Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 1: Chương 1: Gâu!




“Đây là thỏa thuận ly hôn. Nếu không có vấn đề gì, cô ký tên ở trên đi.” Trong căn hộ, người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế sofa.

Áo khoác của anh ở bên cạnh, mặc một chiếc áo sơ mi đen, một nửa tay áo được cuộn lên, khoe cổ tay tinh tế và mạnh mẽ. Những ngón tay thon dài nho nhã đan lại với nhau, dáng vẻ hệt như một ông chủ lớn.

Trên bàn trà trước mặt anh, đặt trên đó là một văn kiện, trên văn kiện có dòng chữ to “thỏa thuận ly hôn” rất bắt mắt.

Thẩm Thiên Thiên ngồi đối diện anh, không nhanh không chậm nhìn thỏa thuận ly hôn. Dù sao thì thỏa thuận này đã được lên kế hoạch trước cả khi kết hôn, nhưng đến hôm nay nó mới chính thức được thực hiện.

Cuộc hôn nhân của họ là một cuộc giao dịch mà mỗi người đều có được những gì họ cần. Chỉ là dáng vẻ anh không thể chờ để được ly hôn thực sự gây tổn thương nha.

Kết hôn đã ba năm, anh đối với cô một chút cảm giác cũng không có.

Khi Thịnh Lạc thấy Thầm Thiên Thiên im lặng không nói, giống như cô không có ý định ký tên vậy, nên sắc mặt anh tối sầm: “Thẩm Thiên Thiên, không phải là cô đổi ý đấy chứ? Chúng ta đã nói ngay từ đầu rồi mà.”

Trên thực tế, đối với Thịnh Lạc mà nói, Thẩm Thiên Thiên là một đối tượng hôn nhân rất tốt. Cô có dung mạo xinh đẹp lại môn đăng hộ đối, coi như đặt trong nhà làm một bình hoa di động thì cũng rất vui mắt.

Chỉ là... anh không thích hôn nhân ép buộc này.

Thế hệ trước thích thông gia từ nhỏ để thể hiện quan hệ hữu hảo giữa hai nhà, nhưng đó là kiểu trói buộc mà Thịnh Lạc ghét nhất. Vậy nên sau khi ông của anh qua đời, anh sẽ gác cuộc hôn nhân này qua một bên.

“Anh muốn ly hôn tôi là vì Trương Tử Oánh?” Cô cụp mắt xuống, không muốn để anh nhìn thấy cảm xúc của mình.

Thịnh Lạc trầm mặc phút chốc rồi nói: “Không liên quan đến cô ấy, ông nội không còn nữa, cuộc hôn nhân của chúng ta không cần phải tiếp tục.”

Thẩm Thiên Thiên hiểu chứ, cũng là vì Trương Tử Oánh.

Cô khẽ cười nhạt chua chát, ngước mắt nhìn anh: “Thịnh Lạc, rốt cuộc Trương Tử Oánh tốt ở chỗ nào?” Thẩm Thiên Thiên vẫn luôn nghĩ vì cớ gì mà mọi người xung quanh cô đều thích Trương Tử Oánh chứ.

Thịnh Lạc là thế, cha mẹ cô cũng vậy, ngay cả đứa em trai ruột thịt của cô trong mắt nó cũng chỉ có Trương Tử Oánh là chị.

Cô của Thẩm Thiên Thiên có một đứa con gái là Trương Tử Oánh, sau khi cô qua đời, Trương Tử Oánh được bố của Thẩm Thiên Thiên là Trương Nhất Chu đón về Thẩm gia, trở thành nhị tiểu thư của Thẩm gia.

Từ khi Trương Tử Oánh đến nhà, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy cô mới chính là người ngoài của Thẩm gia.

Bởi trong nhà chỉ có ba đưa trẻ, chỉ vì cô theo họ mẹ là họ Thẩm, còn em trai cô và Trương Tử Oánh có họ Trương nên cô đáng phải bị loại trừ ư?

Trương Tử Oánh đối với Thịnh Lạc mà nói, đó chính là cầu mà không được “bạch nguyệt quang*“. Nếu không phải vì Thẩm gia và Thịnh gia sớm có hôn ước, Thịnh Lạc cũng không muốn chống đối ông nội, có lẽ hai người này đã ở bên nhau.

*Ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.

Chứ làm gì đến lượt Thẩm Thiên Thiên “tung đao cướp tình” chứ.

Ba năm trước, một ngày trước khi Thẩm Thiên Thiên và Thịnh Lạc chuẩn bị đính hôn, Thẩm Thiên Thiên và Trương Tử Oánh cùng bị bắt cóc. Những kẻ bắt cóc nói rằng hai người chỉ có thể cứu một, cha mẹ cô, em trai cô, và thậm chí là vị hôn phu của cô, tất cả đều chọn ưu tiên cứu Trương Tử Oánh trước.

Cuối cùng, nếu không có một bóng đen xuất hiện để cứu cô, cô có lẽ đã chết dưới tay của những kẻ bắt cóc.

Sau đó, cả nhà chỉ quan tâm đến Trương Tử Oánh có sao không và liệu cô ta có để lại chấn thương tâm lý nào hay không, mà họ hoàn toàn bỏ qua việc cánh tay của cô bị bỏng rất nhiều và cô thật sự cần sự quan tâm của mọi người.

Người em trai còn có chút lương tâm của cô đã đến phòng bệnh thăm cô sau khi xác nhận rằng Trương Tử Oánh vẫn ổn.

Đứa trẻ mặt tái mét giải thích với cô: “Chị ơi, vì chị mạnh mẽ hơn chị Tử Oánh nên bố và mẹ nghĩ đến việc cứu chị Tử Oánh trước, sau đó mới nghĩ cách cứu chị.”

Tuy nhiên, đối với Thẩm Thiên Thiên, sự quan tâm muộn màng này còn thảo mai hơn hết thảy, cũng từ đó Thẩm Thiên Thiên coi như không có đứa em này.

Về sau, cô vẫn chọn gả cho Thịnh Lạc tất nhiên là có nguyên nhân.

Vì vụ bắt cóc này suýt giết chết cô, Thẩm Thiên Thiên đã vô tình được liên kết với một hệ thống gọi là “Hào quang nhân vật chính“. Hệ thống nói với cô rằng cô vốn dĩ là nữ chính của thế giới này, nhưng bởi vì có người ở thế giới này được liên kết với hệ thống nữ phụ, từ từ chậm rãi lấy đi ánh hào quang nhân vật chính của cô, và cuối cùng sẽ thay thế cô trở thành nhân vật chính.

Nếu cô không làm gì đó để cứu phận nữ chính bấp bênh của mình, thì kết thúc của cô là sẽ bị cốt truyện giết. Giống như việc cô bị bắt cóc trước đây, nếu không phải vì cô vẫn còn hào quang nhân vật chính bảo vệ, cô thật sự sẽ chết trong vụ bắt cóc đó rồi.

Thật không may, hệ thống của cô không thể tra ra là ai được liên kết với hệ thống nữ phụ, điều này đòi hỏi Thẩm Thiên Thiên phải tự mình phán đoán.

Sau khi biết được những điều này, Thẩm Thiên Thiên nghi ngờ rằng Trương Tử Oánh là người được liên kết với hệ thống nữ phụ.

Mà trên người Thịnh Lạc vừa vặn có năng lượng mà “Hào quang nhân vật chính” cần có. Miễn là có được “quà tặng” tình cảm của Thịnh Lạc, thu thập năng lượng hào quang thì có thể đảm bảo rằng nhân vật chính không bị lấy đi.

Để cuối cùng để có không bị giết bởi cốt truyện, Thẩm Thiên Thiên kiên quyết chọn thực hiện hôn ước, kết hôn với Thịnh Lạc. Và tất nhiên là Trương Tử Oánh không vui chút nào.

Đã ba năm trôi qua, cô đã diễn vai thâm tình thân thiết với Thịnh Lạc càng nhiều càng tốt hòng có được “quà tặng” tình cảm của anh.

Anh ở bên ngoài bị phóng viên chụp được chuyện xấu, cô sẽ tự mình đứng ra bác bỏ, chứng minh Thịnh Lạc ban đêm ở cùng mình, không hề ở ngoài lêu lổng.

Anh ở ngoài xã giao, về nhà liền có thể uống ngay một tách trà mật ong cô tự tay pha. Đi một chuyến công tác về chưa kịp ăn, anh liền có thể ăn một bàn thức ăn nóng hổi, tuy là món order, nhưng là cô tự tay đặt hàng, đều là những món anh yêu thích nhất.

Chính cô còn tự thấy cảm động trước sự thâm tình của mình nữa là, nhưng trái tim anh vẫn dưng dửng như không. Ba năm qua, năng lượng hào quang thu thập được thật vãi cả linh hồn ạ, từ 0,3% đến 0,5% và bình quân mỗi năm đều không có 0,1%.

Thẩm Thiên Thiên cảm thấy những nỗ lực của mình tất cả đều đã cho chó ăn rồi.

Mệt mỏi thật, ly hôn thì ly hôn.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Thiên hoàn hồn: “Quên đi, tôi cũng không muốn biết, tôi ký.” Nói rồi, cô cầm thỏa thuận ly hôn trên bàn trà lên, liếc vào phí chia tay mà Thịnh Lạc cho, ánh mắt của cô sáng rực lên.

Mặc dù Thịnh Lạc cho cô “quà tặng” tình cảm không nhiều, nhưng anh thực sự rất hào phóng nha!

Tuy không đủ tư cách làm chồng nhưng làm người thì chuẩn đét con mẹ nó luôn. Không những cho cô 50 triệu phí chia tay còn có cả căn hộ hiện tại này, Thẩm Thiên Thiên ngay lập tức cảm thấy mình như một tiểu phú bà vậy.

Cô cầm bút, mang theo giọng điệu thương lượng: “Anh hào phóng như vậy... liệu biệt thự có một khu vườn nhỏ ở đường vành đai hai anh có thể nhường cho tôi không?”

Thịnh Lạc: “...”

“Chỗ đó tương đối thanh tịnh, an ninh cũng tốt nữa.” Thẩm Thiên Thiên nói: “Tôi rất thích nó.”

Đôi mắt Thịnh Lạc ngưng đọng, giọng nói mang chút chế nhạo: “Ờ!”

Được Thịnh Lạc đáp ứng, Thẩm Thiên Thiên không do dự mà ký tên, in dấu tay, hành động dứt khoát nhanh chóng như sợ anh đổi ý thì khổ.

Thẩm Thiên Thiên đưa văn kiện cho anh: “Ký xong, anh xem đi.”

Thịnh Lạc thần sắc phức tạp nhìn cô, rõ ràng trước đây một chút cô cũng không muốn ly hôn, nhưng bây giờ lại như thể không muốn chờ thêm nữa.

Thẩm Thiên Thiên vui sướng đứng dậy: “Vậy tôi đi thu dọn đồ đây, chuyển đi càng sớm càng tốt!”

Thịnh Lạc khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Căn hộ này là của cô.” Nói bóng gió chính là cô không cần phải dọn đi.

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn anh, khóe môi hơi nhếch lên một chút, nói: “Tôi là giúp anh thu dọn đồ đạc, chồng cũ ạ.”

Khóe miệng Thịnh Lạc giật giật: “...”

Căn hộ này được mua khi hai người vừa kết hôn vào ba năm trước. Bên ngoài thì nói là chung phòng âu yếm, kỳ thực chỉ để show ân ái cho ông nội Thịnh Lạc mà thôi.

Trên thực tế, họ chưa bao giờ ở cùng phòng kể từ khi kết hôn, mỗi người ngủ một phòng riêng.

Thịnh Lạc đứng dậy, lạnh lùng nói: “Không cần thu dọn, chỉ là mấy món đồ không quan trọng, cô không cần phải ném nó đi liền đâu.” Nói rồi anh cầm thỏa thuận ly hôn lên và hình như định rời đi.

Nghe anh nói vậy, Thẩm Thiên Thiên gật đầu: “Okela, anh sẽ đi bây giờ luôn chứ?”

Thịnh Lạc gật đầu và đi về phía cửa.

Ngoài trời đột nhiên vang rền tiếng sấm, bầu trời chợt tối sầm âm u, dường như trời muốn mưa to.

“Nếu không có chuyện gì xảy ra, ngày mai tôi sẽ nhờ trợ lý gửi giấy ly hôn.” Thịnh Lạc đi ở phía trước, không nhận được phản ứng của Thẩm Thiên Thiên, anh quay lại nhìn cô với một sự sắc bén đáng sợ trong đôi mắt đen sáng ngời.

Thẩm Thiên Thiên dựa vào cửa, gật đầu: “Được.”

Anh khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào đôi mắt đỏ hồng của cô, vẻ mặt hơi ngưng đọng: “Cô...” Anh muốn nói, nhưng không biết phải nói gì.

Thẩm Thiên Thiên sắc mặt bình tĩnh, cô đưa ánh nhìn đi chỗ khác và nói: “Đi thong thả, không tiễn!” Nói xong, cô vươn tay ra đóng cửa lại, hoàn toàn “cách ly” anh ở bên ngoài.

Thịnh Lạc dừng lại bần thần một hồi, cuối cùng cũng lạnh nhạt xoay người rời đi.

Trong nhà, sau khi “tiễn vong” Thịnh Lạc, Thẩm Thiên Thiên ngáp một cái, dụi dụi con mắt, ngân nga vài câu hát và nhanh chóng bước về phòng ngủ, rồi thả mình xuống giường.

“A, đột nhiên cảm thấy thật thoải mái.” Cô ôm gối trên giường và lăn qua lăn lại: “Tôi quyết định cho bản thân nghỉ ngơi một vài ngày, nghỉ ngơi cho thật tốt mới được!”

[Ký chủ, cô đừng vui mừng quá sớm, thu nhập năng lượng hào quang nhân vật chính chẳng có tiến triển gì, sao vào thời điểm này cô lại ly hôn với Thịnh Lạc chứ?!]

Nghe thấy âm thanh của hệ thống, mí mắt Thẩm Thiên Thiên đã dần nặng trĩu, cô nói: “Ba năm nay ngươi cũng đã thấy rồi đấy, dù ta đóng vai một người vợ tốt như thế nào, trái tim của Thịnh Lạc chỉ có Trương Tử Oánh mà thôi, ta mệt mỏi rồi.”

Ngoài cửa sổ tiếng sấm vang rền trời, cô nhàn nhạt nói: “Trừ Thịnh Lạc, còn ai có thể cung cấp năng lượng hào quang nhân vật chính cho ta?”

[Tất nhiên là có, nhưng cô cần phải đi tìm, và hiệu quả có thể không tốt bằng Thịnh Lạc đâu!] . Đam Mỹ Hay

“Vậy là được rồi! Những gì thuộc về mình sẽ luôn là của mình, còn những gì không thuộc về mình thì dù có tranh giành cũng không phải là của mình.” Thẩm Thiên Thiên có cái nhìn rất thoáng, lại ngáp một cái: “Ngày hôm qua chạy bản thảo đến nửa đêm, ta trước tiên sẽ ngủ bù, đừng quấy rầy ta.”

[...]

Tâm ký chủ lớn thật!

______

Thịnh Lạc lái xe ra khỏi khu chung cư và chuẩn bị đến công ty.

Mưa to như đậu rơi trên kính xe hơi, Thịnh Lạc thuận tay bật cần gạt nước và xe từ từ lái ra khỏi nơi đây. Nghĩ đến vẻ mặt bất nhất vừa rồi của Thẩm Thiên Thiên, trong lòng anh mơn man một cảm xúc kỳ lạ.

Trong đêm tối, anh cảm thấy một chút hoảng loạn trong trái tim mình.

Ngay sau đó, anh đang phóng xe đi và không nhìn rõ các phương tiện phía xa do trời mưa to nên va chạm trực diện với đầu xe tải lớn.

Trước khi Thịnh Lạc có thể cảm nhận được cơn đau của cú va chạm, anh đã bị choáng vì túi khí bung ra.

Khi hồi phục nhận thức, anh chỉ cảm thấy khắp người ẩm ướt, rất khó chịu. Kỳ lạ là anh vừa bị tai nạn xe, nhưng giờ không bị thương gì cả.

Chỉ là... có một mùi hôi thối xung quanh.

Ngay khi Thịnh Lạc quay đầu lại, anh nhìn thấy một thùng rác khổng lồ đang đứng bên cạnh.

Móa nó! Ai đã mang anh đến bên cạnh bãi rác vậy?

Thịnh Lạc không thể không nghiêng người, nhưng âm thanh anh có thể phát ra là: “Gâu!”

Thịnh Lạc: “???”

______

Tớ là một con người khá tuỳ hứng, tự nhiên thấy bộ này thì muốn edit thôi chứ tớ không biết trước nội dung nó ra sao, nên là nếu truyện có dấu hiệu não tàn, cẩu huyết quá mức (kiểu không thể chấp nhận được), xem thường trí tuệ người đọc... hoặc đại loại như vậy thì tớ xin phép ngừng edit. Nhưng chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi!:>

Cảm ơn đã đọc! Nếu thấy ổn thì nhớ ủng hộ tớ nhó!:>

Chúc một ngày zui zẻ!:>

love from june

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.