Trọng Nham

Chương 6: Chương 6: Chiến Trường Kiếp Trước




CHƯƠNG 6: CHIẾN TRƯỜNG KIẾP TRƯỚC

Trọng Nham mấy ngày nay tâm sự có chút nặng nề, dù sao thân thể vẫn đang trong thời kỳ phát triển, chịu đựng mấy đêm liền không chịu nổi, khi máy bay còn chưa cất cánh cậu đã bắt đầu lăn ra ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không quan tâm tới Ôn Hạo ngồi bên cạnh toàn thân đang run như cầy sấy. sau hai tiếng, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, Trọng Nham được tiếp viên hàng không lay tỉnh, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy vị bên cạnh sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ.

Trọng Nham sốc, lập tức trong lòng lại sinh ra khoái cảm khi trò đùa dai được thực hiện thành công. Cậu hai ba cái thu dọn đồ của mình xong, giả mù sa mưa quay sang hỏi một chút: “Anh làm sao vậy? có cần giúp gì không?”

Ôn Hạo hữu khí vô lực quét mắt nhìn cậu một cái, trong lòng thầm mắng một câu thằng nhóc thối tha.

Trọng Nham cố nén nội tâm sung sướng, vươn tay dứ dứ một phen: “Tôi đỡ anh?”

Ôn Hạo không thèm phản ứng lại, run run rẩy rẩy đứng dậy, từ giá đỡ lấy hành lý của hai người, ném balo của Trọng Nham xuống chỗ ngồi, tức giận hừ cười một tiếng: “Muốn nhìn lão tử làm trò, cậu còn chưa đủ tư cách, nhóc con.”

Trọng Nham tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, xách balo của mình lên ra ngoài chờ hắn.

Ôn Hạo cảm thấy trong mắt thằng lỏi con này mang theo chút khinh miệt nói không nên lời, nhất thời tức giận vô cùng. Nhưng tình hình trước mắt thật sự không thích hợp để hắn tỏ vẻ cái gì, tất cả mọi người đều đã mang theo hành lý của mình xếp hàng xuống máy bay, mấy hành khách đằng sau bị hắn chặn lại đều đang phàn nàn. Ôn Hạo vươn tay chỉ chỉ cậu hai cái, xoay người đi ra ngoài.

Trọng Nham không nhanh không chậm, đi theo phía sau. Cậu bỗng nhiên cảm thấy mình được trọng sinh lại cũng không phải không có lợi, ít nhất hiện tại người người đều coi cậu là một thằng ngốc không biết gì mới từ tỉnh lẻ lên phố lớn, chưa thấy qua cảnh đời, dễ bắt nạt, cũng dễ lừa gạt. nhưng trên đời này có ai có thể rõ ràng những chuyện bẩn thỉu ngày ngày diễn ra trong nhà chính Lý gia hơn cậu cơ chứ?

Ví dụ như cái tên Ôn Hạo này, cái tên ngụy nhị thiếu gia miệng cọp gan thỏ, nhìn như oai phong lắm, nhưng trên thực tế đứng trước mặt Lý lão gia tử, Lý Thừa Vận cùng mấy người Trình gia đều nơm nớp lo sợ, giống như đang dẫm lên miếng băng mỏng, sợ bị người ta nắm thóp. Trọng Nham cảm thấy bản thân có chút lý giải vì sao hắn lại làm việc ngoan độc như vậy, bởi vì hắn căn bản không còn đường lui, cho nên khi làm việc cũng chỉ có thể không chừa đường sống cho bất cứ ai, nói không chừng hắn một bên bày mưu tính kế cho Lý Thừa Vận, một bên còn phải đề phòng ông ta có mới nới cũ.

Lúc cậu ra tới sân bay tự nhiên đã có người tiếp đón, là hai nam nhân trên dưới 20 tuổi, lái một chiếc xe việt dã, hi hi ha ha dựa vào trước xe hút thuốc. hai người đều cao hơn mét tám. Xe xịn, quần áo kiểu cách, hấp dẫn không ít tầm mắt người xem. nhìn thấy sắc mặt Ôn Hạo trắng bệch, lại bật cười ha ha, đồng thời tò mò đánh giá thằng nhóc con đi theo đằng sau hắn.

Hai người kia kỳ thật Trọng Nham đều đã gặp qua, là người của Lý Duyên Kỳ. Cách làm việc của Lý gia cũng khá được, khi Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân vẫn còn nhỏ, Lý lão gia tử đã thu dưỡng vài cô nhi đi theo bên người hai anh em cùng được nuôi lớn, giống như các đại gia tộc đều cố ý bồi dưỡng thân tín cho người thừa kế đời tiếp theo. Những người này đều là phụ tá đắc lực của anh em Lý gia, vừa có ơn nuôi dưỡng vừa có giao tình lớn lên cùng nhau từ bé, như vậy mối quan hệ sẽ không dễ dàng bị phá vỡ. kiếp trước chỉ vì muốn thu thập mấy người này mà Trọng Nham tốn không ít tâm tư, kiếp này lại nhìn thấy mấy gương mặt đồng dạng, Trọng Nham thật sự cảm thấy rất ngán ngẩm. cảm giác này có chút giống như giết ruồi muỗi, rõ ràng vừa đập chết một phát, quay đầu lại cư nhiên vẫn còn nghe thấy tiếng vo ve vo ve bên tai.

Ôn Hạo nín nhịn giới thiệu bọn họ với nhau: “Lý Nam, Lý Bắc. đây là Lý Trọng Nham.”

“Tên trong sổ hộ khẩu của tôi là Trọng Nham, không có chữ Lý.” Trọng Nham cau mày sửa lại cho đúng: “Đừng có tùy tiện đặt biệt hiệu cho người khác.”

Mấy nam nhân sửng sốt.

Lý Bắc ha hả cười: “Nhóc con, thú vị lắm, ha, gọi ca ca.”

Trọng Nham khinh bỉ nhìn hắn, cái tên lưu manh giả danh trí thức, trên thực tế khuyết thiếu tâm nhãn, với ai cũng tùy tùy tiện tiện, còn đặc biệt nói rất nhiều, ngay cả với những người không quen biết cũng có thể tán gẫu tới quên trời đất.

Trọng Nham năm đó dùng kế ly gián, khiến người đầu tiên Lý Duyên Kỳ hoài nghi chính là anh ta. Ngược lại Lý Nam trẻ tuổi hơn chút nhưng so với anh ta có mắt nhìn hơn nhiều, không dễ đối phó. Trọng Nham vẫn cảm thấy đầu óc Lý Duyên Kỳ rất tốt, chỉ có điều không biết cách dùng người. hai người Lý Nam Lý Bắc thân thủ cũng không tồi, cũng rất trung thành. Có thể dùng làm vệ sỹ hoặc làm chân chạy việc linh tinh thì được, nhưng không hiểu anh ta nghĩ sao mà nhất định phải coi bọn họ làm mưu sĩ của mình.

Trọng Nham rất buồn bực tự hỏi: “Chẳng lẽ là do tín nhiệm?”

Lý Bắc từ ghế lái quay đầu lại, tò mò hỏi cậu: “Tiểu đệ, cậu nói gì?”

Trọng Nham không để ý tới anh ta, cậu vẫn luôn thấy chướng mắt với những người ngu ngốc hơn mình.

Lý Nam qua gương chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu một cái: “Boss nói để xe cho cậu dùng, nhà ở hai ngày nữa làm xong thủ tục, trực tiếp sang tên cho cậu.” anh lưu ý biểu tình của Trọng Nham, thấy cậu mặt không đổi sắc, người cũng không nhúc nhích gì, khẽ nhíu mày.

Trọng Nham không cuồng vọng đến mức không để tiền tài vào mắt, mà là so với đống cổ vật ở phía sau miếng long bội phỉ thúy kia, một căn nhà với một cái xe thực sự không đáng xem. Nghiêm túc mà nói, bằng ấy năm giúp Lý gia bảo quản miếng ngọc bội, chỉ sợ tạ ơn cũng không chỉ có thế. Về chuyện này cũng không thiếu ẩn tình bên trong, mong muốn số đồ cổ đó cũng không chỉ mình Lý gia.

Lý Nam đưa một tấm danh thiếp tới, thấy Trọng Nham không có ý vươn tay tiếp nhận, liền rõ ràng nhét vào tấm chắn nắng trước mặt cậu: “Có việc gì thì gọi vào số điện thoại này, cậu vẫn chưa thành niên đúng không? Ra ngoài đừng tự mình lái xe, mà hãy gọi người tới chở đi. Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho khỏe, Boss có thời gian sẽ tới thăm cậu.”

Trọng Nham biết ‘Boss’ trong lời anh ta chính là Lý Thừa Vận. nhưng cậu một chút cũng không muốn gặp ông ta, vì thế khoát tay nói: “Tìm người đưa tôi tới trường là được. còn ông ta không cần tới.”

Lý Bắc lại bật cười.

Lý Nam trừng mắt lườm anh ta một cái, rồi lại từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ ngân hàng nhét luôn vào chỗ kẹp cái card vừa rồi: “Đây là sinh hoạt phí Boss cho cậu, mỗi tháng sẽ đình kỳ chuyển tiền vào đó. không đủ thì nói với Boss.”

Trọng Nham có chút thất thần, cậu nhớ rõ kiếp trước khi vừa tiến vào Lý gia cũng được đưa cho một cái thẻ ngân hàng, nhưng lúc ấy ý lão gia tử nói chính là “cho tiểu bối tiền tiêu vặt”. cũng không biết có phải cùng một cái thẻ không nhưng thay đổi cách nói nghe ra có vẻ giản dị hơn nhiều. Trọng Nham cảm thấy hiện tại mình rất khốn nạn, ăn của người ta, ở nhà người ta, trong lòng còn tràn đầy ghét bỏ. Nhưng cậu cũng không cách nào khống chế, bởi vì hết thảy đều không phải do ý cậu muốn.

Trọng Nham bất tri bất giác ngủ thiếp đi, chờ tới khi lần thứ hai tỉnh lại, xe đã xuyên qua ngã tư đường phồn hoa, rẽ vào một khu dân cư an tĩnh. Diện tích khu này rất lớn hai bên đường đều là những tòa nhà cao tầng, tiếp đến là các nhà vườn, chỗ sâu nhất là các căn biệt thự riêng biệt độc lập, mấy năm sau các khu đô thị mới hầu hết đều được xây dựng theo kết cấu này, xem ra sắp đặt cũng không tệ lắm, cây xanh cũng được trồng khắp nơi. So với khu nhà ọp ẹp trước đây của Trọng Nham thì to đẹp hơn rất nhiều.

Lý gia cấp cho Trọng Nham một căn nhà nằm trên tầng cao nhất của khu nhà vườn, căn hộ thông tầng, diện tích không lớn lắm, nhưng thiết kế cùng kết cấu lấy ánh sáng tự nhiên rất không tồi, bên ngoài phòng ngủ còn có một sân thượng lớn.

Trọng Nham từ trên xuống dưới nhìn quanh một vòng, gật đầu với Ôn Hạo: “Thay tôi chuyển lời một câu, nói ông ta đã hao tâm tổn trí rồi.” kỳ thật là ai hao tâm tổn trí cậu cũng không quan tâm, nhưng nhất định không có khả năng là Lý Thừa Vận tự mình ra ngoài tìm nhà cho cậu. nhưng ông ta là người bỏ tiền ra, nể mặt một chút cũng chả có vấn đề gì, cậu khách khách khí khí một chút cũng không sai.

Ôn Hạo biết rõ Lý Thừa Vận đối với đứa con chưa từng gặp mặt này chả có tý tình cảm sâu đậm nào, hắn đoán rằng, Lý Thừa Vận tám phần cảm thấy Lý lão gia tử vẫn dõi theo chuyện này, ông ta không thể để Lý lão gia tử cảm thấy mình khắt khe với con trai, cho nên tránh không được mà hao phí chút tâm tư, giải quyết chuyện này êm đẹp một chút.

Trọng Nham biết rõ cái kiểu quanh co vòng vèo này của đám người Lý gia, cậu cũng rõ lúc này Lý lão gia tử có chút đối xử ưu ái với cậu chính là muốn mượn tay cậu khiến đám người Trình gia khó chịu —— kiếp trước chính là như vậy. Lý lão gia tử không thích con dâu mình, điều này căn bản cũng không phải chuyện bí mật. Trình Du cũng chưa bao giờ coi trọng Lý lão gia tử, bà là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ ở Trình gia, trước nay đều tùy tâm sở dục, trong mắt cho tới bây giờ cũng chỉ nhìn những người bà ta để ý. Lại nói tình nhân bên người Lý lão gia tử cũng có một đống, dưới con mắt Trình Du xem ra, lão già đó căn bản cũng không có tư cách khoa chân múa tay với mình.

Đây chính là tiêu chuẩn của việc trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Trọng Nham cân nhắc, chính mình đã thức tỉnh, thức thời mà trốn tránh đám người Lý gia, cái bà Trình Du kia chắc sẽ không chạy tới tìm mình phiền toái đi? nhưng tâm tư đàn bà cũng không dễ đoán, nhất là loại đàn bà bị cơn ghen làm lóa mắt, không thể khinh thường, vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.

Trọng Nham đuổi bọn Ôn Hạo ra khỏi nhà, tự mình đi tắm rửa, khoác bộ áo tắm rộng thùng thình đi quanh nhà từ tầng trên xuống tầng dưới xem xét kỹ một lần. sau khi xem xét một vòng, trong lòng bỗng sinh chút hoài nghi, căn nhà này nhìn thế nào cũng không giống như vội vàng sắp xếp, thiết kế cùng đồ nội thất tuy còn rất mới, nhưng nhìn qua cũng đã được lắp đặt một thời gian.

Trong tủ lạnh có rau quả trái cây tươi thì không nói, vậy mà ngăn đá còn có cả sườn bò đông lạnh cùng nửa hộp thịt cừu. Trọng Nham cầm nửa hộp thịt cừu lên cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy có thể đây là một trong những căn nhà riêng của Lý Thừa Vận, lâm thời có thể để lại con cái. Người Lý gia tuy rằng đều ở hết trong nhà chính, nhưng mỗi người vẫn lén lút mua nhà riêng. Lý Thừa Vận dùng mấy căn nhà bên ngoài này để bao dưỡng nữ nhân cũng là chuyện bình thường nhưng mà không biết căn nhà này có phải đã từng được sử dụng như thế chưa.

Trọng Nham lưu ý đánh giá thiết kế cùng nội thất căn nhà, vô luận đường nét hay màu sắc đều theo phong cách nam tính, trong nhà vệ sinh cũng chỉ có mỹ phẩm dành cho nam giới, không có dấu vết có nữ nhân sử dụng qua, lúc này mới thoáng yên lòng.

Trọng Nham lục lọi trong ngăn trữ đồ ở phía dưới tủ có mấy lon bia cùng mấy túi quả sấy khô, nhìn hạn sử dụng cư nhiên còn chưa hết date, liền mang ra sân thượng ngồi nhắm. Lúc này mặt trời còn chưa lặn, nhưng trên bầu trời mây mù xám xịt đã bao phủ khắp đỉnh đầu, khiến cho ánh hoàng hôn rực rỡ trông như một chiếc rẻ lau nhà bẩn thỉu. Chật chội, ồn ào, không khí ô nhiễm, ra đường 10 lần thì 9 lần kẹt xe, Trọng Nham không rõ vì sao lại có nhiều người cứ chạy tới đây kiếm ăn như vậy. Chẳng lẽ đều giống cậu thân cô thế cô, thân bất do kỷ sao?

Một bên sân thượng có để mấy chậu cây xanh cao bằng một người, xanh um tươi tốt, nhìn rất thích mắt. ghế nằm đặt trên sân thượng cũng thực thoải mái, còn săn sóc mà trang bị thêm một chiếc mái che di động, dù trời có mưa to đến mấy cũng có thể ngồi ở đó ngắm cảnh. không thể không nói, người Lý gia rất biết cách hưởng thụ.

Nhưng nếu bọn họ hưởng thụ của bọn họ không đi gây họa cho người khác thì càng tốt hơn.

Trọng Nham híp mắt nhấp một ngụm bia, tầm mắt vô thức mà đảo qua bãi đỗ xe dưới lầu, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ khá quen mắt chậm rãi lướt qua dưới tàng cây, hướng phía ngoài tiểu khu chạy đi. cách khá xa, Trọng Nham không thấy rõ biển số xe. Nhưng cậu nhớ kiếp trước Lý Duyên Lân cũng có một chiếc giống như vậy. sở dĩ cậu có ấn tượng sâu đậm với chuyện này là vì khi đó Trọng Nham mới vừa chân ướt chân ráo lên đây, lần đầu nhìn thấy còn nghĩ đàn ông con trai ai lại lái cái xe màu rực rỡ thế này. lúc ấy cậu cảm thấy màu sắc này rất đàn bà, bị Lý Duyên Lân cười nhạo mấy lần mới biết hóa ra là mình rất quê mùa.

Không biết có phải là anh ta không.

Trọng Nham lười biếng dựa vào ghế nằm, ánh mắt từ bóng chiếc xe màu đỏ đang dần khuất sau tàng cây chậm rãi chuyển qua một nơi xa xa. Nhà cao tầng, ồn ào náo động.

Chiến trường kiếp trước.

Cậu đã thay đổi phương thức xuất hiện khác, mọi chuyện có thể theo đó mà thay đổi không?

END 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.