CHƯƠNG 76: CHA RUỘT
Lý Duyên Kỳ vốn định ngồi cạnh xem náo nhiệt, nhưng khi nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ ngoài hành lang, tốt hơn hết vẫn tìm cớ chuồn mất. Anh có dự cảm, ông già nhà mình nghe Trọng Nham tới trả tiền, tâm tình tuyệt đối sẽ không tốt đẹp chút nào.
Lý Thừa Vận vừa nghe thấy Trọng Nham tới công ty tìm mình, trong lòng rất cao hứng, còn về chuyện trả tiền gì đó, Cao Vân căn bản không dám đề cập tới. Cho nên khi vừa nghe báo cáo xong Lý Thừa Vận sải bước về văn phòng, trên mặt còn mang theo tươi cười. Đương nhiên, nhìn thấy hai chậu cảnh để trên bàn trà và bàn làm việc, tâm tình ông càng tốt hơn nữa.
“Từ trường tới?” Lý Thừa Vận đặt văn kiện cuộc họp lên bàn làm việc, nghiêng đầu thưởng thức chậu cảnh mini trên bàn trà Trọng Nham mang tới: “Đã ăn cơm trưa chưa?”
“Trước khi tới đây có tạt qua cửa hàng một chuyến.” Trọng Nham nói: “Đã cùng nhân viên cửa hàng ăn cơm hộp rồi.”
Lý Thừa Vận khẽ nhíu mày: “Đừng ăn mấy đồ không dinh dưỡng đó nữa.”
“Kỳ thật cũng không tệ lắm.” Trọng Nham đáp: “Có rau xanh còn có chân gà.” Ít nhất cơm hộp còn nhiều đồ dinh dưỡng hơn thức ăn bà ngoại Trương Nguyệt Quế trước kia nấu cho cậu.
Nghe cậu nói như vậy, trong lòng Lý Thừa Vận xẹt qua tia khó chịu kỳ quái, bất giác nghĩ tới việc Trọng Nham cảm thấy cơm hộp không tồi có phải là do trước kia ăn uống quá khổ sở hay không?
Lý Thừa Vận ngồi xuống vị trí Lý Duyên Kỳ vừa ngồi, vẻ mặt hòa khí nhìn cậu: “Hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì?” vừa nói vừa dùng mắt ý bảo: Vô luận có chuyện gì cũng không sao, chỉ cần nói ra, lão tử sẽ thay con giải quyết, để cho thằng nhóc là con biết lão tử làm cha kỳ thật cũng không kém cỏi như vậy.
Trọng Nham ngồi ngay ngắn, từ trong túi tiền lấy ra một cái thẻ để xuống trước mặt ông: “Đây, sắp năm mới, tôi cũng kiếm đủ tiền, trả lại cho ông.”
Lý Thừa Vận sửng sốt một chút, nhìn nhìn cái thẻ của Trọng Nham, hồ nghi hỏi: “Trả…cho ta?” chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Ông nghe lầm cái gì sao? Hay chính mình đã thật sự cho nó mượn tiền?
Trọng Nham nghiêm trang chững chạc gật đầu: “Đúng vậy, nhờ phúc ngài, tôi làm đầu tư tương lai kiếm được chút tiền.”
Lý Thừa Vận vẫn cảm thấy hình như mình đã nghe lầm cái gì đó thì phải, cầm chiếc thẻ kia lên nhìn qua nhìn lại: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm vạn.” Trọng Nham cũng sửng sốt một chút: “Tiền lãi đầu tư tương lai, thiếu sao?”
Lý Thừa Vận: “….”
Lý Thừa Vận hít sâu một hơi, mặt không đổi sắc hỏi lại: “Ta cho con mượn tiền lúc nào?” Lần trước Trình Du ra mặt lợi dụng Ôn Hạo tính kế Trọng Nham, ông đã cho Trọng Nham hai trăm vạn coi như an ủi, nhưng khi đó Trọng Nham vô cùng cao hứng tiếp nhận mà.
Trọng Nham tâm nói: ông ta là vì tửu sắc quá độ mà lão hóa quá nhanh, trí nhớ kém rồi sao?
“Là khi tôi vừa tới đây không lâu.” Trọng Nham kỳ thật cũng không nhớ rõ ngày đó là ngày nào: “Ông nói cho tôi, tôi cũng đã nói là sẽ trả lại cho ông.”
Lý Thừa Vận mơ hồ nhớ lại hình như đúng là có chuyện đó thật, không lâu sau khi ông đón Lý Ngạn Thanh về nhà chính thì phải. Nhưng tình hình cụ thể lúc đó thế nào, ông đã không còn nhớ rõ, hình như lúc ấy là do cảm thấy chút có lỗi với đứa bé này.
Lý Thừa Vận buồn bực nhìn cậu: “Sao con cứ khách khí với ta vậy?”
Trọng Nham bị ông nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng có chút không thoải mái: “Nói cũng phải nói cho đúng, nên nhận thì sẽ nhận, nên trả thì vẫn phải trả. Tôi cũng không phải không kiếm được tiền.” Nói xong, trong lòng có chút đắc ý, nhịn không được muốn khoe khoang trước mặt ông ta một chút: “Tôi đầu tư tương lai nửa năm kiếm được gần hai nghìn vạn. Có tiền!”
Lý Thừa Vận biểu tình bất khả tư nghị, tâm nói: thằng oắt con này từ xa cất công chạy tới đây là muốn khoe độ giàu có của nó sao?
Trọng Nham nghĩ tới dãy số trong sổ tiết kiệm, cảm thấy thực thỏa mãn: “Nếu không có tiền, tôi có muốn trả cũng không được, ông nói đúng không. Chờ sang năm sau, tôi còn muốn mở thêm một cửa hàng nữa.” Nói xong lại phất phất tay: “Cái thẻ này ông cứ yên tâm nhận đi, cầm lấy tùy tiện tiêu.”
Lý Thừa Vận bị bộ dạng tài đại khí thô của cậu chọc tức tới bật cười. Ông sống tới từng này tuổi, vẫn là lầu đầu tiên được con trai cho tiền tiêu. Cảm giác này sao lại kỳ quái như vậy?
“Con rút hết vốn ra như vậy, định không làm đầu tư tương lai nữa sao?”
“Làm thì vẫn làm.” Trọng Nham vẻ mặt nghiêm túc giải thích: “Nhưng năm sau tôi tính tạm thời thu tay lại, sớm nhất cũng phải chờ tới cuối năm sau mới tính tiếp.” Ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, năm sau kinh doanh xuất nhập khẩu sẽ giảm bớt trên diện rộng, thị trường đầu tư tương lai cũng sẽ bị tác động không nhỏ. Đời trước khi Trương Hách chỉ bảo cho cậu đã từng cường điệu vấn đề này.
Lý Thừa Vận trong lòng vừa động, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Thị trường năm tới không khả quan?”
Trọng Nham do dự một chút, loại chuyện này kỳ thật cũng không dễ nói. Mặc dù đã sống qua một đời, nhưng mọi chuyện có phát triển theo chiều hướng vốn có hay không, cậu cũng không dám khẳng định. Lý Thừa Vận đang chờ đợi câu trả lời của cậu, Trọng Nham đành hàm hồ nói: “Phương diện kinh doanh xuất nhập khẩu khả năng sẽ có phiêu lưu. Nếu kinh doanh xuất nhập khẩu giảm bớt thì thị trường đầu tư tương lai cũng sẽ chịu ảnh hưởng.”
Lý Thừa Vận như có điều suy nghĩ nhìn cậu, chậm rãi gật đầu.
“Vẫn nên cẩn thận một chút.” Trọng Nham thấy ông trầm mặc không nói, liền an ủi một câu: “Kinh doanh mà, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng tiềm ẩn nguy cơ khủng hoảng kinh tế, đúng không? Nhưng điều này ai cũng biết, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
Lý Thừa Vận lắc đầu cười. Nói vuốt đuôi ai mà không biết, điều khó nhất chính là có thể đoán trước được nguy cơ khủng hoảng để chuẩn bị trước. Giờ khắc này, Lý Thừa Vận rốt cục đối với đứa con cho tới nay vẫn luôn gọi ông là “Lý tiên sinh” này sinh ra vài phần tán thưởng.
“Sản nghiệp Lý thị cũng đã tới lúc tiến hành điều chỉnh toàn bộ.” Lý Thừa Vận thực nghiêm túc nhìn cậu: “Trọng Nham, có từng nghĩ tới vào Lý thị làm việc không?”
Trọng Nham bực mình liếc mắt: “Hiếm lạ lắm sao? Tôi cũng không phải không có tiền.”
Lý Thừa Vận: “…”
“Có tiền, có thời gian rảnh, cũng không mệt như lừa.” Trọng Nham cà lơ phất phơ rung đùi: “Mỗi ngày của tôi trôi qua rất thoải mái, cần quái gì phải mò tới Lý thị tìm khó chịu?”
Lý Thừa Vận nghĩ thầm: chẳng lẽ trong mắt nó lão tử chỉ là một con lừa thồ hàng thôi sao?
“Còn nữa,” Trọng Nham nhìn lướt qua cửa văn phòng khép hờ, tặc lưỡi đè thấp giọng: “Còn nữa thái tử vẫn còn đó, cũng không gây sai lầm gì. Hoàng thượng do dự, kêu thái tử kế vị thế nào? Chẳng phải họa giang sơn xã tắc đó sao?”
Lý Thừa Vận tức giận trừng cậu: “Ăn no rửng mỡ à? Nghiêm túc nói chuyện!”
Biểu tình Trọng Nham trở nên đứng đắn hơn một chút: “Giai đoạn trước mắt Lý thị cần nhất là sự ổn định. Cơ nghiệp trăm năm, cho dù có vươn ra ngoài lãnh thổ mở rộng tới toàn thế giới, cũng phải trụ vững mới được. Thành Cát Tư Hãn so với ông thì sao? Ông ta năm đó đánh giặc, xa nhất về phía tây đánh tới sông Đa nuýp, còn hướng đông tới tận Sakhalin, rồi cuối cùng thế nào?”
Lý Thừa Vận bị cậu nói á khẩu không trả lời được. Mỗi lần nghe Trọng Nham thao thao bất tuyệt nói chuyện như vậy, ông đều cảm thấy trong lời nói của nó có lỗ hổng, giống như đang già mồm át lẽ phải. Nhưng không hiểu sao, ông lại không tìm ra được lỗ hổng đó nằm ở chỗ nào.
“Cho nên làm người phải biết thế nào là đủ.” Trọng Nham lên mặt ông cụ non chỉnh chỉnh tay áo đồng phục: “Lý thị trong tay ông mở rộng quá nhanh, hiện tại nó cần thời gian để chậm rãi tiêu hóa hấp thu đồ vật. Ông vừa lúc có thể mượn tay đại thiếu gia nhà ông để lắng động lại một chút, củng cố giang sơn của mình. Tin tôi đi, không ai thích hợp làm người kế nghiệp ông hơn anh ta đâu.”
Trọng Nham nói tới đây, chợt nhớ tới một chi tiết trong kiếp trước, trước khi chết cậu đã lập một phần di chúc. Nội dung di chúc đại khái là nếu cậu bất hạnh tạ thế, sẽ giao toàn bộ cơ nghiệp Lý gia vào tay Lý Duyên Kỳ. Lúc ấy cậu đã tính như vậy, cảm thấy Lý thị ở trong tay mình khuếch trương quá nhanh, vừa lúc cần Lý Duyên Kỳ – một nhân tài có khả năng gìn giữ cái đã có đồng thời củng cố kiến tạo thành quả cậu tạo ra. Nhưng đang êm đẹp vì sao lại nghĩ tới việc muốn lập di chúc thì Trọng Nham không tài nào nhớ ra được.
Lý Thừa Vận lâm vào trầm tư, hiển nhiên lý do Trọng Nham đưa ra khiến ông động tâm.
Điện thoại nội tuyến vang lên, phá vỡ văn phòng yên tĩnh. Lý Thừa Vận phục hồi tinh thần lại, vươn tay nghe điện thoại, đầu dây vang lên giọng Cao Vân ôn nhu tinh tế nhắc nhở ông: “Lý tổng, Nham thiếu gia nên xuống lầu, hiện tại còn khoảng nửa tiếng nữa là tới giờ học chiều của cậu ấy. Tôi đã thông tri cho lão Trần lái xe tới trước cửa tòa nhà để đưa cậu ấy tới trường.”
Lý Thừa Vận nhìn lướt qua bộ quần áo đồng phục trên người con trai, ừ một tiếng nói: “Tôi tự mình đưa nó đi, cô hoãn 2 tiếng lịch trình buổi chiều cho tôi.”
Cao Vân dừng một chút mới nói: “A, vâng, tôi lập tức làm.”
Trọng Nham cũng hồi phục tinh thần, khoát tay nói: “Không cần, tôi tự mình bắt xe về.”
Lý Thừa Vận không khỏi phân trần: “Khu này khó bắt xe công cộng, ta đưa con đi. Vừa lúc trên đường có thể nói chuyện với con.”
Trọng Nham quét mắt nhìn ông ta một cái, trong mắt lộ ra vài phần không hảo ý: “Cảm động? có phải thấy tôi trả tiền cho ông, trong lòng đặc biệt cao hứng? Hai trăm vạn, cũng không ít, đủ để mua một bộ trang sức cho tiểu tình nhân.”
Lý Thừa Vận tức giận muốn bạt tai thằng oắt con kia một cái, vừa rồi chút cảm động dâng lên trong lòng vì mấy câu nói kia của nó trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói. Tâm nói: thằng oắt con xấu tính này sao cứ chọc người chán ghét vậy, một chút xíu cũng không để người ta cao hứng.
Hai người đi vào thang máy, Lý Thừa Vận nín nhịn bực dọc hỏi: “Sắp thi cuối kỳ rồi phải không? Nghỉ tết có tính toán gì không?”
Trọng Nham lắc đầu: “Không có tính toán gì. Nhiều nhất là trở về thăm bà ngoại.”
Lý Thừa Vận thăm dò nhìn cậu: “Được nghỉ theo ta về nhà ở đi. Ông bà trong nhà còn chưa gặp con đâu, dầu gì cũng là người một nhà, một mình ở bên ngoài còn ra thể thống gì nữa.”
Trọng Nham bĩu môi: “Người nhà ông có ai là thật tâm muốn gặp tôi?”
“Oắt con!” Lý Thừa Vận quát: “Không ai thật tâm muốn gặp mày? Vậy tao bây giờ đang làm gì? Tao ăn no rửng mỡ tự mình chạy tới làm lái xe cho mày? Tao có bị điên không?”
Trọng Nham bị ông rống một trận, cũng khó chịu: “Ông đừng quên tôi vừa trả lại cho ông hai trăm vạn!”
“Khụ khụ…” Lý Thừa Vận một hơi không thông thuận, ho khan liên tục: “Hai trăm vạn… nhiều quá nhỉ.” may mà thằng oắt con này không sống dưới mắt mình, nếu không mỗi ngày đều sốc tới tận óc thế này, ông nhất định sẽ giảm thọ mất.
Nhất định thế.
Trọng Nham không để ý ông ta nói móc, trong mắt cậu hai trăm vạn đương nhiên rất nhiều tiền, có rất nhiều người cả đời còn không kiếm được nhiều tiền như thế đâu. Cho dù là ở thủ đô đời sống đắt đỏ khó khăn, nhưng với số tiền đó cũng có thể làm được rất nhiều chuyện. Trọng Nham cân nhắc trong chốc lát việc sử dụng số tiền hai trăm vạn đó, đầu óc lại chuyển hướng sang chuyện kết phường làm ăn với Hải Thanh Thiên.
“Còn nữa…” tròng mắt Trọng Nham đảo đảo trên người Lý Thừa Vận: “Mấy ngày nữa tôi muốn mở thêm một công ty nhỏ, ừm, giống như một văn phòng. Chuyên về mảng an ninh mạng, đến lúc đó ông có thể hỗ trợ làm thủ tục được không?”
Lý Thừa Vận tà nghĩ nhìn cậu: “Trước tiên gọi tiếng cha nghe chút.”
Trọng Nham không hề nghĩ ngợi há mồm gọi liên tục: “Cha! Cha ruột!”
Lý Thừa Vận: “…”
Thật muốn đánh nó một trận. Lý Thừa Vận hận tới nghiến răng nghiến lợi, tâm nói: lão tử rõ ràng là cha ruột nó, nhưng vì sao bị nó gọi như thế, nghe cứ như không phải sự thật vậy?!
Lý Thừa Vận đầu đầy hắc tuyến nhìn cậu: “Mày không thể nghiêm túc một chút à?”
Trọng Nham thực oan uổng khoát tay nhìn ông: “Vô luận tôi có không muốn tiếp nhận sự thật này, thì mấy chữ đó cũng chỉ có cách phát âm như vậy. Chẳng lẽ bởi vì tôi nghiêm túc mà nó có thể đọc thành mẹ sao?”
Lý Thừa Vận nhịn không nổi nữa, giơ tay lên trước mặt thằng oắt con kia định tát một cái, đầu ngón tay còn chưa chạm tới mặt Trọng Nham, thang máy đột nhiên ngừng lại, cánh cửa hai bên không tiếng động mở ra, bên ngoài chính là đại sảnh rộng lớn người qua người lại.
Lý Thừa Vận cứng người một chút, làm bộ làm tịch đưa tay qua chỉnh chỉnh cổ áo Trọng Nham.
Trọng Nham khóe miệng co rút: “Nếu không tìm một chỗ vắng người để ông đánh cho đã nghiền nhé?”
Lý Thừa Vận hừ lạnh: “Đừng được một tấc lại tiến một thước.”
Trọng Nham cúi đầu đi theo sau ông ra khỏi thang máy, bên môi lộ ra tia cười xấu xa.
Hai người lên xe, Trọng Nham lo lắng hỏi một câu: “Sẽ giúp tôi làm thủ tục chứ?”
Thật sự là đến đòi nợ.
Lý Thừa Vận đen mặt vỗ vô lăng một phen: “Khi nào muốn làm thì gọi điện cho ta.”
Trọng Nham lập tức cao hứng, thầm nghĩ chuyến đi này thật sự không uổng phí.
Lý Thừa Vận bị thằng con chọc tức cũng đành nhịn xuống, tự khuyên nhủ trong lòng, được rồi được rồi, nó có việc gì là tới cầu xin mình giúp đỡ, chứng minh nó vẫn coi trọng mình, chắc thế đi.
Ít nhất cũng đã gọi cha không phải sao.
Cho dù nói thế nào thì “cha” vẫn dễ nghe hơn “Lý tiên sinh”.
END 76