Hạ Hằng đợi trước khách sạn từ sáng sớm, bị lạnh đến choáng váng. Thật vất vả mới nhìn thấy Lâm Vãn Kỳ thì đối phương lại quay đi làm hắn phải đuổi theo.
Nơi này là khách sạn của đoàn làm phim, có nhiều cặp mắt để ý, Lâm Vãn Kỳ không muốn cùng hắn lôi lôi kéo kéo ở chỗ này, trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo nói: “Cậu đừng có mà động vào tôi.”
Mãi mới đuổi kịp đối phương, vì muốn giữ cậu bên mình hắn phải thu tay về, ngoan ngoãn đi bên cạnh cậu.
“Tuyết dày lắm, em đoán hôm nay không quay chụp được gì đâu.” Hạ Hằng mở lời trước.
“Đoàn phim sẽ tự có sắp xếp.” Lâm Vãn Kỳ nói.
Ý là chuyện này không phải việc của cậu.
Nói câu nữa là không xong với người ta đâu, Hạ Hằng tự nhủ trong lòng. Hắn biết Lâm Vãn Kỳ đối với mình đang cực kì không vừa ý, muốn đem người trở về phải vận dụng cả trí cả lực.
Vì thế hắn lại lần nữa xin lỗi: “Vãn Kỳ, những lời em nói hôm qua đều là thật. Trước kia em hiểu lầm anh, làm tổn thương anh, đều là lỗi của em.”
Lâm Vãn Kỳ hiện tại bình tĩnh, chỉ gật gật đầu, nghiêng người nói: “Ồ, rồi sao?”
Cậu nhìn Hạ Hằng, trong mắt không có cảm tình: “Hạ tổng là muốn chúng ta quay lại?”
Hạ Hằng cho rằng cậu đồng ý, vui vẻ nói: “Anh nguyện ý à?!”
“Không.” Lâm Vãn Kỳ lạnh lùng nói.
Cậu tự giễu cười: “Hạ tổng muốn bao dưỡng tôi giống ngày trước à?”
“Ý em không phải vậy.” Thấy cậu vẫn giữ trong lòng chuyện năm đó, Hạ Hằng giải thích nói: “Em lần này muốn chúng ta thành thật ở bên nhau.”
Lâm Vãn Kỳ lộ ra vẻ mặt cực kì kinh ngạc: “Vậy ý của Hạ tổng là muốn chúng ta yêu đương?”
Nghe được hai chữ “yêu đương”, Hạ Hằng không biết vì sao mình lại rung động. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có ý nghĩ muốn yêu đương nghiêm túc với một người. Nhưng lúc này, hắn lại không chút suy nghĩ mà trả lời: “Đúng vậy, là yêu đương!”
“Em thật sự nhớ anh, Vãn Kỳ......” Hai người đã đi tới sân sau của khách sạn, xung quanh có khá nhiều người, Hạ Hằng muốn nắm tay Lâm Vãn Kỳ, bị cậu lạnh nhạt đẩy ra.
Lâm Vãn Kỳ đút tay vào túi áo, bước nhanh về phía trước hai bước ý đồ muốn cách xa Hạ Hằng, cậu rũ mắt xuống, không muốn nói chuyện với hắn: “Tôi đã nói với cậu là chúng ta không có khả năng rồi. Cũng mong Hạ tổng giữ tự trọng, đừng đến quấy rầy sinh hoạt của tôi.”
Nói xong, Lâm Vãn Kỳ đi nhanh về phía trước. Phía sau lại vang lên tiếng bước chân, Hạ Hằng vẫn như cũ đi theo cậu.
Hắn vóc dáng cao, chân lại dài, hai bước liền đuổi tới nơi. Lâm Vãn Kỳ quay đầu lại trừng hắn: “Cậu đừng có mà đi theo tôi.”
Hạ Hằng vô tội nói: “Em đi theo anh lúc nào, em cũng đi về hướng đó mà.”
Hai người một trước một sau, anh đi em đuổi, cho đến khi đến cửa khách sạn, Lâm Vãn Kỳ rốt cuộc cũng nổi giận: “Cậu có bị điên không! Đi tiếp tôi gọi bảo về giờ!”
“Em thực sự không đi theo anh mà. Em cũng ở nơi này.” Hạ Hằng trưng ra vẻ mặt ủy khuất.
Lâm Vãn Kỳ trước nay không phát hiện Hạ tổng cao cao tại thượng khi không biết xấu hổ lại là bộ dạng này. Cậu trong trong lòng nén giận, định nói rồi lại thôi.
Đúng vậy, cậu chỉ là một tiểu minh tinh, gọi bảo vệ cũng còn lâu mới lôi được Hạ tổng ra ngoài.
Vì thế Lâm Vãn Kỳ chỉ có thể lựa chọn bỏ qua hắn, lập tức đi vào khách sạn lên lầu, quay trở về phòng mình.
Cậu thật sự không biết Hạ Hằng cắn phải thuốc gì, thế mà lại đuổi tới tận đoàn phim. Một năm trước, thời điểm cậu rời đi Hạ Hằng không có một câu níu giữ, hiện tại đột nhiên mặt dày đeo bám, không biết là bị ngọn gió độc nào thổi qua.
Dù sao khi Hạ Hằng muốn nối lại tình xưa, cậu liền nhận ra bản thân không hề động lòng.
Lâm Vãn Kỳ nghĩ ngợi mấy chuyện liên quan đến Hạ Hằng một lúc liền đau đầu, dứt khoát muốn quên hết đi.
Hạ Hằng là người cao ngạo, chỉ cần mình lạnh lùng không quan tâm hắn, một lát liền có thể bỏ đi.