Editor: Snowflake HD
Trước khi đến phòng bệnh, Diệp Đàn đi qua hỏi y tá phụ trách chăm sóc Diệp Viện bệnh tình của Diệp Viện.
Ung thư phổi thời kì cuối, mười tháng trước đã chuẩn đoán ra, hiện tại Diệp Viện đã tiến vào giai đoạn cuối.
Mười tháng trước…
Lúc đó Diệp Viện trực tiếp trở mặt với Diệp Đàn, cao ngạo kéo tay Lục Thương Kỳ đứng trước mặt cô.
Trong lòng Diệp Đàn chợt không biết phải nói làm sao, Diệp Viện biết mình không còn sống được lâu, nhưng lại nghĩ đến ân oán giữa bọn họ.
Cô đẩy cửa đi vào, Diệp Viện yên lặng nằm trên giường, ngước mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, nghe thấy có tiếng người đi vào, cô quay đầu nhìn Diệp Đàn.
Diệp Viện khẽ cười cười, “Chị đến rồi.”
Khoảnh khắc đó trong lòng Diệp Đàn có chút chua xót, người kiêu ngạo như Diệp Viện, sao lại có bộ dáng yêu ớt như vậy, nhất định là Diệp Viện không muốn cô nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của mình.
“Ừ.” Diệp Viện đi đến cạnh giường Diệp Viện, đỡ cô ngồi dậy dựa vào giường, giọng nói của cô không có cảm xúc gì, rất nhạt và bình tĩnh, “Ba mẹ không có ở đây?”
“Anh vừa mới đưa họ về nghỉ ngơi.” Diệp Viện thở hổn hển, “Ở bên ngoài là chồng hay bạn trai chị?”
“Chồng.” Diệp Đàn mở nắm bình giữ nhiệt ra, mùi thơm lan tỏa nồng nặc, Diệp Đàn múc cho cô một chén nhỏ, “Mới nấu canh cá, uống không?”
Diệp Viện giơ tay, nhận lấy.
Bàn tay kia gầy đến đáng sợ, gân xanh nổi lên, trên mu bàn tay còn có rất nhiều lỗ kim, nhìn thấy cô cầm chén, bản thân lo lắng cô cầm không nổi.
“Lần đầu tiên nếm thử tay nghề của chị, nhưng có cơ hội thử một lần, cũng không có gì tiếc nuối.” Diệp Viện uống một ngụm nhỏ, thật ra cô đã không còn vị giác nữa rồi, ăn cũng không biết nó có vị gì, nhưng cô vẫn nói, “Cảm ơn, uống rất ngon, chồng chị có lộc ăn rồi.”
Diệp Đàn ngồi ở bên giường, không biết nên nói gì.
Đây là việc của hai người bọn họ, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên họ bình thản nói chuyện với nhau.
Diệp Viện uống cạn canh, sau đó đặt chén sang một bên, vẻ mặt cô hốc hác đến đáng sợ, hai mắt có chút vô thần, cô nhìn Diệp Đàn một hồi, mới chậm rãi lên tiếng.
“Chị nên cảm ơn tôi, Lục Thương Kỳ hoàn toàn không xứng với chị, hai người ở bên nhau năm năm, còn không bằng tôi ở bên anh ta mấy bữa, tôi đoạt anh ta chỉ vì giận chị, quan trọng là tôi cũng chán ghét anh ta, nhưng anh ta thích chị là thật.” Cô dừng lại lấy sức, Diệp Đàn không lên tiếng, nghe cô ngắt quãng nói, “Nếu chị còn nhớ anh ta, chị có thể trở về tìm anh ta, tôi và Lục Thương Kỳ vốn không có quan hệ gì hết.”
Rốt cuộc Diệp Đàn cũng hơi kinh ngạc nhìn Diệp Viện.
“Tôi có người yêu là nữ giới.” Biểu tình của Diệp Viện dịu dàng hơn một chút, “Biết mình bị ung thư rồi, tôi không dám nói cho cô ấy biết, không muốn liên lụy cô ấy, nhưng tôi rất muốn báo thù chị, nên bắt Lục Thương Kỳ cầm cán, kiên nhẫn chịu đựng, coi như biện pháp giải quyết cả hai bên.”
Lúc này cô thở dốc, Diệp Đàn muốn đeo ống thở cho cô, lại bị cô từ chối.
“Còn chưa đến mức đó.” Diệp Viện nhanh chóng hít thở bình thường, chậm rãi nói, “Dù gì tôi cũng sắp chết, nên nói cho chị biết, chị với người chồng hiện giờ ở chung mới tốt, Lục Thương Kỳ không phải chồng chị, chị với anh ta không hề phù hợp, chị tự nghĩ lại đi một năm chị gặp Lục Thương Kỳ được bao nhiêu lần? Chồng của chị, trước kia tôi có xem thường anh ta một chút, là do tôi nhìn nhầm.”
Diệp Viện dừng lại, Diệp Đàn lấy cho cô một ly nước.
“Chồng của tôi.” Ánh mắt Diệp Đàn sáng trong nhìn khuôn mặt xanh xao của Diệp Viện, cô nói rất nhẹ, câu chữ cẩn thận, “Anh ấy là người tốt nhất trên đời, tôi không xứng với anh, chỉ hy vọng anh ấy có thể bên cạnh tôi cả đời.”
“Tôi cũng tin tưởng anh ấy sẽ bên cạnh chị cả đời, từ con người, cho tới trái tim.”
“Mà Lục Thương Kỳ.” Diệp Đàn đóng nắm bình giữ nhiệt, “Có thương liền oán, tình cảm không quá sâu đậm, cuối cùng thành người dưng. Nhưng cô.” Diệp Đàn cười cười, “Tính tình cô kiêu ngạo, nếu không có chuyện quan trọng cũng không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với tôi.”
“Chị nói rất đúng, từ trước đến nay tôi đều ghét chị.” Khuôn mặt Diệp Viện xinh đẹp, nhưng sắc mặt cô cực kì kém, tuy nhiên thái độ vẫn kiêu ngạo như cũ, cô mím môi nhìn Diệp Đàn, đáy mắt mang theo vài phần đồng tình, như kiểu thổ lộ ăn được cả ngã về không, “Cách đây vài ngày tôi mới biết được, chị không phải con gái riêng của ba, chị vốn không phải người nhà họ Diệp.”
Lời nói giết chết trái tim.
Diệp Đàn cầm quả táo trong tay, vừa mới lấy dao, đặt xuống ngay chỗ tay, nghe những lời này, tay cô xe dịch, lưỡi dao sắc bén lập tức cắt vào ngón trỏ, Diệp Đàn ngơ ngác nhìn máu tươi phun ra, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, chỉ ngây ngốc nhìn.
“Diệp Đàn, chị không phải con gái Diệp gia, ba của tôi vì muốn báo đáp ân tình, cho nên mới xem chị như là con gái để chăm sóc.” Diệp Viện mỉm cười nhìn Diệp Đàn, “Ba của chị đắc tội với người không nên đắc tội, liên lụy cả nhà bị giết, mẹ chị tìm đến chỗ ba tôi, tính tình ba thẳng thắn, đồng ý nhận quan hệ này, một lần này kéo dài hơn hai mươi năm.”
“Tôi thấy ba mẹ tôi không nên làm như vậy, mẹ chị chưa kết hôn đã có con, giúp đỡ nhà chị xong, khiến ba của tôi bị mất chức, mẹ của tôi tức đến sinh non, Diệp Đàn, nói cho cùng, tôi rất ghét chị.” Diệp Viện vội cười, “Thực sự rất thông cảm cho chị.”
“Nhưng…” Giọng nói Diệp Viện cuối cùng cũng nhỏ đi, “Nhà chúng tôi chưa từng bạc đãi chị, nể mặt… chị cũng không thể, tiếp tục làm con gái Diệp gia?”
“Ngày đó, sau khi anh tôi đuổi theo chị, tôi ngất xỉu ở nhà, ba mẹ lập tức đưa tôi đi bệnh viện.” Diệp Viện nói ngập ngừng, “Bọn họ dẫn tôi chạy khắp các bệnh viện, hỏi tất cả bác sĩ, Diệp Đàn chị có biết được cảm giác này không, nhìn bọn họ đau lòng, nhìn bọn họ lo lắng cho tôi đến mức già nua, tôi rất đau. Tôi nghĩ nên trừng phạt chị, thay thế mẹ tôi trả cái cục tức hơn hai mươi năm, sau đó sẽ qua Mỹ.”
“Nhưng số mệnh không phải do mình làm chủ.” Diệp Viện cười thảm, “Chắc là bây giờ, chị cũng nghĩ như vậy nhỉ?”
Lúc Diệp Đàn đi ra ngoài phòng bệnh, bàn tay chảy máu, rơi tí tách trên mặt đất, cô hoàn toàn không thấy đau, nhìn thấy Ngọc Bạch Y ánh mắt cô có hơi mờ mịt.
Diệp Đàn từ từ đi qua, giơ bàn tay chảy máu của mình, nhẹ nhàng nói: “Nam thần, chảy máu.”
Trong tay, trong lòng, chi chít vết thương, như một vùng trời rộng lớn, nhưng cô không thể trốn thoát.
Ngọc Bạch Y giơ tay phải ra nắm tay bị thương của Diệp Đàn, tay trái kéo hông của cô, cúi đầu hôn lên mắt cô trấn an, sau đó im lặng để cô ngồi một bên, lấy cồn và băng gạc, cẩn thận xử lý vết thương giúp cô.
Nét mặt hắn an bình, quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Đàn, cố định băng gạc, hắn nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Diệp Đàn mỉm cười, cô cũng cúi đầu, chống vào trán Ngọc Bạch Y, lầm bầm nói, “Nam thần, em rất khỏe, không cần lo lắng.”
“Ngọc Bạch Y “Ừ” một tiếng, hắn nắm tay Diệp Đàn, giọng nói ấm áp, “Em có anh, anh không lo lắng.”
Diệp Ôn đứng một bên nhìn thật lâu, đèn hành lang bệnh viện trắng lạnh buốt, nhưng từ chỗ hai người bọn họ, phát ra sự ấm áp khiến người ta rơi lệ.
Diệp Ôn không nhẫn tâm cắt đứt.
Đến khi Diệp Đàn hỏi hắn: “… anh, Diệp Viện, thật sự không còn cách nào?”
“Diệp Đàn.” Diệp Ôn nhìn cô em gái không thích cười này, hôm nay giữa long mày xinh đẹp đã có nét trưởng thành ôn hòa, trong lòng vừa vui vừa đau, “Em tha thứ cho em ấy sao?”
“Cô ấy không làm gì sai, cần gì phải tha thứ.” Diệp Đàn lẳng lặng nói, “Em không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ba mẹ, tại sao lại giấu em, tại sao không nói cho chúng ta biết, nhưng bây giờ nguyên nhân không còn quan trọng nữa, đều có khổ tâm riêng, đều có quả đắng, không phân biệt được đâu là sai, đâu mới là đúng.”
Lúc Diệp Đàn chuẩn bị rời đi, Diệp Ôn nói với cô một đoạn thế này.
“Diệp Đàn, thân phận ba mẹ em rất đặc biệt, thân phận kẻ thù cũng rất đặc biệt, giấu đi mọi người đều khỏe.” Diệp Ôn dừng một chút, “Hồi nhỏ lúc em tới, mẹ nói với anh, có hai em gái, bà muốn chăm sóc đứa nhỏ nhất, ba lo công việc, hỏi anh có đồng ý chăm sóc cho em hay không, anh nói đồng ý.”
“Lúc nhỏ, tả của em đều là anh thay, đồ chơi cũng là anh mua, viết chữ cũng là anh dạy, nói chuyện cũng do anh dạy, chuyện anh có thể làm, anh sẽ không để cho bảo mẫu làm, anh là người nuôi lớn em, đây cũng là chuyện khiến anh kiêu ngạo nhất.”
“Lúc nhỏ, anh vẫn cho rằng, mẹ yêu Diệp Viện, anh thương em, vậy là công bằng.”
“Dù như thế nào, em vĩnh viễn là em gái anh.”
Một tháng sau, Diệp Viện qua đời.lqd
Diệp Đàn đi đưa tiễn đoạn đường cuối cùng.
Cô nhìn thấy một đường ân ân oán oán, không hiểu sao cảm thấy một câu rất thích hợp:
Hồi thủ hướng lai tiêu sắt sử, dã vô phong vũ dã vô tình.(*)
(*) Chuyện không cách nào thay đổi, vậy cứ để nó tự nhiên đi.
Lời editor: Thật ra đọc xong chương này, cảm thấy tội cho Diệp Viện hơn, cũng thấy Diệp Ôn là người anh tốt. Từ đầu đến giờ là hiểu lầm chứ không phải lỗi của ai hết. haizz~