CHƯƠNG 4 : ALBUM
Ngày hôm sau rời giường, Trương Nguyệt Quế đã thức dậy, đang ở trong bếp làm điểm tâm. Trọng Nham cảm thấy rất ngạc nhiên, lúc rửa mặt mới nhớ tới ở kiếp trước, trước khi cậu lên thủ đô cũng có vài ngày bà ngoại đặc biệt kiên nhẫn với cậu, chắc là Trương Nguyệt Quế đã tự mình suy nghĩ cẩn thận. Sau khi bà được đưa tới trại an dưỡng thì Trọng Nham cũng bị người ta mang đi.
Trong lòng Trọng Nham đối hành động này của bà ngoại có chút không thích ứng. Cay nghiệt bao nhiêu năm, tính tình của mình cũng đã bị dưỡng thành bất thường như vậy, muốn thay đổi cũng rất khó khăn. Chỉ mấy ngày đối tốt với cậu như vậy thì có thể thay đổi được gì? là muốn cầu an lòng sao? Trọng Nham hướng về gương biểu tình cười lạnh. Khuôn mặt trong gương qua một vết nứt cũng đang cười lạnh với cậu. Trọng Nham nghiêng đầu, người trong gương cũng nghiêng đầu, ánh mắt tối tăm mà an tĩnh.
Trọng Nham biết diện mạo của mình rất giống Lý Thừa Vận. Điểm này là sau khi lên thủ đô cậu mới phát hiện. Lý gia có tổng cộng 4 đứa con trai , nhưng Trọng Nham lại là người giống Lý Thừa Vận nhất, từ tướng mạo, dáng người thậm chí rất nhiều thói quen sinh hoạt cũng y như đúc. Điều này khiến mấy mẹ con 3 người kia hận tới nghiến răng. Nghĩ lại cũng thực mỉa mai, cũng bởi vì cậu lớn lên thành cái dạng này, Trương Nguyệt Quế mới không muốn nhìn thấy cậu, người Lý gia lại càng không muốn tiếp đón cậu, đều không được hai bên đối xử tốt.
So với khi cậu 30 tuổi, khuôn mặt bây giờ vẫn còn vương nét non nớt trẻ con. Đuôi lông mày khóe mắt còn mang theo vài phần khí chất thiếu niên trương dương, không giống như mười mấy năm sau, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, những nhiệt huyết đam mê một thời cũng dần trở nên trầm tĩnh xuống, biến thành một vũng nước phẳng lặng, không gợn sóng.
Trọng Nham vươn tay lau mặt gương, trên tay dính nước, khuôn mặt trong gương nhất thời trở nên mơ hồ. Cậu kỳ thật không thích soi gương, cũng rất ít khi soi.
Khuôn mặt này mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người, đáng tiếc không có người yêu thương.
Trọng Nham vẻ mặt bình tĩnh từ trong buồng vệ sinh đi ra, Trương Nguyệt Quế đã nấu cháo xong, giờ đang bưng bánh bao nóng hổi từ trong phòng bếp ra. Bữa sáng của nhà họ Dương từ trước tới nay đều đơn giản, cơm nguội ngày hôm trước cho thêm chút nước nấu thành cháo, thêm hai cái bánh màn thầu, cộng thêm dưa muối Trương Nguyệt Quế làm, vậy là xong. Có đôi khi Trọng Nham dậy trễ, cầm luôn cái bánh bao lạnh ngắt kẹp thêm chút dưa muối rồi cứ như vậy ra ngoài. Bà Trương rất khó khăn với Trọng Nham, cho nên cậu giống như tiểu động vật được nuôi thả cứ như vậy gập gập ghềnh ghềnh trưởng thành. Cậu kế thừa chiều cao của Lý Thừa Vận, mới 17 tuổi đã cao hơn 1m8, nhưng do dinh dưỡng không đầy đủ nên trông gầy gò mảnh khảnh y như cây trúc rỗng ruột.
Trương Nguyệt Quế nói liên miên cằn nhằn dặn cậu ăn nhiều thêm một chút, Trọng Nham cũng không lên tiếng.
Lòng người có đôi khi kỳ quái như vậy đấy. Nếu Trương Nguyệt Quế lấy thái độ đồng dạng như vậy mà đối xử với cậu, có khả năng trong lòng Trọng Nham sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng đột nhiên lại đối xử chu đáo với cậu, trong lòng cậu ngược lại sinh ra oán khí. Cậu thậm chí còn muốn lôi kéo tay bà hảo hảo hỏi một câu: bà rõ ràng có thể đối xử tốt với cháu hơn một chút, vì sao cố tình lại không làm?
Trọng Nham không để ý tới ánh mắt tha thiết của bà Trương, buông bát đũa xuống liền vác cặp sách đi ra ngoài.
Tiết trời đầu xuân, sớm muộn gì trong không khí cũng mang theo chút lạnh lẽo ẩm ướt, trên người Trọng Nham vẫn mặc chiếc áo bông cũ của ông ngoại. Thời gian lâu ngày, áo bông đã không còn ấm áp, mà trở nên nặng trịch đè lên bả vai cậu. Trọng Nham đút tay vào túi áo, đứng ở ven đường phát ngốc một chút, rồi xoay người đi về hướng trường học.
Trọng Nham mang theo cặp sách cũ lang thang vô mục đích quanh phố lớn ngõ nhỏ ở Lâm Hải. Lâm Hải là một thành phố nhỏ, cơ sở vật chất ở đây không thể nào so với thành phố lớn, hơn nữa ở khu Tây này hơn một nửa là khu tập thể dệt, những căn nhà ọp ẹp đã hơn 20 – 30 năm, trải qua mưa gió bào mòn, tường nhà hầu như đều đã loang lổ. ngã tư đường chật hẹp, dọc đường lác đác vài gốc hòe già, vỉa hè hai bên đường chất đầy rác thải, rác rưởi vứt bừa bãi lung tung, cách từ xa đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.
Trọng Nham đã từng sinh hoạt ở nơi này 17 năm, nhưng cách xa hơn 10 năm, giờ quay trở lại cũng không còn cảm giác thân thiết gì, trong lòng chỉ tràn đầy cảm giác tang thương. Cậu sinh ra ở đây, lớn lên cũng ở đây, nhưng đối với nơi này lại không chút quyến luyến. có đôi khi ngẫm lại, có thể do cậu là con người máu lạnh, vô luận với người hay với vật, đều khó sinh ra tình cảm gì đó. tựa như cậu sau khi sinh sống ở thủ đô hơn 10 năm, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy mình có gốc rễ gì ở cái chỗ này.
Trọng Nham trên đường lang thang cả ngày, tới khi mặt trời xuống núi mới hữu khí vô lực đi bộ trở về. còn chưa đi tới dưới lầu, từ xa xa đã nhìn thấy chiếc xe Santana màu đen đỗ ở đó. Chiếc xe này là của Ôn Hạo, khi Trọng Nham bị mang đi cũng là ngồi trên chiếc xe này. Tình tiết này giống hệt kiếp trước, cho nên Trọng Nham liếc mắt một cái liền nhận ra.
Trọng Nham lên lầu, mở cửa, Ôn Hạo quả nhiên đang ngồi trên ghế nhà cậu, nói chuyện phiếm với bà ngoại, thấy Trọng Nham vào cửa, trong mắt toát ra thần sắc hiểu rõ: “Trọng Nham đã tan học?”
Trọng Nham biết hôm nay hắn đã tới trường, còn làm xong thủ tục chuyển trường cho cậu. Cậu đã đói bụng cả một ngày, không có tinh thần gì, cũng lười cùng hắn giả ngu.
Trương Nguyệt Quế thấy cậu đã về, vội vàng đứng dậy: “Bà đi nấu cơm.”
Trọng Nham liếc bà một cái, ngồi xuống cũng không nhúc nhích. Đây là chính là bữa cơm cuối cùng của cậu và bà, bà cố ý mua xương sườn và cá về nấu. trong kí ức của Trọng Nham, bữa ăn đón năm mới của cậu và bà cũng không có cái gì khác ngoài hai món này. Kỳ thật Trương Nguyệt Quế nấu ăn cũng không tệ, nhưng bà lười làm, từ trước tới giờ vẫn luôn làm đối phó. Tưởng tượng như vậy, Trọng Nham nhất thời cảm thấy không muốn ăn.
Canh xương hầm, cá hấp, rau cải xào, thịt ba chỉ, đây là mấy món ăn có thể thể hiện tài nấu nướng của Trương Nguyệt Quế nhất. Đáng tiếc người ngồi ăn lại không yên lòng. Trọng Nham ở Lý gia đã tạo thành thói quen đang ăn không nói chuyện, đã nhiều năm qua cũng đã tạo thành nếp. ngược lại Ôn Hạo lại có chút ngoài ý muốn, không ngờ lễ nghi trong bàn ăn của Trọng Nham lại hoàn toàn chẳng khác gì so với đám con cái thế gia.
Trọng Nham lấp đầy bụng, buông bát đũa xuống, nhìn lướt qua thần sắc lo sợ của bà ngoại, thản nhiên hỏi: “Ngày mai đi?”
Ôn Hạo nhướn mày, trên mặt lộ ra tươi cười. đứa nhỏ này tâm tư quả thật thông thấu.
Hai mắt Trương Nguyệt Quế lại hơi hồng hồng.
Ôn Hạo giả bộ vỗ vai bà Trương hai cái: “Lão thái thái yên tâm. Trọng Nham là con cái Lý gia, Lý gia sẽ không bạc đãi cậu ấy.” nói xong dư quang khóe mắt liếc Trọng Nham một cái, thấy mặt cậu không đổi sắc ngồi ở đó, hai mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.
Bà ngoại đứng dậy đi vào trong phòng mình, khi đi ra đem theo cái hộp nhỏ chứa ngọc bội phỉ thúy, đặt xuống mặt bàn trước mặt Ôn Hạo, khàn giọng nói: “Trọng Nham tính tình rất bướng, về sau nhờ các anh khoan dung với nó.”
Lông mi Trọng Nham giật giật, ý tứ hàm xúc không rõ mà quét mắt nhìn bà một cái.
Ôn Hạo vội nói: “Đây là điều hiển nhiên, hiển nhiên mà.” Ánh mắt nhìn chăm chăm vào cái hộp, sau khi mở ra kiểm tra kỹ càng, trên mặt toát ra thần sắc thở phào một hơi.
Trọng Nham trong mắt chợt lóe thần sắc trào phúng rồi bay biến mất dạng.
Ôn Hạo giải quyết xong vấn đề quan trọng nhất, nhất thời vẻ mặt ôn hòa hơn: “Lão thái thái, tôi đã liên lạc với bên kia rồi, sáng mai sẽ đưa bà qua đó.”
Bà ngoại lau nước mắt trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Ôn Hạo chuyển mắt sang nhìn Trọng Nham, cười ý vị sâu xa: “Tôi nghĩ, cậu cũng sớm đoán được hả?”
Trọng Nham biết hắn ám chỉ chính là việc mang cậu lên thủ đô cùng, trên mặt không biểu tình hỏi một câu: “Là ý của ai?”
“Là lão gia tử.” Ôn Hạo cũng không không định giấu thằng nhóc, dù sao sau khi đến nơi, chuyện của Lý gia cậu ta cũng sẽ biết thôi: “Chính là ông nội của cậu, ông ấy không hy vọng huyết mạch của Lý gia lưu lạc ở bên ngoài.” Hắn nhìn thần sắc Trọng Nham đạm mạc, nói tiếp: “Trước kia bởi vì… ừm, các loại nguyên nhân, ông ấy không biết chuyện của cậu, hiện giờ nếu đã biết, tự nhiên sẽ không ngồi yên không để ý tới.”
“Có thể thương lượng chút không?” Trọng Nham ngón tay vô thức chà xát nhau, trước kia cậu hút thuốc, còn hút tới nghiện, hơn nữa mỗi lần cần phải suy nghĩ đều không thể thiếu thứ này. Sau khi trọng sinh, ngược lại cố sửa đổi tật xấu này. Dù sao thân thể thanh niên còn trẻ không nên nghiện thuốc lá, còn về vấn đề nhu cầu tâm lý có thể khắc chế một chút liền qua.
Ôn Hạo thản nhiên ngồi nhìn cậu: “Cậu nói đi.”
Trọng Nham thực nghiêm túc nhìn hắn nói: “Sau khi lên đó, chuyện trường học các người giúp tôi sắp xếp thỏa đáng, lại tìm một phòng ở gần trường học cho tôi.”
Ôn Hạo hơi nhíu mày.
Trọng Nham mỗi khi nhìn chằm chằm ai đó, ánh mắt đặc biệt chuyên chú, mang theo một cỗ kiên quyết không cho bất cứ ai cự tuyệt: “Tôi không muốn gặp người Lý gia, nếu muốn nhìn tôi thì cũng đứng cách xa một khoảng mà nhìn. Đừng có tới gần quá, phiền toái cũng nhiều.”
Ôn Hạo đầy hứng thú nhìn cậu: “Cậu biết bao nhiêu về gia cảnh Lý gia?” từ nhỏ lớn lên trong gia đình như vậy, đã gặp qua không ít người vội vàng muốn nịnh bợ, hắn chưa từng thấy ai có cơ hội nịnh bợ gốc đại thụ này lại còn liều mạng đẩy ra. Trong nhất thời hắn thật sự không đoán ra đứa nhỏ này là thật tâm hay chỉ là lạt mềm buộc chặt?
Trọng Nham tựa hồ cười một chút: “Này không quan trọng.”
Ôn Hạo nghe được bốn chữ đó, trong đầu giật mình một chút, lần đầu đối với đứa con riêng Lý gia này sinh ra vài phần kính trọng.
“Tôi thế nào, anh cũng thấy đấy.” Trọng Nham bày ra tư thế đàm phán, êm tai nói: “Một thằng nhóc lớn lên ở tỉnh lẻ, không có kiến thức gì, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh học hành, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc ổn định.” Trọng Nham tạm dừng một chút, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tồi. kiếp trước vinh hoa phú quý gì, cậu cũng từng trải qua, kiếp này nếu không đổi một cuộc sống khác, chỉ sợ chính cậu cũng chán muốn chết. về sau tìm một công việc đi chín về năm, buổi tối tan tầm tìm vài bằng hữu ra quán bar ngồi một chút, hoặc có thể chơi bóng, tập thể hình, ngày nghỉ còn có thể ra ngoài đi du lịch….
Ôn Hạo trong lòng âm thầm suy tính độ chân thật trong lời cậu nói.
Trọng Nham hé mắt: “Cứ vậy đi. anh về nói với Lý gia thế, về sau có thể không gặp mặt thì đừng gặp, đỡ phải phiền toái.”
“Tôi không thể làm chủ được.” Ôn Hạo cười cười: “Nhưng ý của cậu tôi sẽ truyền đạt với lão gia tử.”
Trọng Nham nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không còn gì để nói, Ôn Hạo người này mắc bệnh đa nghi rất nặng, nếu cậu biểu hiện hiểu rất rõ về Lý gia, đảm bảo cái tên này sẽ nghĩ ngợi lung tung, đến lúc đó gặp phiền toái vẫn là mình.
“Cứ vậy đi.” Trọng Nham đứng lên thu dọn bát đĩa, trong lòng có chút tiếc nuối nước canh xương, bình thường một hai tháng cũng không thể ăn một bữa ăn có nhiều thịt như vậy.
Ôn Hạo nhìn ra đây là lệnh tiễn khách, có chút bất đắc dĩ đứng dậy nói: “Thủ tục chuyển trường của cậu tôi đã làm xong, sáng mai tôi sẽ qua đón hai người, trước đưa bà ngoại cậu tới trại an dưỡng, sau đó chúng ta liền rời đi.”
Trong lòng Trọng Nham hơi hơi trầm xuống, không nói gì, chỉ gật đầu.
Hành lý của Trọng Nham không nhiều lắm, sách vở gì đó đều không dùng được, quần áo cũng không cần phải mang nhiều, mà thực ra cậu cũng không có nhiều thứ được gọi là quần áo lắm. Cuối cùng, trừ bỏ đồ vệ sinh cá nhân, cũng chỉ mang theo hai quyển album. ảnh chụp trong nhà phần lớn đều là ảnh hồi trung học của mẹ, khi đó ông bà ngoại vẫn còn trẻ, trên mặt bà ngoại cũng chưa bị dấu vết năm tháng hay những cay nhiệt hằn học khắc sâu, ánh mắt vẫn còn sáng sủa ôn hòa.
Ngón tay Trọng Nham khẽ lướt qua ảnh thiếu nữ má lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa. Một cô gái thanh xuân mỹ mạo, tính cách lại đơn thuần như vậy, trước khi rời nhà chỉ sợ chưa từng nghĩ tới trên đời này còn có người sẽ chủ động đi lừa gạt mình. Ánh mắt cô đơn thuần lại sáng rỡ, trong suốt không chút tạp trần. thật sự là…
Thật sự rất khờ dại.
Trọng Nham đóng album ảnh lại, nhét vào tận dưới đáy của túi hành lỹ cũ.
“May mắn mi lớn lên không giống bà ấy.”
“Tính cách cũng không giống. lão tử so với bà ấy gian trá, ngoan độc hơn nhiều. bà ấy nhẹ dạ dễ lừa gạt như vậy sao có thể sinh ra một đứa trẻ hư hỏng như ta?”
“Bà ấy được yêu chiều mà lớn lên. cái này không thể so sánh.”
“Đúng vậy, không thể so sánh. Mệnh của lão tử không tốt. ba mẹ bà ấy đều là người thành thật, còn cha ta lại là một tên lưu manh, mẹ ta là một người ngốc nghếch.”
“Người ta không phải đều bảo người ngốc có ngốc phúc sao? sao bà ấy lại không có?”
“Xem ra mệnh bà ấy cũng không tốt.”
“Cũng phải, vận mệnh mỗi người trong phần tốt hay không tốt đều không giống nhau.”
“Tóm lại mi đã học được một bài học đắt giá, đừng phạm phải sai lầm tương tự. thực sự nếu có tiểu bạch kiểm chạy tới nói lời ngon tiếng ngọt, mi cũng không thể tin.”
Trọng Nham kiếp trước cho tới lúc chết vẫn luôn là một tên cáo già, bên người cũng không phải chưa từng có hài tử xinh đẹp, nhưng thời gian lưu lại đều không dài. Bởi vì cậu không tin bất cứ kẻ nào.
“Ừ, kiếp trước ta cũng không tin.”
“Điều này mi làm rất tốt. tiếp tục duy trì.”
“Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, hiểu rồi.” (* Thuyền được sử dụng cẩn thận sẽ dùng được muôn đời – ý muốn nói trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.)
“Trên thế giới này lừa đảo lưu manh rất nhiều…” Trọng Nham tiếp tục giáo dục bản thân: “Giống như mẹ mi chính là một ví dụ sinh động, cho nên đề phòng một chút cũng không sai.”
END 4