CHƯƠNG 106: BÍ MẬT BỊ SỤP HỐ
Khi Trọng Nham tỉnh lại lần nữa, trời đã tối đen, rèm đã kéo lên một nửa lộ ra bầu trời đêm nặng nề ngoài cửa sổ, dường như đang có sương mù bao phủ, mờ ảo xám xịt. Ánh đèn sáng rỡ dưới phòng khách xuyên qua các khe hở cầu thang chiếu lên tường tạo thành một cái bóng cao cỡ nửa người lớn che đi một phần sương mù mông mông lung lung tựa như một tầng sa mỏng.
Trong không khí thản nhiên truyền tới mùi thức ăn, Trọng Nham lật người ngồi dậy, cảm thấy không còn quá mệt mỏi như lần đầu mới tỉnh lại, nhưng lại rất đói bụng.
Trọng Nham xuống giường với lấy chiếc áo khoác vắt lên thành ghế sa lông mặc vào, lắc la lắc lư xuống lầu tìm đồ ăn.
Tần Đông Nhạc nghe được tiếng bước chân, từ trong bếp ngó ra nhìn. Trong tay anh vẫn còn đang cầm cái nắp nồi, thấy cậu đi xuống, trên mặt lộ ra biểu tình yên tâm: “Còn thấy chỗ nào không khỏe không?”
Trọng Nham lắc đầu, đi tới gần, lại giống như con mực bám chặt lên người anh ủ rũ nói: “Đói.”
Tần Đông Nhạc lấy má cọ cọ đầu cậu: “Đi rửa tay trước, lập tức ăn cơm.”
Trọng Nham lười động, cứ bám chặt trên người Tần Đông Nhạc mặc anh kéo đi, vào phòng bếp tùy tùy tiện tiện rửa tay hỏi: “Ăn gì vậy?”
“Dì giúp việc có hầm canh gà.” Tần Đông Nhạc buồn cười nhìn Trọng Nham dùng khăn trong bếp lau tay: “Anh nấu thêm chút mì sợi, rất nhanh sẽ xong.”
Trọng Nham mở tủ lạnh lấy chai sữa ra định uống, lại bị Tần Đông Nhạc giật lấy bỏ sang một bên: “Rất lạnh. Để lát nữa cơm nước xong rồi uống.”
Trọng Nham chán nản trở lại bàn ăn ngồi chờ cơm, bởi vì đang nấu ăn, Tần Đông Nhạc lại không mở máy hút khói, nên đã mở một cánh cửa sổ phòng bếp ra cho thoáng, Trọng Nham chăm chú nhìn thân ảnh anh bận rộn trong phòng bếp, trong lòng cảm động, lớn tiếng nói: “Lão Tam, em có bí mật rất trọng yếu muốn nói cho anh biết. Không phải, là muốn thẳng thắn với anh.”
Nước sôi, Tần Đông Nhạc cho mì vào nồi, dùng đũa dài khuấy lên, cũng không quay đầu lại nói: “Bí mật gì? Là em cũng nhìn thấy kiếp sau? Hay là kiếp trước? Quen Trương Hách? Hay là quen đại trưởng lão trong giáo phái bọn họ?”
Trọng Nham: “…”
Tần Đông Nhạc đảo đảo nồi mì mấy cái, đậy nắp lại, quay lại nhìn cậu, trên mặt lộ ra tia cười chế nhạo: “Lúc em ngủ vẫn luôn lẩm bẩm nói mớ, nói đời trước thế nào thế nào, còn nói mình rất phát đạt, thực ngưu bức. Còn kêu thư ký tìm hiểu xem bệnh viện tâm thần nào có quản lý nghiêm khắc nhất, còn nói muốn tống Lý Thừa Vận vào trong đó.”
Trọng Nham: “…”
“Còn nói gì nữa nhỉ?!” Tần Đông Nhạc ngưng một chút suy nghĩ: “Hình như nói cái gì mà Trương Hách không giống… không giống cái gì ấy?” anh tò mò nhìn Trọng Nham: “Còn nhớ rõ em đã mơ thấy cái gì không?”
Trọng Nham: “…”
Trọng Nham hiện tại không biết nên nói cái gì cho phải, phí công cậu đắn đo nhiều như vậy, cứ luôn cân nhắc tìm cơ hội thẳng thắn với anh… Nhưng cục diện trước mắt này, nói hay không nói có gì khác nhau đâu? Dù cậu có nói hay không thì Tần Đông Nhạc cũng đều không tin, nói không chừng còn tưởng mình bị lây bệnh điên của Trương Hách, ngay cả triệu chứng bệnh cũng tương tự.
Tần Đông Nhạc chỉ muốn trêu cậu mấy câu, cũng không trông mong cậu sẽ thật sự trả lời gì đó. Mì nấu xong, Tần Đông Nhạc gắp mì ra bát, rồi đổ nước canh gà đã hầm kỹ vào, rắc thêm chút rau thơm, bưng bát mì thơm lừng đặt xuống trước mặt Trọng Nham: “Ăn từ từ thôi, nước canh vừa đun lại vẫn còn nóng.”
Trọng Nham buồn bực bắt đầu hưởng dụng bữa tối của mình.
Tần Đông Nhạc ngồi xuống bên cạnh cậu, do dự nói: “Không biết em có chú ý không, nhưng hôm chúng ta đi gặp Trương Hách, Lý tiên sinh cũng tới, còn đứng ở ngoài chờ, thấy em đột nhiên phát sốt, ông ấy cũng bị dọa sợ. Hôm nay ông ấy còn gọi tới hai lần hỏi thăm tình hình của em, còn nói muốn tới thăm em.”
Trọng Nham lắc đầu: “Khỏi cần tới thăm, nếu ông ta có gọi tới nữa thì nói em không sao.” Cậu không muốn gặp Lý Thừa Vận, cũng không biết phải nói gì với ông ta, vừa khó xử vừa mất tự nhiên, tốt nhất không gặp, ai cũng thấy thoải mái.
Tần Đông Nhạc cũng không ngạc nhiên: “Bọn Triệu Sấm đều nói em là bị Trương Hách dọa tới. Là do hắn ta nói mấy thứ tà – giáo linh tinh gì đó khiến em không tiếp thu được. Em không phải là thấy hắn nổi điên nên sợ đấy chứ?”
“Không phải.” Trọng Nham tâm nói lão tử chết đi sống lại hai lần, còn có cái gì có thể dọa được lão tử? Chỉ là trong một lúc bỗng nhớ tới quá nhiều chuyện, đầu óc vận hành không kịp, nên có chút quá tải mà thôi.
Tần Đông Nhạc ánh mắt nhu hòa, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Hai ngày nữa lên chùa thắp hương đi, gần đây vận khí của em không quá tốt.”
“Anh tin Phật?”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Thà rằng tin còn hơn. Cầu bình an thôi.”
Trọng Nham vốn đang định khuyên nhủ anh đừng có mê tín như vậy, sau đó ngẫm lại, chính mình cũng đã sống lại, còn có chuyện nào so với chuyện này càng mê tín hơn?
“Ừ, em nhớ trên sườn núi phía đông sau thôn có một cái miếu nhỏ.” Trọng Nham nói: “Hôm nào về trang viên đi ngang qua thắp một nén hương là được. Đều là chùa miếu, chức năng chắc không khác nhau mấy.”
Tần Đông Nhạc bật cười: “Ý em là cái miếu thờ thổ địa kia?”
“Cũng là chỗ thần tiên ở.” Trọng Nham nói tiếp: “Chỉ cần là thần tiên, khẳng định chất hơn nhiều so với đám lừa bịp thần tiên giáo gì đó Trương Hách nói.”
“Được rồi.” Tần Đông Nhạc gật đầu, chỉ cần Trọng Nham vui, tới chỗ nào cũng được: “Đúng rồi, hôm qua mẹ anh gọi điện tới hỏi, có cần đăng kí học thêm buổi tối cho em không. Học kỳ này đã sắp trôi qua một nửa, em còn chưa đi học được mấy buổi, sợ em không theo kịp Chương trình.”
Trọng Nham kêu gào thảm thiết: “Anh tha cho em đi.” Cậu, một đại lão gia đã hơn ba mươi tuổi, mỗi ngày phải ngồi cùng với đám ranh con chip hôi đã thực bi thảm rồi, giờ lại còn học thêm với bổ túc, có để cho cậu sống nữa không đây?!
Tần Đông Nhạc mỉm cười: “Không muốn học thì thôi, nếu có gì không hiểu, anh cũng có thể phụ đạo thêm cho em.”
Trọng Nham cảm thấy đề nghị này còn có thể chấp nhận được.
Tần Đông Nhạc lại hỏi: “Về sau có tính toán gì không?”
Trọng Nham thở dài: “Lại học đại học lần nữa.”
Tần Đông Nhạc đang muốn hỏi cậu vì sao lại dùng cái chữ “lại” kỳ quái như vậy, chợt nhớ tới những lời mê sảng Trọng Nham nói khi mê man, còn tưởng cậu vẫn đang nói giỡn, liền nói: “Học lại một lần cũng không có gì không tốt, biển học vô bờ. Nếu không thích học lại có thể thi vào chuyên ngành khác.”
Trọng Nham chậm rãi cầm cả bát tô lên tu sạch nước canh: “Em muốn thi ngành nào mà ít phải lên lớp, học hành nhẹ nhàng, còn không phải thi môn chuyên ngành gì đó. Chậc, tốt nhất mỗi ngày chỉ đi học nửa buổi, còn lại được nghỉ.”
Tần Đông Nhạc bất đắc dĩ nhìn cậu: “Ý em là đại học cho người già?”
Trọng Nham: “…”
Với độ tuổi này của cậu hẳn cũng nên tới trường cho người già rồi, mỗi ngày đều được ngủ nướng, thích thì đi tản bộ, tâm tình tốt thì lên giảng đường, học viết chữ vẽ tranh, thổi sáo đàn hát hay tìm bạn chơi cờ vân vân…
Aiz.
Tần Đông Nhạc an ủi: “Em là do thân thể không thoải mái nên mới cảm thấy đi học rất mệt mỏi. Mấy ngày nữa khỏe lại, có khi còn không muốn ngồi ngốc trong phòng nữa ấy chứ. Lúc trước em không đi học mà vẫn có thứ hạng cao trong lớp không phải khi đó em rất có hứng thú sao? Về sau cứ thế tiếp tục, anh sẽ giúp em.”
Trọng Nham có lệ nói: “Xem tình hình.”
Mình có nên nói thẳng bí mật của mình với Tần Đông Nhạc không? Trọng Nham do dự bưng bát mì trong chốc lát, cuối cùng vẫn cảm thấy thôi kệ. Vừa rồi coi như giấc mơ gạt người đi, hiện tại có nói thế nào anh ấy cũng sẽ không tin. Hơn nữa, cuộc sống kiếp trước không có Tần Đông Nhạc, không có Tần Đông An cũng không có Lâm Quyền và Ba Mươi Sáu Quận, không có gì đáng nói. Còn không bằng giống như Trương Hách, coi tất cả những chuyện kiếp trước đều là ảo giác.
Những chuyện đó dù sao cũng đã là quá khứ, con người vẫn luôn phải tiến về phía trước.
Học kỳ II năm lớp 11, Trọng Nham dính phải vô số phiền toái lớn, nhưng rất nhanh đều đã được giải quyết xong. Chờ tới khi cậu quay trở lại lớp học thì tiết thanh minh cũng đã trôi qua. Do đã xin nghỉ quá nhiều, Trọng Nham cũng không thể tiếp tục mặt dày mà xin nghỉ tiếp, vì thế chỉ có thể chọn ngày nghỉ cuối tuần mà về Lâm Hải một chuyến, đi tảo mộ mẹ Dương Thụ.
Tần Đông Nhạc tự nhiên cũng đi theo cùng. Thời gian gấp rút, hai người vừa rời sân bay liền bắt xe chạy thẳng tới nghĩa trang, thừa dịp Tần Đông Nhạc ở dưới chân núi mua hương hoa, Trọng Nham một mình chậm rãi lên núi trước.
Lúc đầu phần mộ của mẹ Dương Thụ không phải ở chỗ này. Hồi đó trong nhà vô cùng nghèo khó, không có tiền mua phần đất trong nghĩa trang này. Đám tang đều là do các bạn bè đồng nghiệp của hai ông bà Trương Nguyệt Quế hỗ trợ xử lý. Trọng Nham không còn nhớ quá rõ chuyện lúc đó, bởi vì người lớn đều nói Trọng Nham còn quá nhỏ, vía nhẹ, không thể tới nghĩa trang. Vì thế trước khi đưa tang mẹ Dương Thụ, bà ngoại Trương Nguyệt Quế chỉ bảo cậu dập đầu ba cái trước linh cữu mẹ.
Sau đó, lớn hơn một chút, mới được bà ngoại đưa đi theo viếng mộ mẹ. Đốt vàng mã, lau chùi bia mộ, nhổ cỏ dại xung quanh… Trọng Nham nhớ rõ trước đây mẹ cậu được chôn ở một vùng núi hoang vu hẻo lánh, đường đi vào cũng gập ghềnh khó đi, chỉ có người nghèo không có tiền mua đất chôn mới lựa chọn nơi an táng này.
Sống hay chết đều là chuyện thập phần gian nan đối với người nghèo.
Trọng Nham dừng lại trước mộ mẹ, phía trước bia mộ có một bó Bách Hợp đã bắt đầu héo rũ. Chắc cũng đã để được ba bốn ngày, không biết là ai đã tới thăm mẹ.
Trọng Nham quỳ xuống trước bia mộ, trầm mặc nhìn bức ảnh nữ nhân có gương mặt tươi cười điềm tĩnh. Tất cả mọi người đều nói con gái giống cha, con trai giống mẹ, nhưng cậu lại không được di truyền ngũ quan an tĩnh hiền hòa của mẹ, ngược lại càng giống Lý Thừa Vận hơn. Mà tính cách cậu lại giả dối đa nghi, tính toán chi li, một chút cũng không dịu dàng bình thản như mẹ. Có lẽ do các yếu tố trong quá trình lớn lên hợp lại hình thành ảnh hưởng đối với cậu.
Cuối cùng vẫn là do mẹ Dương Thụ ra đi quá sớm.
Thấy thân ảnh cao lớn của Tần Đông Nhạc xuất hiện ở cuối con đường lên núi, Trọng Nham nhìn anh, lại quay đầu lại nhìn bức ảnh Dương Thụ nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đã tìm được một người sẽ sống cùng con. Về sau, con cũng đã có người thân của mình.”
Dương Thụ trong bức ảnh giống như đang mỉm cười ôn nhu hiền từ nhìn cậu.
“Con sẽ không giống mẹ, yêu ai sẽ đem toàn bộ trái tim và trí óc đều giao ra hết. Dù anh ấy tốt với con, nhưng con vẫn sẽ giữ lại vài phần tâm ý yêu bản thân. Mẹ cứ coi như là do tính cách đa nghi của con đi, cũng không biết anh ấy có thể chịu đựng con được bao lâu…”
Tần Đông Nhạc chậm rãi đi tới, ngũ quan tuấn lãng sau dương quang giữa trưa càng ngày càng rõ ràng.
“Mẹ, mẹ hãy phù hộ cho con nhé.” Trọng Nham nhẹ giọng nỉ non: “Khiến anh ấy nhẫn nhịn lâu một chút, lâu thêm chút nữa đi.”
Tần Đông Nhạc đi tới bên cạnh cậu, thực tự nhiên quỳ xuống song song với cậu, đặt bó hoa xuống trước kia bộ, hương nến đều đốt lên, sau đó quy củ dập đầu vái.
Trong lòng Trọng Nham hơi lên men, nghĩ thầm: thôi, quên đi, nếu ngày nào đó, anh ấy không còn cách nào tiếp tục nhẫn nại trong mối quan hệ này nữa, nể tình anh ấy là người đầu tiên đi cùng mình tới thăm mẹ, mình sẽ không làm khó anh ấy. Anh ấy cũng đã vì mình mà làm rất nhiều chuyện rồi.
Tần Đông Nhạc nắm tay cậu, nghiêm túc nói với bia mộ: “Con chào dì, dì yên tâm đi, con sẽ quan tâm chăm sóc em ấy chu đáo.”
Trọng Nham nhìn anh.
Tần Đông Nhạc không nhìn cậu, chỉ hơi nhíu nhíu khóe miệng, lộ ra biểu tình sáng rỡ: “Con sẽ chăm sóc em ấy, ở bên em ấy, không để em ấy cảm thấy cô độc sợ hãi.”
Trọng Nham nắm chặt tay anh, chậm rãi dùng sức.
“Con sẽ vẫn luôn ở bên em ấy.” Tần Đông Nhạc tạm dừng một chút, nói tiếp: “Em ấy hiện tại rất tốt, phi thường tốt. Em ấy sẽ trưởng thành con người tốt hơn cả dì kỳ vọng.”
Lực chú ý của Trọng Nham chỉ tập trung vào nửa đâu đầu của anh: “…Vẫn luôn?”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Vẫn luôn.”
Trọng Nham tựa hồ muốn cười một chút, nhưng chung quy lại không cười nổi. Lời nói như vậy trước kia Tần Đông Nhạc cũng đã từng nói qua, nhưng mỗi lần nghe được trong đầu Trọng Nham đều bất giác suy nghĩ dụng ý của câu nói này, nghĩ xem “vẫn luôn” mà anh ấy nói rốt cuộc là bao nhiêu lâu.
“Thời gian còn rất dài, Trọng Nham.” Tần Đông Nhạc như đoán được suy nghĩ của cậu, dùng tay còn lại khẽ chạm vào má cậu: “Nếu mỗi ngày em tin anh nhiều hơn một chút, thích anh nhiều hơn một chút, thì ngày qua ngày chúng ta vẫn luôn ở bên nhau. Kỳ thật làm vậy chả khó chút nào. Thử một lần?”
Cả đời người không phải chính là ngày này qua ngày khác nối tiếp nhau tới cuối đời sao?!
Trọng Nham nhìn anh thật lâu, sau đó chậm rãi gật đầu.
~ o0o Chính Văn Hoàn o0o ~