giãy giụa một hồi, mới xỏ dép bông đứng dậy, đi đến gần cửa sổ, xoạt một tiếng kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng sớm mai trải dài trên người cô.
Diệp Đán híp nửa mắt, nhìn rừng trúc xanh tươi bên ngoài, ánh nắng mặt trời thưa thớt khẽ xen qua các tán lá, chiếu rọi xuống mặt đất, làm cho dưới đất lốm đốm ánh vàng.
Một nơi rất đẹp.
Diệp Đàn đứng ở cửa sổ nhìn cả nửa ngày, sau đó chuẩn bị về phòng của mình rửa mặt thay quần áo, lập tức phát hiện vali hành lí của mình đặt bên cạnh sô fa, sau đó trên mặt bàn có để một cốc nước và mấy cuốn tiểu thuyết để cô đọc đốt thời gian, đầu giường đặt son phấn và mặt nạ của cô, trong phòng vệ sinh, đã đặt bàn chải đánh răng của cô luôn rồi.
Quan trọng nhất là… Quần áo tối qua cô thay ra nhưng vẫn chưa kịp giặt bây giờ đã khô sạch sẽ mà treo trong tủ quần áo.
Kể cả quần lót T_T.
Diệp Đàn ngồi dưới đất cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Người chồng là thần của mị đã dọn hết đồ đạc trên lầu bốn xuống lầu hai, còn bố trí tất cả theo thói quen của mị, tiện thể giặt quần áo giúp mị…
Vậy mà mị vẫn ngủ say như heo.
Diệp Đàn thở dài một hơi, chấp nhận số phận đành phải đứng lên đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, nhìn đồng hồ lúc này chỉ tám giờ rưỡi, trên bàn đã bày bữa sáng.
Cháo thịt, vẫn còn nóng nha.
Giống y hệt ngực của hắn tối qua, ấm không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Đàn biết rõ cơ thể Ngọc Bạch Y luôn luôn có chút lạnh, cũng biết bây giờ là mấy giờ, cháo múc ra ngoài rất nhanh sẽ nguội, sao có thể nóng giống như mới vừa bưng ra thế này.
Nam thần của mị, thật là cưng mị quá đi.
Rõ ràng là một người không hiểu thế tục, vị thần cách biệt trần gian.
Thế nhưng lại có khả năng cưng chiều vợ đến thế.
Diệp Đàn cầm thìa, cố gắng kiềm chế không cho đuôi lông mày nhếch lên vì quá vui vẻ, cô chậm rãi ăn hết cháo.
Hôm nay quay ở đền thờ giữa sườn núi, Diệp Đàn mang một ít hoa quả đồ ăn vặt, đeo ba lô đi đến chỗ quay phim.
Ngọc Bạch Y vẫn đang diễn, Đường Khải Dương thay quần áo xong thì từ phòng hóa trang đi ra, vừa nhìn thấy Diệp Đàn hắn cười nhạo vài câu, “Ai nha, rốt cuộc Ngọc phu nhân cũng đến đây tìm tướng công rồi sao?”
Diệp Đàn đứng đối diện với thần tượng mặt không đổi sắc mà đáp lại: “Nói thật dễ nghe.”
“A, có lẽ nên bảo đoàn phim để hai người chung một phòng, chia phòng làm gì cơ chứ.” Đường Khải Dương tủm tỉm cười nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Đàn, “Sáng sớm sư phụ còn chạy lên lầu bốn giúp em chuyển đồ đạc, thật là khổ.”
“Tối qua ngủ ngon không? Vợ chồng người ta mới kết hôn sẽ thấy rất đặc biệt, đoàn phim cũng quá đáng rồi, đi với anh, anh thuyết phục Ngô Đạo giúp em.”
Diệp Đàn đưa một quả táo cho hắn, “Ăn rồi có thể im lặng được chứ?”
“Em xấu hổ đấy à?” Đường Khải Dương ngạc nhiên nhìn màu hồng nhạt trên mặt Diệp Đàn, giọng nói có chút cao, “Hả? Anh vẫn cho rằng em có gương mặt lạnh chết người, không ngờ em cũng biết xấu hổ nha?”
“Ông t… r… ờ… I Ông t… r… ờ… I, quả nhiên là cô gái đang yêu có khác.” Đường Khải Dương vuốt cái cằm bóng loáng của hắn, nhìn khuôn mặt hết sức xinh xắn của Diệp Đàn, có chút xúc động, “Anh đây nhớ rõ hai người các ngươi đều lạnh lùng sao có thể nói chuyện yêu đương cơ chứ, xem ra khi hai người ở chung, em đều đỏ mặt nhỉ.”
Diệp Đàn định cầm một quả táo khác nhét thẳng vào miệng Đường Khải Dương, kết quả bị Ngọc Bạch Y phía sau ôm kéo về, cả cơ thể cô đều dựa vào ngực của hắn.
Hắn vẫn mặc quần áo diễn, trường bào dài màu trắng, trên mặt còn chút vẻ lạnh nhạt thâm trầm khi diễn xuất, Đường Khải Dương vừa nhìn tới ánh mắt Ngọc Bạch Y, giống như trông thấy Vô Lượng Tiên Tôn đứng trước mặt, Đường Khải Dương bị áp bức đến mức không thở nổi, chỉ có thể lắp bắp kêu một tiếng: “Ách, sư phụ.”
Sau đó không dám làm gì bừa bãi.
Ánh mắt Ngọc Bạch Y nhìn hắn vẫn y cũ lạnh lùng nghiêm túc, trong ngực hắn ôm Diệp Đàn mặc áo len xám, gió trên núi có chút lớn, mái tóc dài của hắn cùng với trường bào hơi bay bay, trên người hắn có một loại khí chất đặc biệt, che chở cho người trong ngực không phải dính một chút gió lạnh.
Không, thật ra là đang cảnh cáo hắn đấy (tot).
Giống như việc không cho mình đánh bài thắng lão bà của hắn, thẳng thắn mà nói cũng không phép đùa giỡn với lão bà của hắn.
Diệp Đàn cực kì quen thuộc với cái ôm của Ngọc Bạch Y, bây giờ cô cảm thấy cái ôm của Ngọc Bạch Y rất ấm áp rất gần gũi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, làm thế thì không ý tứ lắm cô vội vàng nghiêng người, cầm quả táo trong tay đưa lên miệng hắn, nhỏ giọng nói: “Nam thần, rửa rồi đấy, ăn không?”
Ăn táo rồi buông mị ra đi.
Nhưng Ngọc Bạch Y giữ tay Diệp Đàn, cắn một miếng nhỏ.
Sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng khiến người ta cảm thấy khí chất trên người hắn dịu đi rất nhiều.
Đường Khải Dương còn đang suy nghĩ Ngọc Bạch Y thật là cưng chiều Diệp Đàn quá, không cho hắn chêu chọc lấy một câu, Ngô Đạo đen mặt đi tới, lạnh như băng hỏi Ngọc Bạch Y: “Cậu ân ái xong chưa? Có thể quay về đóng phim được rồi chứ?”
Vừa mới quay xong một cảnh đã chạy tới ôm vợ, hắn thật sự coi người đạo diễn này là không khí hay sao!
Ngọc Bạch Y xoa đầu Diệp Đàn vẫn còn trong ngực hắn, cất tiếng trầm ổn: “Ngồi bên trong đi, bên ngoài lạnh.”
Diệp Đàn gật đầu, “Ừm, anh mau đi quay phim đi.”
“Phần còn lại em ăn đi.”
“Ừ, anh mau đi đi.”
“Đừng đi lung tung.”
“Đã hiểu rõ, anh mau đi lẹ lên.”
“Tôi sẽ nhanh quay lại.”
“Tôi chờ anh mà, anh cứ đi diễn tiếp đi.”
Ngọc Bạch Y nhìn cô gái trong ngực hắn, bình tĩnh hỏi cô: “Quay phim quan trọng hay tôi quan trọng?”
Ngô Đạo bên cạnh thay Diệp Đàn rống một câu: “Tổ tông! Quay phim quan trọng hơn! Cậu đừng có đứng đây bám dính lấy vợ được không!”
Đường Khải Dương và đám nhân viên đứng xung quanh không nỡ nhìn vào sự thật: … Vẫn cho rằng là em gái Diệp Đàn theo đuổi Tiên Tôn đại nhân… Hiện tại xem ra… sự thật có chút tàn khốc…
Tuy rằng bộ dáng của Tiên Tôn đại nhân luôn lạnh lùng giọng nói cũng bình ổn… Nhưng sự thật không thể che giấu là Tiên Tôn quấn quýt lấy em gái Diệp Đàn!
Diệp Đàn nhìn chăm chú khuôn mặt luôn bình thản của Ngọc Bạch Y, đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô giơ tay ôm cổ Ngọc Bạch Y, nhẹ hôn lên gương mặt hắn, cười híp mắt: “Anh quan trọng, được rồi, đi quay phim đi.”
Sắc mặt Ngọc Bạch Y lành lạnh, hắn búng nhẹ cái gáy của Diệp Đàn, nói một chữ: “Được.”
Đoàn làm phim:… Tiên Tôn! Ngươi ân ái trước mặt chúng ta, chúng ta nhịn! Chỉ cầu xin ngươi đối xử với chúng ta có chút tình người như vậy có được hay không!
Không cần dùng giọng ôn hòa đó đâu! Có chút tình cảm là đủ rồi! Bằng không một ngày nào đó bọn ta sẽ cho vị thần Ngọc Bạch Y này biết thế nào gọi là đắng lòng thanh niên nhé!
Nhưng mà bọn họ thật sự rất muốn ngọt ngào tử tế.
Diệp Đàn vừa ôm ba lô vào trong đền thờ, Ngọc Bạch Y lập tức biến thành Vô Lượng trong phim.
Lạnh lùng thờ ơ, bình tĩnh nghiêm trang.
Bàn tay hắn trắng noãn đứng trước gió, gió núi dần chuyển lớn, thổi bay trường bào màu trắng cùng mái tóc dài màu đen, hắn nhìn chằm chằm phía trước nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, màu mắt đen giống như đáy hồ sâu thẳm, cực đen, cực sâu, mỗi một bước chân của hắn, không khác gì bước đi trên mây, từ từ mà đi.
Đó chính là Vô Lượng thực sự.
Ngô Đạo rất xúc động.
Trước khi gặp Ngọc Bạch Y, Ngô Đạo chưa từng thấy ai có khí chất giống vậy, khiến người ta có cảm giác bản thân mình thật hèn mọn bé nhỏ, còn hắn chính là một vị thần.
Vừa có tinh thần, vừa có nhan sắc như vậy…
Hắn rõ ràng là người mới, có thể ai cũng biết, hắn chính là loại người không ai có khả năng vượt qua, vì vậy hoàn toàn không xem hắn là người mới vào nghề.
Cho nên… Đối với loại người này… Những kẻ nhiều chuyện càng tò mò hơn rồi.
Người như vậy không ngờ đã có vợ (LoL)! Không thể tưởng tượng nổi! Người như vậy mà có thể cưng chiều vợ! Qủa thực là (IIvII) Cực kì đáng sợ nha!
Nhưng mà thật là nhớ vợ quá đi!