Trọng Nham

Chương 11: Chương 11: Bài Tập Về Nhà




CHƯƠNG 11: BÀI TẬP VỀ NHÀ

Trọng Nham bị sặc khói thuốc ở cổ họng, cúi đầu mãnh liệt ho khù khụ.

“Trọng Nham?” giọng nam nhân đầu dây đề cao hơn chút.

“Không… không sao.” Trọng Nham ho khan mấy hơi hỏi lại: “Ông là ai?”

Người gọi tới là Lý Thừa Vận. cũng phải hơn 20 năm chưa gặp mặt, Trọng Nham có chút buồn bực cậu cư nhiên vẫn có thể nhận ra giọng nói của ông ta.

“Ta là…” Lý Thừa Vận hơi chút do dự: “Ta là cha của con.”

Không phải vấn đề cậu quan tâm, Trọng Nham lười biếng thả lỏng người, toàn bộ cơ thể giống như không xương dựa vào thành sô pha: “Là Lý tiên sinh à, có chuyện gì vậy?”

“Lý tiên sinh?” Lý Thừa Vận bị xưng hô này của cậu kích thích một chút, đứa nhỏ này trước kia ông vốn không tính nhận lại, nhưng chuyện ông có nhận hay không là một chuyện, còn con ông nó có chịu nhận bố nó hay không rõ ràng lại là một chuyện khác.

Trọng Nham không hé răng nói một lời, tâm nói gọi ông một tiếng Lý tiên sinh là đã rất khách khí với ông rồi, hay ông muốn tôi gọi ông là lão vương bát khốn khiếp?

“Là thế này…” Lý Thừa Vận không đợi được thằng con có phản ứng như mình mong đợi, có chút không vui nói tiếp: “Cuối tuần ta sẽ kêu người đón con về nhà, ông bà nội rất muốn gặp con.”

Trọng Nham vội đáp: “Không nhọc ông hao tâm tổn trí, cuối tuần tôi có việc bận rồi.”

“Có việc?!” thanh âm Lý Thừa Vận trầm xuống, tự nhiên phát ra vài phần uy nghiêm: “Chuyện gì quan trọng hơn chuyện đi gặp trưởng bối trong nhà?”

Trọng Nham liếc mắt xem thường, tâm nói, trưởng bối nhà ông liên quan đếch gì đến lão tử. cậu có thể nghe ra Lý Thừa Vận đang không cao hứng, nhưng đời này nếu còn tiếp tục bị Lý gia dắt đi nữa thì những ngày về sau của cậu sẽ rất khó chịu. Bà vợ ông ta căn bản không phải loại hiền lành gì, thủ đoạn sau lưng gây sức ép cho người khác rất đa dạng. còn cả hai thằng con quý tử của ông ta nữa, một đứa so một đứa càng tâm ngoan thủ lạt hơn nhiều. Trọng Nham ăn no rửng mỡ mới chạy tới làm bia ngắm cho bọn họ nghịch chơi.

“Con rốt cuộc có ý gì?” Lý Thừa Vận bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Tôi nói thẳng luôn cho ông rõ…” Trọng Nham ngồi ngay ngắn, nghiêm trang chững chạc nói: “Lý tiên sinh, cả nhà các ông đều họ Lý, còn tôi, tên trong hộ khẩu hay chứng minh thư chỉ có hai chữ Trọng Nham, không có họ Lý, cho nên rõ ràng tôi và người nhà họ Lý các ông chả có quan hệ gì. Ông không biết tôi, mà tôi cũng không biết ông là ai, chúng ta ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp nhau, đúng không? Cho nên giữa chúng ta kỳ thật không quen thuộc một chút nào, tôi hoàn toàn không cần thiết phải dính dáng hay đụng chạm gì tới nhà ông. Ông thấy đúng chứ?”

“Con có ý gì?” ngữ khí Lý Thừa Vận không thoải mái, chẳng lẽ thằng nhóc này vẫn còn oán hận việc ông không đi tìm nó sao?

“Ý của tôi chính là, tôi giúp đem đồ vật của Lý gia ông trả về chủ cũ, thù lao tôi nhận được chính là việc ông giúp tôi sắp xếp trường học, lại cho tôi một căn nhà và một cái xe. A, còn một chút tiền nữa.” Trọng Nham thản nhiên nói tiếp: “Tôi cảm ơn Lý gia các ông đã rất hào phóng, như thế là đủ rồi, thanh toán sòng phẳng thế là xong. Từ đó về sau, ông đi đường lớn của ông, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Chúng ta không cần dây dưa nữa.”

Lý Thừa Vận tức giận muốn bật cười, thằng bé này đang muốn phân rõ giới hạn với ông sao?

“Ngày đó tôi cũng quên không nói với Lý Nam…” Trọng Nham vẫn ngữ khí ôn hòa, tốc độ thoải mái, mỗi câu mỗi chữ giống như đã trải qua suy nghĩ thấu đáo: “Về sau, nhà các ông không cần tiếp tục gửi tiền vào tài khoản cho tôi nữa, số tiền trước đó tôi đã xem rồi, đủ để tôi học xong trung học. Về phần sau khi tốt nghiệp tôi đi học tiếp hay làm thế nào, tôi sẽ tự mình nghĩ cách, sang năm tôi cũng đã 18 tuổi, đã thành niên, chả nhẽ không kiếm nổi một công việc để nuôi thân hay sao? không cần người khác phải nuôi dưỡng.”

“Còn sau đó?”

“Không có sau đó.” Trọng Nham hút một hơi thuốc, híp mắt tìm gạt tàn, tìm nửa ngày cũng không thấy, tiện tay ấn tàn thuốc lên cái khay đựng trái cây đặt trên bàn: “Lý gia các ông cũng không thiếu con trai.”

Lý Thừa Vận đã có chút tức giận, nghe xong câu nói cuối cùng, không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên hơi chua xót. Ông đã nghe Ôn Hạo nói qua, đứa nhỏ này trưởng thành trong hoàn cảnh rất tệ. đừng nói so với mấy đứa con cẩm y ngọc thực trong nhà, ngay cả so với một gia đình bình thường cũng không bằng.

Một chút lòng trắc ẩn khó có được của ông rất nhanh đã bị Trọng Nham không biết phân biệt mà gàn đi: “Đúng rồi, Lý Nam, Lý Bắc ông cũng gọi trở về hết đi, tôi là học sinh, không cần tới vệ sỹ hay lái xe riêng. Tôi cũng không quý giá như vậy. Người giúp việc về sau cũng không cần tới. bảo bà ấy để chìa khóa nhà lại cho tôi.” Có một nữ nhân xa lạ ngày ngày đều đi đi lại lại trong nhà mình, khiến ý thức lãnh địa của Trọng Nham bùng nổ, cảm giác cả người rất không thoải mái.

“Đừng túy hứng.” Lý Thừa Vận không biết nghĩ tới điều gì, giọng nói tự nhiên trở nên rất ôn hòa: “Bọn họ đều đang bảo vệ con.”

“Bảo vệ tôi?” Trọng Nham hỏi lại ông ta: “Bảo vệ tôi khỏi cái gì? tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo mạt rệp, chỗ nào cần người bảo vệ?”

Lý Thừa Vận rất kiên nhẫn trả lời: “Công việc kinh doanh của gia đình đã đắc tội không ít người, bề ngoài tuy không có gì, chỉ sợ có người ở trong tối giở trò.” Trọng Nham nếu ở trong nhà chính Lý gia thì tốt rồi, cố tình nó lại yêu cầu ở một mình bên ngoài, điều này rất phiền toái, ông cũng không thể rút người ở nhà chính tới để bảo vệ một mình Trọng Nham được.

“Ai sẽ mù quáng mà tới tìm tôi phiền toái chứ?” Trọng Nham thực không cho ông bô mình mặt mũi, cười nhạo: “Tôi chỉ là một đứa con riêng không tiền không thế, nói trắng ra là đã bị vứt bỏ ngay từ khi mới sinh. Sự tồn tại của tôi không uy hiếp nổi bất cứ kẻ nào, tìm tôi phiền toái thì có tác dụng gì? Lý tiên sinh, nếu đối thủ của ông có chỉ số thông minh như vậy, tôi cảm thấy ông nằm mơ cũng phải cười tỉnh.” (Jer: tớ cố ý để là ông bô nhé, thế nghe láo láo.)

Lý Thừa Vận đột nhiên có chút hiểu được ‘khó đối phó’ trong lời Ôn Hạo nói là có ý gì. đứa nhỏ này rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng sao ông lại có cảm giác như đang nói chuyện với một lão cáo già khôn ngoan tuổi tác xấp xỉ mình thế này?

Đây chẳng lẽ là ảo giác?

“Thôi, cứ vậy đi.” Trọng Nham cảm thấy đêm nay mình nói có chút nhiều, chủ yếu cũng bởi vì trong lòng cậu đang tràn đầy lo âu mà chờ đợi điện thoại của Hải Thanh Thiên. Rất nhiều người đều như vậy, mỗi khi cảm thấy khẩn trương thường đặc biệt nói rất nhiều: “Chỉ cần người Lý gia đừng rảnh rỗi mà thi nhau chạy tới xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định an toàn vô cùng.”

“Trọng Nham, con…”

Trọng Nham bực bội cúp luôn điện thoại. lão vương bát khốn khiếp, lưu manh giả danh trí thức, kỳ thật con người ông ta chính là dạng không ăn được sẽ đạp đổ, hết tác dụng liền trở mặt, nếu không mẹ cậu cũng sẽ không cùng đường mà vác bụng lớn quay về nhà đâu.

“Mi thấy chưa, ông ta căn bản chính là loại cặn bã vô lương tâm.” Trọng Nham ném di động sang một bên, lẩm bà lẩm bẩm tự cảnh cáo chính mình: “Lúc này không chừng lão thái gia nói gì đó, ông ta mới vội vã muốn biểu hiện trước mặt lão già kia. Nếu không sao ông ta có thể nhớ tới đứa con ông ta vốn không muốn đón vào cửa chứ? Đúng là nực cười.”

Di động lại đinh đinh vang lên, một tin nhắn mới được gửi tới. Trọng Nham cầm lên đọc, lại là một dãy số không biết, nhưng nội dung trong tin nhắn lại chính là danh sách toàn bộ bài tập về nhà ngày hôm nay ở trường.

Trọng Nham: “…”

Bởi vì sắp tới kỳ thi thử giữa kỳ, chủ nhiệm hói đầu của lớp đã ghép các học sinh lại thành từng nhóm nhỏ để giúp đỡ nhau cùng ôn tập, Trọng Nham thật bất hạnh được phân vào một tổ với vị lớp trưởng vô cùng có trách nhiệm Tần Đông An. Kỳ thật dưới góc độ một người thành niên như Trọng Nham mà suy xét, loại chuyện như học hành này nếu cậu đã cố tình không muốn để tâm, thì cho dù có thần tiên xuống giúp đỡ cũng vô dụng. Nhưng cố tình lại có đứa nhỏ tin tưởng vô đối vào loại chuyện “chỉ cần tớ hỗ trợ, cậu nhất định sẽ tiến bộ” quỷ mới tin gì đó, chỉ tay hướng thẳng về phía mặt trời, vỗ ngực tự nguyện gánh vác một người khác lên vai. Loại người lười biếng như Trọng Nham cũng không thể nào tưởng tượng nổi, cái gọi là ý thức trách nhiệm kỳ kỳ quái quái đó rốt cuộc là ở chỗ nào ra?”

“Quả nhiên đã già rồi sao?” Trọng Nham có chút đau đầu đọc tin nhắn: “Đúng là không thể hiểu nổi…”

“Làm bài tập gì chứ… thực phiền.”

Trọng Nham lần đầu tiên đúng hạn giao nộp đầy đủ bài tập về nhà, điều này khiến Tần Đông An rất có cảm giác thành tựu, thực khó mà thưởng cho Trọng Nham một nụ cười tươi toe toét như hoa, còn lộ ra hai cái răng nănh sáng bóng. Trọng Nham thiếu chút nữa còn định vươn tay ra xoa xoa đầu cậu ta, khen cậu ta một câu “ngoan lắm, ngoan lắm”.

Người già ngồi cùng một đám thiếu niên tuổi trẻ nhiệt huyết, tâm tình khổ bức ai có thể hiểu đây?

Tần Đông An thấy biểu tình buồn bực của Trọng Nham, cũng hớn hở vui mừng ngồi xuống bên cạnh: “Này, ông tên là Trọng Nham đúng không, chữ ông rất đẹp, từng luyện qua à?”

“Từng luyện.” Trọng Nham lười biếng đáp lại, còn không phải đã từng luyện qua sao, đời trước đã luyện hơn mười năm lận.

Trên mặt Tần Đông An toát ra thần sắc tiếc nuối: “trước kia anh hai tôi cũng bắt tôi đi luyện chữ đẹp, tôi không làm anh ấy liền đánh tôi, vừa đánh tôi, tôi liền khóc, sau đó rốt cuộc không luyện thành.”

Trong đầu Trọng Nham tưởng tượng ra hình ảnh cậu ta bị đánh, tâm tình thoáng tốt hơn chút.

“Này, ông từ đâu chuyển tới vậy?” Tần Đông An đại khái cảm thấy mình và Trọng Nham đã quen thân hơn rồi, nên cũng bắt đầu có tâm tình hóng hớt tò mò hỏi lai lịch của cậu: “Trước kia nhà ông ở đâu?”

Trọng Nham cảm thấy nhóc con này có bộ dạng hai mắt sáng long lanh trông rất thú vị, cũng thoải mái cười nói: “Trước kia ở thành phố Lâm Hải, nó nhỏ lắm.”

“A…” Tần Đông An chưa từng nghe qua địa danh này: “Vì sao lại chuyển trường vậy?”

Trọng Nham cảm thấy vấn đề này thật sự không tiện trả lời, vì sao chuyển trường à, gì cũng không phải, chỉ là có người muốn khống chế cuộc sống sinh hoạt của cậu mà thôi.

Tần Đông An tự cho là đã chạm tới lý do khó nói của người ta, cũng vội chuyển đề tài: “Này, ông có chỗ nào muốn đi thì nói với tôi, tôi dẫn ông đi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho ông.”

Trọng Nham nhịn không được, rốt cuộc vẫn vươn tay ra ở trên đầu thiếu niên vò tung mái tóc một phen, lòng tràn đầy sảng khoái đáp: “Được.”

“Ông đừng như vậy.” Tần Đông An phụng mặt bánh bao, không vui mà né tránh một chút: “Anh hai tôi cũng thường làm thế… tôi với ông bằng tuổi đấy có biết không?”

Trọng Nham nói chuyện với cậu ta chưa đầy năm phút đồng hồ, đã nghe cậu ta hai lần nhắc tới anh hai mình. Cậu có chút nghi ngờ, đứa nhỏ này có phải trong nhà chỉ có một người anh hay không? Nhưng lời này cũng không dễ hỏi, nếu chọc cậu ta rớt nước mắt thật rất không tốt.

“Tôi thấy bữa trưa ông đều ra quán ăn.” Tần Đông An lại tìm được đề tài mới nói: “nhà ông rất xa sao?”

“Không xa lắm.” Trọng Nham cảm thấy khoảng cách 10 phút đi bộ cũng không tính là xa: “Nhưng giữa trưa sẽ không về nhà ăn.” Cô giúp việc buổi tối mới tới, tuy rằng cậu đã nói bà ấy không cần tới nữa nhưng Lý Thừa Vận cũng không định nghe theo ý cậu.

Tần Đông An không biết nghĩ đi đâu, trên mặt lộ ra nét đồng tình: “Trưa nay anh hai sẽ tới đón tôi ra ngoài ăn cơm, ông đi cùng tôi đi.”

Trọng Nham cười một chút, cậu cảm thấy thằng nhóc này tâm nhãn không tệ: “Không đâu, cảm ơn, trưa nay tôi có việc bận rồi, để lần sau đi.”

Tần Đông An cho rằng cậu ngại, cũng không tiếp tục miễn cưỡng. trưa nay Trọng Nham thật sự có việc, khi cậu đang trên đường tới trường, đã nhận được tin Ôn Hạo nhắn tới, nói buổi trưa sẽ tới đón cậu đi ăn cơm. Trọng Nham đoán bữa cơm này có liên quan tới lời cự tuyệt tối hôm qua của cậu với Lý Thừa Vận. Ôn Hạo không phải quân sư quạt mo của Lý Thừa Vận sao, những trường hợp Lý Thừa Vận không tiện ra mặt, tự nhiên đều yêu cầu hắn chạy đi điều đình hòa giải.

Cũng có thể là cưỡng bức dụ dỗ gì đó, Trọng Nham nghĩ thầm.

Khi Trọng Nham lẫn trong đám đông tan học đi ra cổng trường, Ôn Hạo đã tới. hắn đỗ xe ở cách cổng trường không xa, đang đứng tựa vào cửa xe nhìn xung quanh. Hắn ta mặc một chiếc sơ mi màu trắng cùng chiếc quần âu màu đen, ăn diện giống như muốn đi dự yến tiệc vậy, nhìn thấy Trọng Nham còn thập phần tao nhã vẫy vẫy tay.

Trọng Nham thật muốn quay đầu bước đi.

Ôn Hạo khởi động xe tới đón, cười nói: “Hi, Trọng Nham. Lại gặp nhau.”

Trọng Nham tâm nói lão tử một chút cũng không muốn gặp mi, có được không.

“Lên xe đi, dẫn cậu đi ăn một bữa ngon.” Ôn Hạo nhìn mặt cậu lạnh tanh bước lên xe, có chút buồn cười hỏi: “Cậu có kiêng ăn cái gì không?”

Trọng Nham trào phúng nhìn hắn ta: “Người luôn no bụng mới có tư cách ăn kiêng. Cái gì tôi đều có thể ăn.”

Ôn Hạo qua gương chiếu hậu quét mắt nhìn cậu một cái, không lên tiếng. Từ khi vừa gặp mặt ở Lâm Hải hắn đã biết thằng bé này khó chơi, cùng nó đấu võ mồm trên cơ bản chưa lần nào thắng được.

“Vậy đi ăn đồ Trung Quốc.” Ôn Hạo nói lảng sang chuyện khác: “Buổi chiều vẫn phải tới trường đúng không?”

“Đương nhiên.” Trọng Nham kinh ngạc, hắn ta hỏi như vậy chẳng lẽ hắn biết chiều hôm qua mình trốn học?!

Ôn Hạo lại qua gương chiếu hậu quét mắt nhìn cậu một cái.

Trọng Nham trên cơ bản có thể xác định, hành tung của cậu luôn có người theo dõi. Mà Ôn Hạo cũng ý thức được Trọng Nham đã đoán được điều này, thần thái thoáng có chút xấu hổ: “Cậu một mình sống ở bên ngoài, người trong nhà đương nhiên sẽ chú ý tới sự an toàn của cậu…”

Trọng Nham đối với cách nói này chỉ cười nhạt: “Cách xa các người mới càng an toàn. Nhà các người hết người này tới người khác cứ chạy tới trước mặt tôi, tôi còn có thể an toàn được sao?”

Ôn Hạo thở dài: “Trọng Nham, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ…không cần thiết phải… phải gai góc như vậy.”

END 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.