Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lâm Vãn Kỳ đang say trong mộng bỗng ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, cậu nhíu mày trở mình, rồi đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Toang rồi, đừng nói là rò rỉ khỉ ga nhé!
Cậu nhanh chóng xoay người xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo mà xỏ dép đi ra cửa. Nhưng cửa mở mãi không ra, lúc này cậu mới nhớ ra đêm qua mình đã khóa trái. Đồng thời, một loại cảm giác lo sợ không đúng lắm nổi lên.
Quả nhiên, khi Lâm Vãn Kỳ chạy vọt ra bếp, phát hiện Hạ đại tổng tài đang đi qua đi lại xung quanh căn bếp mù mịt khói, chân tay luống cuống vội vàng không biết đang làm gì.
“Cậu làm cái gì đấy!” Lâm Vãn Kỳ hoàn toàn tình ngủ nhìn quanh căn bếp bé tí mà toàn khói xám xịt, lập tức nghi ngờ Hạ Hằng có ý định đốt cháy căn bếp nhà cậu!
Hạ Hằng sặc đến ho khan, hắn lấy tay phủi phủi khói xung quanh, ủy khuất nói: “Em định làm bữa sáng cho anh......”
Lâm Vãn Kỳ chán chẳng muốn nghe Hạ Hằng nói, lập tức đuổi hắn ra khỏi bếp, mở hết cửa sổ thông gió. Một lúc lâu sau, khói mới dần tan hết.
Nhìn trong chảo còn hai đống đen sì không biết là gì, Lâm Vãn Kỳ ngó qua thùng rác mới biết đấy là hai quả trứng gà.
Tên đầu sỏ gây chuyện đang ủy khuất nước mắt lưng tròng đứng ở cửa, thỉnh thoảng lại liếc Lâm Vãn Kỳ một cái, không khác gì trẻ con phạm lỗi.
Buồn cười chính là hắn so Lâm Vãn Kỳ cao hơn cả cái đầu, Lâm Vãn Kỳ còn phải ngước lên nhìn hắn!
Lâm Vãn Kỳ muốn đi ra ngoài, lại bị Hạ Hằng to như con trâu chắn đường. Cậu phải cố gắng lắm mới không đấm cho tên này một phát.
“Tôi bảo cậu cút đi từ hôm qua cơ mà?” Lâm Vãn Kỳ giận dữ nói.
“Em muốn giải thích với anh......” Hạ Hằng khổ sở nói, nói còn chưa hết câu đã bị Lâm Vãn Kỳ chặn họng.
“Không có giải thích gì hết.” Lâm Vãn Kỳ cực kì thắc mắc người trước mặt học ở đâu ra cái bộ ủy khuất đáng thương kia, nhìn ngứa mắt vô cùng.
Cậu không do dự một phát liền kéo Hạ Hằng ra trước cửa, mở cửa chỉ ra ngoài nói: “Cậu nhanh cút đi giùm cái.”
“Vãn Kỳ, cho em giải thích chuyện hôm qua đi......” Hạ Hằng vẫn giãy giụa cầu xin.
“Đầu óc tôi hôm qua không được tỉnh táo lắm, bây giờ thông rồi.” Lâm Vãn Kỳ nhìn người kia bất động liền dùng sức đẩy hắn ra ngoài: “Hạ tổng, chúng ta thật sự không hợp nhau. Cả đêm qua Tần tiểu thư vẫn chờ ngài đấy, đừng ở chỗ tôi phí thời gian làm gì.”
Lâm Vãn Kỳ đang tức giận, Hạ Hằng cũng không dám nhiều lời. Bị ném ra ngoài, cửa sắt cũ kĩ hung hăng bị đóng sập, thiếu chút nữa đụng phải mũi hắn.
Hắn không cam lòng đập cửa: “Vãn Kỳ, em sai rồi......”
Trong nhà vọng ra tiếng Lâm Vãn Kỳ mắng: “Cút khẩn trương đi! Không là tôi gọi bảo vệ tới đấy! Ở nơi khỉ ho cò gáy này không ai biết Hạ đại tổng tài là ai đâu!”
Hạ Hằng sợ chọc cậu tức điên: “Anh đừng nóng giận......”
“Cút ngay!” Âm thanh Lâm Vãn Kỳ vọng ra còn phẫn nộ hơn trước.
“Vâng vâng vâng, em liền cút......” Hạ Hằng không biết làm gì, chỉ đành đồng ý: “Anh đừng giận nữa, không tốt cho sức khỏe, có gì nói sau nhá......”
Lâm Vãn Kỳ không đáp lại.
Hạ Hằng dựa vào cửa sắt, suy sụp mà ngồi xuống.
Cơ hội tốt như thế mà lại bị chính mình đem cho chó gặm rồi?
***
Trong nhà, Lâm Vãn Kỳ rót một cốc nước đầy, một hơi uống hết sạch nước trong cốc mới cảm thấy lửa giận trong lòng hạ xuống một chút.
Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn 6 rưỡi sáng.
Hạ Hằng cmn không khác gì bị khùng! Lâm Vãn Kỳ oán giận nghĩ lại.
Một ngày nghỉ ngơi không dễ gì có được cứ như vậy mà bị Hạ Hằng hủy hoại!
Cậu thực sự không hiểu một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân lại bị cái quỷ gì nhập vào người, cả một đêm ngủ trên sofa cũ nát nhà cậu không nói thì thôi, lại còn mới 6 giờ sáng đã chạy vào bếp nấu ăn!
Chiên có hai cái trứng gà mà Hạ tổng làm như đi đánh vật. Mấu chốt là vị này còn không biết máy hút khói đang tồn tại trong bếp, trực tiếp muốn đem cả căn bếp đốt cháy.
Tình hình trong bếp hiện tại không hề khả quan chút nào, dầu mỡ văng tung tóe khắp nơi, chảo cháy đen sì, hoàn toàn không dùng được. Lâm Vãn Kỳ mong muốn được lười biếng ngủ nướng một lần cũng không xong, lại còn phải thu dọn tàn cuộc rối tinh rối mù, mất toi một ngày nghỉ hoàn mỹ.
Sau một hồi dọn dẹp căn bếp, Lâm Vãn Kỳ nằm dài trên sofa thở gấp.
Cậu vốn định ngày hôm nay sẽ xem hai bộ phim, hiện tại đã hoàn toàn mất hứng.
Tắm rửa sạch sẽ. lại nhìn thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, Lâm Vãn Kỳ mới thoải mái nhắm mắt ngủ bù.
Ngủ dậy, Lâm Vãn Kỳ lại đọc kịch bản. Nhân vật này cậu đã nghiên cứu rất kĩ, chỉ là đọc qua lần cuối để buổi thử vai ngày mai diễn ra suôn sẻ. Cậu điều chỉnh cảm xúc, muốn tự mình đối diễn, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lâm Vãn Kỳ buông kịch bản, cầm điện thoại lên thấy số lạ, cậu nghi ngờ nhận máy, bên tai lại truyền lên âm thanh quen thuộc.
“Anh! Em về nước!” Đầu bên kia là âm thanh hưng phấn của thiếu niên.
“Tiểu Hạo!” Lâm Vãn Kỳ vui vẻ nói: “Sao em về nước mà không báo cho anh?”
“Thì em muốn cho anh bất ngờ mà.” Lục Tử Hạo cười hì hì, y lại hỏi: “Anh hiện tại vẫn đang quay phim à?”
“Không có, anh vừa đóng máy hôm qua, hiện tại đang ở nhà nghỉ ngơi.” Lâm Vãn Kỳ nói.
“Vậy quá tốt rồi!” Lục Tử Hạo hưng phấn nói: “Anh chờ một chút em đang tới nhà anh, sau đó ra ngoài ăn cơm! Chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi!”
“OK.” Lâm Vãn Kỳ nghe y nói, miệng cười không dứt.
Lục Tử Hạo là em họ Lâm Vãn Kỳ, nhỏ hơn cậu mấy tuổi. Hai người cùng nhau lớn lên, quan hệ cực kỳ thân thiết. Sau khi cha mẹ Lâm Vãn Kỳ qua đời, Tết Nguyên Đán năm nào cậu cũng tới nhà chú dì ăn Tết. Trong mắt cậu, Lục Tử Hạo không khác gì em trai ruột.
Hai năm trước, Lục Tử Hạo xuất ngoại du học, hai người đã rất lâu không gặp. Lâu lắm mới gặp mặt, Lâm Vãn Kỳ cực kỳ chờ mong.
Cậu rửa mặt qua rồi thay quần áo, ra ngoài đã thấy một xe ô tô đậu trước cửa.
Lục Tử Hạo xuống xe lao vào người Lâm Vãn Kỳ ôm một cái: “Anh! Em nhớ anh muốn chết!”
Lâm Vãn Kỳ thiếu chút nữa bị y đẩy ngã, lui về sau hai bước mới đứng vững được. Đứa em này của cậu lớn cái đầu rồi mà tính tình vẫn như con nít vậy. Cậu xoa xoa đầu Lục Tử Hạo: “Anh cũng nhớ em, mau buông ra anh sắp ngạt chết rồi!”
Lục Tử Hạo cười ha ha, rồi lại làm bộ cung kính: “Lâm tiên sinh, mời.”
Lâm Vãn Kỳ nghiêng đầu liếc mắt nhìn y: “Lại nghiện diễn xuất rồi? Không thì em đóng phim với anh đi?”
“Nói thật với anh, em không biết đóng phim.” Lục Tử Hạo nhướng mày.
“Bớt chém gió lại.” Lâm Vãn Kỳ bật cười lên xe.
Chờ đến khi Lục Tử Hạo nổ máy, Lâm Vãn Kỳ mới nhớ tới thời điểm Lục Tử Hạo vừa gọi điện cho cậu, lát sau đã thấy đỗ trước nhà, nghiêm túc răn dạy: “Đường hẹp như vậy mà em cũng dám phóng nhanh? Lái xe cho cẩn thận vào! Đừng có mà làm mấy việc vô bổ.”
“Anh à anh đừng như vậy.” Lục Tử Hạo dẩu miệng: “Anh quản em y chang mẹ em.”
Lâm Vãn Kỳ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt cười cười, thầm nói trong lòng nếu không phải là em trai thì còn lâu anh đây mới quản.
Tuy rằng Lục Tử Hạo nghịch ngợm còn hay rầm rì, nhưng có y bầu bạn thực sự vui vẻ rất nhiều.
Xe chạy được nửa đường thì bị kẹt, ngón tay Lục Tử Hạo gõ tay lái, có chút bực bội nói: “Anh nói xem, ở đâu ra lắm xe như vậy? Khi còn nhỏ, em ước mình có được một cái xe biết bay. Gặp phải tắc đường lên cho xe mọc ra hai cái cánh, trực tiếp bay lên trời, đã lắm luôn.”
Lâm Vãn Kỳ bị y chọc cười: “Em trực tiếp tự mình nghĩ ra cái phát minh kì diệu này, quá trâu bò.”
“Aizz.” Lục Tử Hạo thở dài: “Thì anh biết mà, tính tình em nóng nảy vội vàng, không chịu nổi cảnh kẹt xe này đâu.”
“Không thì đổi quán ăn khác cũng được mà, đi đường khác ít kẹt xe hơn?” Lâm Vãn Kỳ đề nghị.
“Không được,“ Lục Tử Hạo lắc đầu cự tuyệt: “Em trai anh vừa đi du học về, trước đó lại còn đỗ thủ khoa, nhất định phải mời anh đi ăn một nhà hàng tốt nhất!”