Ngày hôm sau, thư kí Chu tới công ty liền nhìn thấy sếp nhà mình, trong lòng lập tức nảy ra dự cảm bất thường.
Đêm qua sếp bảo anh tìm kiếm một vài phương pháp trị cảm, anh đã cảm thấy không đúng, hiện tại càng thêm chắc chắn dự cảm trong lòng.
Hạ tổng không phải đi đoàn phim tìm Lâm tiên sinh sao?! Làm sao mà nhanh như vậy đã trở lại?!
Hình như là mọi chuyện không mấy thuận lợi nhỉ!
Hiện tại tâm trạng sếp đang không tốt, mà tâm trạng sếp không tốt sẽ tăng ca, sếp tăng ca thì mình cũng không tránh khỏi......
Thư kí Chu ở trong lòng lặng lẽ rơi lệ.
Thư kí Chu tội nghiệp đang cầu nguyện hôm nay sếp không cần tới mình thì đột nhiên Hạ Hằng gọi anh vào văn phòng.
Cũng may tuy sắc mặt Hạ tổng không được tốt cho lắm, nhưng tâm tình thì cũng không đễn nỗi nào. Hắn một tay chống cằm, một tay xoay bút máy. Thư kí Chu thấp thỏm mà nhìn Hạ tổng, cho đến khi bút máy “bang” một tiếng rơi trên bàn, Hạ Hằng mới mở miệng: “Gần đây công ty có đầu tư bộ phim nào không?”
Thư kí bị tiếng bút rơi kia làm giật mình, đầu óc lập tức tập trung vào công việc: “Tháng trước đầu tư một bộ phim thần tượng, đã định diễn viên chính, có thể bắt đầu quay; còn có một bộ điện ảnh, là phim điệp viên, kịch bản không tồi, nhưng có khả năng sẽ không lãi. Đạo diễn bên kia vẫn luôn tìm kiếm nhà đầu tư, nhưng công ty còn suy xét......”
Hạ Hằng rũ mắt nghĩ nghĩ, ngón tay ở trên mặt bàn gõ hai tiếng: “Anh đem kịch bản bộ điện ảnh kia cùng với khảo sát của công ty tới đây đi.”
“Được.” Thư kí Chu hơi đoán được suy nghĩ trong lòng sếp nhà mình, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ ám chỉ nói: “Nam chính trong kịch bản là một người đàn ông trung niên, chỉ sợ......”
Anh còn chưa nói xong đã bị Hạ Hằng lạnh lùng liếc mắt một cái, tự biết mình nhiều lời, lập tức ngậm miệng.
Sợ tổng tài nhà mình nổi giận, thư kí Chu cười cười lấy lòng: “Tôi lập tức đi lấy ngay, xin phép ạ......”
Hạ Hằng ừ một tiếng, không nói gì nữa.
***
Không biết là vì cái gì, sau lần Lâm Vãn Kỳ cảnh cáo Ngô Du không được làm phiền, người này thế mà lại nghe theo! Hai hôm nay, hắn không tìm Lâm Vãn Kỳ kiếm chuyện.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Lâm Vãn Kỳ, luôn lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cậu cười.
Hạ Hằng thật sự không đến làm phiền, mà Ngô Du cũng ngừng gây chuyện, Lâm Vãn Kỳ được thanh tĩnh mừng rỡ vô cùng. Lần đó cậu bị cảm, cũng may không nghiêm trọng, uống thuốc mấy ngày liền hoàn toàn hồi phục.
Gần đây suất diễn của cậu nhẹ nhàng, thời điểm rảnh rỗi liền ở khách sạn đọc kịch bản mới ——
Hai hôm trước, Đoạn tỷ có gọi cho cậu, vô cùng vui sướng báo cậu rằng sắp tới cậu sẽ nhận một bộ điện ảnh mới!
Thực sự thì từ khi Lâm Vãn Kỳ xuất đạo tới nay không được thuận lợi lắm, đến thời điểm này vẫn chỉ là diễn viên tuyến 3, thỉnh thoảng mới có cơ hội được làm nam chính của mấy bộ web drama, kinh nghiệm còn chưa tới mức có thể nhận đóng phim điện ảnh.
Mà kịch bản lần này lại là một cơ hội hiếm có, là sự hợp tác giữa biên kịch hàng đầu giới điện ảnh Ôn Bân cùng đạo diễn nổi tiếng Lạc Thành.
Lâm Vãn Kỳ nhận vai nam 3, suất diễn không đặc biệt nhiều, nhưng là nhân vật quan trọng.
Đạo diễn ý tứ bảo cậu khi nào rảnh tới thử vai một chút, tuy rằng có ý sẽ hợp tác, nhưng vẫn muốn xem tài năng cậu tới đâu.
Cho nên mấy ngày nay Lâm Vãn Kỳ không có lịch trình thì đều nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, phân tích nhân vật. Cậu biết rõ cơ hội lần này cực kỳ quý giá, nếu nắm được có thể sẽ tiến vào làng điện ảnh, địa vị lập tức được nâng cao.
Trưa hôm đó, Lâm Vãn Kỳ quay nốt phân cảnh cuối cùng.
Có lẽ là do sắp đóng máy, lại có thể nhận được tài nguyên mới, cậu tinh thần tốt, trạng thái tốt, quay một lần là qua luôn.
Đạo diễn vui mừng vỗ tay đầu tiên, cả đoàn phim đều nhiệt tình chúc mừng Lâm Vãn Kỳ đóng máy. Cậu ở đoàn phim quan hệ với mọi người không tồi, mọi người đều gửi lời chúc mừng, còn có người tặng món quà nhỏ.
Lâm Vãn Kỳ cảm ơn không dứt, trong lòng còn hơi cảm động. Quá trình quay phim đều diễn ra như vậy, từ lạ thành quen rồi tạm biệt, nhưng vẫn không thể nào thích nghi.
Buổi tối, Lâm Vãn Kỳ mời mọi người trong đoàn đi ăn coi như tiệc chia tay, sau đó thu thập đồ đạc cùng Tiểu Dương rời đi. Lần này cậu quay phim hơn nửa năm, thật lâu không trở về nhà.
Tiểu Dương lái xe đưa cậu đến một tiểu khu cũ trong nội thành, hướng Lâm Vãn Kỳ vẫy tay: “Bye bye Lâm ca, anh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai em tới đón anh đi thử vai!”
Lâm Vãn Kỳ xách vali xuống xe, chào lại Tiểu Dương: “Được, thời gian này cậu vất vả rồi.”
“Việc nên làm mà,“ Tiểu Dương cười haha: “Dù sao thì em cũng được trả lương.”
Cậu chào lại lần nữa “Lâm ca em về đây”, sau đó quay xe rời đi.
Màn đêm buông xuống, đường phố đèn đuốc sáng trưng. Bên đường còn có một vài quán ăn nhỏ nhưng náo nhiệt vô cùng, nhất thời thấy vô cùng vui vẻ. Lâm Vãn Kỳ kéo vali, chậm rãi tiến vào tiểu khu.
Nơi này là tiểu khu cũ, mọi căn nhà ở đây đều nhuốm màu thời gian. Lâm Vãn Kỳ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở nơi này, vào đại học mới dọn đi.
Khi cậu quay lại nơi này, cha mẹ cậu ngoài ý muốn đã qua đời, căn nhà quen thuộc chỉ còn lại mình cậu.
Sau khi xuất đạo, Lâm Vãn liền dọn tới ký túc xá của công ty, sau này gặp Hạ Hằng, lại chuyển đến chung cư của hắn.
Sau khi chia tay hắn, cậu mới trở lại căn nhà này.
Tiểu khu cũ cách âm không tốt, Lâm Vãn Kỳ dọc đường về nhà nghe thấy nhiều âm thanh lẫn lộn, nghe thấy tiếng nói cười nhà hàng xóm, tiếng xào nấu xèo xèo, tiếng từ TV phát ra...... Khung cảnh sinh hoạt ấm áp vô cùng, đáng tiếc cậu không có cơ hội hưởng thụ.
Một thân đơn độc, cậu từng có suy nghĩ muốn nuôi thú cưng. Nhưng lại sợ công việc bận rộn không có thời gian chăm sóc, cho nên vẫn chưa dám nuôi.
Lâm Vãn Kỳ cực kỳ không thích rảnh rỗi, bởi vì cậu sợ không gian cô tịch lạnh lẽo, đáng sợ vô cùng.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, khổ đau cũng từng trải qua, chỉ nghĩ ngợi một lát liền thôi. Cuối cùng Lâm Vãn Kỳ cũng tới trước của nhà mình.
Cậu ngẩng mặt lên, phát hiện dưới cột đèn đường lâu năm không tu sửa xuất hiện một bóng người.
Người nọ ăn mặc một thân áo khoác dài, xách theo một cái bánh kem ở một góc tối tăm, nhoài cổ nhìn đường, giống như đang đợi cậu......
Nhìn thấy Lâm Vãn Kỳ, Hạ Hằng vui vẻ nở nụ cười, chạy tới chỗ cậu, tóc của hắn bay bay theo gió.
Hình như hơi đáng yêu.
Đi đến trước mặt Lâm Vãn Kỳ, Hạ Hằng ngừng lại, mở rộng hai tay lắc lắc bánh kem.
Hạ Hằng nói: “Vãn Kỳ, đóng máy vui vẻ.”
Không biết sao, Lâm Vãn Kỳ đột nhiên thấy khóe mũi cay xè, hốc mắt ngập nước.
Ban đêm cô độc lại có người đợi mình về nhà......
Cậu bình tĩnh làm dịu đi cảm giác xúc động trong lòng rồi mới nói: “Cậu tới đây làm gì?”
Hạ Hằng đứng ở trước mặt cậu ôn nhu cười.
Hắn nói, em tới theo đuổi anh.