CHƯƠNG 89: NICK NAME
Sau khi xuất viện, Trọng Nham vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi, vô luận làm chuyện gì cũng không dậy nổi tinh thần, lòng tràn đầy cảm giác mơ hồ mờ mịt như khi vừa mới sống lại, có đôi khi dựa vào lòng ngực Tần Đông Nhạc vài giờ liền cũng không nói một câu.
Tần Đông Nhạc dưới sự ngầm đồng ý của Trọng Nham, nghiễm nhiên cầm cờ hiệu chiếu cố người yêu mà tự giác dọn vào Sơn Thủy Loan ở, tuy rằng chỉ ngủ ở khách phòng dưới lầu, nhưng đối với Tần Đông Nhạc mà nói, đây đã là tiến triển ngoài sức tưởng tượng.
Trọng Nham kỳ thật cũng có chút không rõ mình đối với Tần Đông Nhạc rốt cuộc ôm dạng tình cảm gì, chỉ cảm thấy có anh ấy ở cạnh sẽ thấy thoải mái an tâm hơn rất nhiều. Có đôi khi cậu cảm thấy Tần Đông Nhạc rất giống con gấu bông đồ chơi cậu có hồi bé, khi Dương Thụ vừa mới qua đời, cậu mỗi đêm đều ngủ không yên, chỉ có thể ôm con gấu nhỏ ngồi lặng lẽ trong bóng tối, lẳng lặng chờ hừng đông. Trong phòng đều tối đen, ngoài cửa sổ lóe một tia tinh quang mông lung, trong tĩnh lặng ngẫu nhiên sẽ nghe được tiếng khóc thút thít đè nén của bà ngoại Trương Nguyệt Quế ở phòng cách vách truyền tới, mang theo nỗi đau khổ vô pháp dùng lời để hình dung.
Trọng Nham cứ như vậy ngồi trong bóng tối, tựa như toàn thế giới cũng chỉ còn cậu và con gấu nhỏ. Cậu vừa như đang tỉnh lại như đang mơ, linh hồn phiêu đãng ở đâu đó ngoài thân thể.
Vẫn là hiện tại tốt hơn một chút, Trọng Nham thầm nghĩ, Tần Đông Nhạc đang sống, có thể vươn tay ôm mình, nói chuyện với mình, mỗi khi đi ra ngoài trở về, không cần lo lắng, mỗi ngày anh ấy đều có mặt ở nhà, sẽ không giống gấu bông nhỏ, có một ngày rốt cuộc tìm không thấy.
Trọng Nham cọ cọ trước ngực Tần Đông Nhạc, nghiêng đầu nghiêm túc đánh giá sườn mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của anh. Trong lòng Trọng Nham có một loại cảm giác kỳ diệu, nam nhân này nhìn qua giống cây xanh, giống nham thạch, cứng rắn, góc cạnh phân minh. Nhưng khi được anh ôm vào ngực, được anh hôn môi, lại thấy giống như được bao phủ trong lớp chăn nệm cực độ êm ái mềm mại, đồ vật chung quanh đều có mùi nắng dễ chịu, thoải mái đến độ hai mắt đều muốn nheo lại.
Trọng Nham vươn tay khẽ chọt chọt lên cằm anh: “Đông Nhạc.”
Tần Đông Nhạc bắt lấy ngón tay cậu đặt bên môi hôn hôn, dời tầm mắt khỏi quyển sách, hơi hơi mỉm cười nhìn cậu.
Trọng Nham cũng mỉm cười: “Về sau em sẽ gọi anh là gấu nhỏ nhé.”
“Biệt hiệu?”
Trọng Nham nghĩ nghĩ: “Nick name.”
“Nick name thì nick name đi.” Tần Đông Nhạc ghé lại gần hôn lên mặt cậu một cái: “Lát nữa muốn ăn gì?”
“Gọi đồ đi.” Trọng Nham kéo kéo tay áo anh: “Đừng nấu cơm, lát nữa sẽ có trực tiếp chung kết cuộc thi hoa lan.”
Tần Đông Nhạc nhìn lướt qua cái tay đang nắm chặt áo mình, cười cười ngồi dậy: “Được, vậy gọi đồ bên ngoài.” Anh phát hiện từ sau khi Trọng Nham xuất viện về, liền trở nên vô cùng dính người. cho dù anh vào bếp rót một cốc nước, chỉ rời khỏi mắt cậu mấy phút đồng hồ, Trọng Nham cũng sẽ không chút cao hứng, nhất quyết đòi đi theo.
Tần Đông Nhạc hoài nghi cậu bị dọa sợ, loại tình huống này có khả năng sẽ còn kéo dài một khoảng thời gian nữa, nhưng hẳn sẽ không quá lâu. Tần Đông Nhạc cảm thấy mình nên quý trọng đoạn thời gian khó được khi Trọng Nham ỷ lại mình như vậy, chờ tới khi Trọng Nham khôi phục lại rồi, rất có thể sẽ lại trở về bản mặt cứng ngắc, bộ dạng ông cụ non trước kia.
Tần Đông Nhạc gọi đồ bên ngoài, lại ôm Trọng Nham ngồi trong sô pha chờ xem trực tiếp cuộc thi hoa lan năm nay. Trên màn hình, MC đang giới thiệu hai giống lan đạt giải nhì và giải ba được các chuyên gia lựa chọn, trong đó có một gốc lan tên “Tố Hà” là loại lan cánh sen, gốc còn lại tên “Đại mạc phi tiên” là loại hàn lan đã được nhiều lần nhắc tới, khiến Trọng Nham cũng bất giác mà khẩn trương hơn.
Ở cùng Lâm Bồi hồi lâu, kiến thức về hoa lan ít nhiều cũng hiểu biết hơn một chút, loại lan trắng cánh sen tự nhiên đã từng nghe nhắc tới. Mấy năm trước giống lan cánh sen đã từng vinh dự đạt giải nhì trong cuộc thi hoa lan năm đó, được định giá một ngàn năm trăm vạn. Trong giới mộ điệu hoa lan có câu nói “thiên mai dịch đắc, nhất hà nan cầu” (ngàn hoa mai thì dễ có được, một bông sen thì khó tìm), cánh hoa sen cực kỳ không ổn định, thậm chí có loại ‘nhất nhật hà’ (sen một ngày) ‘nhất chu hà’ (sen một tuần) cho nên tình trạng ổn định của hoa lan cánh sen càng khó giữ được lâu. Lúc này gốc “Tố Hà” dự thi, bông hoa xinh đẹp, tình trạng ổn định, vừa xuất hiện liền khiến giới yêu thích hoa lan truy phủng. Còn gốc “Đại mạc phi tiên” là loại hàn lan biến chủng, bông hoa hình dạng kỳ lạ xinh đẹp, so với gốc “Tố Hà” tuy rằng thiếu vài phần ung dung nhưng thắng được cái mới lạ.
Trọng Nham bắt đầu có chút đứng ngồi không yên, phỏng chừng giờ phút này Lâm Bồi ở hội trường chờ kết quả trong lòng hẳn cũng đang lo lắng lắm đi.
Màn hình rốt cục chiếu tới gốc Mặc Lan nhà bọn họ, Trọng Nham không kìm lòng nổi mà muốn nín thở. So với khi vừa gửi hình lên, lúc này đóa “Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên” đã nở bung rực rỡ, cánh hoa đen bóng duỗi thân mở ra, bông hoa tinh xảo, mỗi một độ cong biến chuyển đều có vẻ đẹp hoàn mỹ vô khuyết, lẳng lặng nép mình giữa những cành lá mảnh mai, tựa như một vị tuyệt đại mỹ nhân đứng bên bờ hồ.
Trên màn ảnh chiếu gương mặt của Lâm Bồi, mặt anh đang tươi cười. tuy rằng chỉ nhoáng qua một giây, nhưng Trọng Nham lại tinh tường thấy trong mắt anh ngưng đọng một lớp hơi nước trong suốt.
“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên” cuối cùng cũng bởi vì chủng loại cực kỳ hiếm thấy cùng trân quý mà đoạt được 2 giải vàng: giải nhất trong số các giống phong lan và giải nhất cuộc thi giữa các chủng loại hoa lan quán quân với nhau.
Khi Lâm Bồi lên sân khấu lĩnh thưởng đã khôi phục lại bình tĩnh vốn có, tự nhiên hào phóng mà kể lể một đống cống hiến linh tinh vì sự nghiệp phát triển hoa lan gì đó. Tuy rằng nghe có chút tục khí nhưng cũng thỏa đáng.
Trọng Nham chôn mặt trong ngực Tần Đông Nhạc âm thầm tự nhủ với bản thân: Rất nhiều chuyện đã thay đổi, mình trọng sinh vẫn là có giá trị.
Đại tiệc chúc mừng Ba Mươi Sáu Quận quyết định tổ chức vào buổi tối ngay sau khi cuộc thi hoa lan chấm dứt. Địa điểm vẫn là hội trường VIP của khách sạn Hải Thiên. Thiếp mời đã được gửi đi từ trước khi vòng một cuộc thi diễn ra, khi nhận được tấm thiệp này các tân khách đều cảm thấy Ba Mươi Sáu Quận quá mức cuồng vọng, nhưng sau khi thấy được gốc lan ‘Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên’ mọi người đều cảm thấy an bài như thế cũng là chuyện bình thường. Bởi vì Mặc Lan sẽ đoạt giải là chuyện không có gì phải bàn cãi.
Nhân vật chính của bữa tiệc tự nhiên là Lâm Bồi và mấy cổ đông của Ba Mươi Sáu Quận. bốn thanh niên trẻ tuổi phong nhã hào hoa, mỗi người đều là nhân tài, vô luận đứng ở chỗ nào cũng thập phần chói mắt. Thấy bọn họ như vậy, nhóm lão tiền bối tới tham dự không khỏi vừa vui mừng vừa xót xa trong lòng, cảm khái một câu: Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Lý Thừa Vận cũng dẫn Lý Duyên Kỳ và Lý Ngạn Thanh tới tham dự, khi tiến vào hội trường thấy Lâm Bồi và Trọng Nham đang bị mấy lão nhân gia vây quanh đồng thời hỏi thăm tình huống về gốc Mặc Lan. Sắc mặt Trọng Nham nhìn qua còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần lại không tồi, đôi mắt mang ý cười, dưới ánh đèn vẫn lấp lánh tỏa sáng.
Lý Thừa Vận đứng lẫn trong đám đông nhìn cậu, sau một lúc lâu, khe khẽ thở dài.
Tầm mắt Trọng Nham lướt qua nửa hội trường, thấy bóng dáng Lý Thừa Vận ngưng trọng một khắc, lại bất động thanh sắc dời đi. Cậu hiện tại có chút không rõ sát niệm ngày đó nảy sinh trong bệnh viện đối với Lý Thừa Vận rốt cuộc có phải là suy nghĩ chân thật của cậu không. Cậu hận Lý Thừa Vận, nhưng lại giống như không oán hận đến mức muốn giết chết ông ta.
Chuyện nghĩ không ra, Trọng Nham quyết định tạm thời không thèm nghĩ nữa. Bây giờ còn có rất nhiều chuyện trọng yếu cần phải làm.
Tân khách đến đông đủ, Tần Đông Nhạc đại diện nhóm cổ đông đứng lên phát biểu, Lâm Bồi đại diện nhân viên kỹ thuật của Ba Mươi Sáu Quận lên nói chuyện, sau một tràng pháo tay ròn rã, tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Lâm Bồi đầu đầy mồ hôi từ trong vòng vây trốn đi ra, cả buổi mất nửa thời gian là đến hỏi thăm nói chuyện, ngay cả một hớp nước cũng không kịp uống, cổ họng đã sắp khát khô. Lâm Bồi từ chỗ nhân viên phục vụ cầm một ly đồ uống ừng ực tu hơn phân nửa, còn chưa kịp bỏ ly xuống đã bị hai nam nhân trung niên quần áo chỉnh tề ngăn cản. Lâm Bồi ở trong cuộc thi đã gặp qua hai người này, biết bon họ là nhân viên phụ trách kỹ thuật của một cơ sở nghiên cứu hoa lan ở Phương Nam.
Lâm Bồi công tác nhiều năm trong viện nghiên cứu thực vật đối với phương thức làm việc trong sở nghiên cứu thập phần quen thuộc. Nghe xong vài câu dạo đầu liền rõ ràng hai vị này là tới hỏi thăm lai lịch mình, nghĩ muốn đoạt người. Hiện giờ anh là cổ đông của Ba Mươi Sáu Quận, tự nhiên sẽ không động tâm đối với mấy lời mời chào của người khác, mà cho dù anh không phải cổ đông thì Trọng Nham cũng là huynh đệ của anh.
Tầm mắt Lâm Bồi lướt qua hội trường, nhìn thấy Lâm Quyền đang đứng ở góc phòng hội trường nói chuyện cùng mấy nhân viên bảo an, Tần Đông Nhạc bị mấy người kinh doanh hoa cỏ vây quanh ở gần bàn chủ tịch, xa hơn chút nữa, Lý Thừa Vận trong tay cầm ly rượu vang đỏ, đứng bên cạnh cửa sổ cùng một nam nhân trung niên thì thầm to nhỏ gì đó. Hai đứa con trai của ông ta thì đứng xa hơn một chút, anh trai lớn nói chuyện, trẻ nhỏ không thích nghe, trên mặt còn mang theo theo vài phần không kiên nhẫn.
Lâm Bồi có chút buồn bực nghĩ: Trọng Tiểu Nham đâu?
Lý Thừa Vận cùng nam nhân trung niên trước mặt khẽ chạm ly với nhau, cười đến thực thâm ý, “Một khi đã vậy, tôi chờ tin tốt của ông.”
Trung niên nam nhân cười nói: “Tôi tuy rằng vẫn luôn có suy nghĩ này, nhưng nếu không có Lý tiên sinh hiệp trợ, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng chỉ là ý tưởng mà thôi. Nhà máy hóa chất này quy mô tuy không lớn nhưng lấy thực lực của tôi nếu muốn nuốt toàn bộ thực không quá dễ dàng.”
“Tôi làm vậy cũng là có nguyên nhân.” Lý Thừa Vận hàm súc giải thích: “Có người không hiểu quy củ, ngay cả con trai tôi cũng dám động, nếu không cấp chút giáo huấn, hắn ta sẽ không biết nước ngầm dưới hoàng thành sâu rộng bao nhiêu.”
Trung niên nam nhân hiểu rõ: “Lệnh công tử cũng dám động tới, thật sự không biết sống chết. Một khi đã vậy, tôi cũng không còn cố kỵ gì nữa, Lý tiên sinh cứ yên tâm chờ tin tốt của tôi đi.”
Lý Thừa Vận tươi cười phát ra càng ấm áp: “Tôi sẽ bảo Cao Vân liên lạc với ông.”
Trung niên nam nhân tự nhiên biết Cao Vân là đệ nhất thư ký của Lý Thừa Vận, Lý Thừa Vận phái người này ra mặt đủ thấy mức độ coi trọng chuyện này như thế nào, trên mặt nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng: “Cám ơn Lý tiên sinh.”
“Khách khí.” Lý Thừa Vận cười nói: “Phải là tôi cảm ơn mới đúng.”
Trung niên nam nhân cười cười: “Nếu đã vậy, chúng ta đừng khách khí với nhau nữa, nào, cụng ly, chúc chúng ta mã đáo thành công.”
“Cụng ly.”
Lý Thừa Vận làm chuyện này chính là muốn trút giận giùm Trọng Nham, nhắc tới đây, tầm mắt không tự chủ được mà bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Trọng Nham trong đám người. quét một vòng, Lý Thừa Vận không khỏi buồn bực, tiệc rượu hôm nay đám trẻ bọn nó đều là nhân vật chính, tiểu tử thúi này rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Tần Đông Nhạc uống hơn hai ly rượu, trán căng cứng nhức nhức, thật vất vả mới thoát được đám thương nhân quấn chân hỏi thăm về Mặc Lan, vừa quay đầu lại phát hiện Trọng Nham vừa rồi còn đứng cạnh mình giờ đã không thấy đâu.
Trọng Nham tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng trời sinh có năng lực đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma thì mặc áo giấy, việc đối phó với đám thương nhân so với mấy Tần Đông Nhạc cộng lại còn lợi hại hơn, bình thường loại chuyện này đều giao cho em ấy đi làm, hôm nay lại không biết đã chạy đi đâu rồi? Tần Đông Nhạc biết cảm xúc mấy ngày nay của Trọng Nham không tốt, chẳng lẽ thấy trong hội trường đông người, nên đã ra ngoài nghỉ ngơi rồi?
Tần Đông Nhạc lấy di động ra gọi điện cho Trọng Nham, không ngờ đối phương lại tắt máy. Tần Đông Nhạc trong lòng lộp bộp, bỗng nhiên cảm thấy không ổn. Trong tình cảnh này, Trọng Nham sẽ không không nói một tiếng mà bỏ đi, hơn nữa trước khi ra ngoài anh đã kiểm tra di động của Trọng Nham, pin đầy, nếu không có chuyện ngoài ý muốn hẳn sẽ không tắt máy.
Tần Đông Nhạc lập tức thông tri cho Lâm Quyền, kêu cậu ta triệu tập bảo vệ đi tìm Trọng Nham, Lý Thừa Vận nghe được tin này cũng có chút hoảng hốt, vội vàng tìm quản lý phụ trách sai người xuống phòng điều kiển xem lại băng ghi hình.
Mấy phút sau, Tần Đông Nhạc dẫn theo mấy người bảo vệ xuống lầu kiểm tra tới phòng vệ sinh khu vực nghỉ ngơi của nhân viên tìm được bộ lễ phục màu đen Trọng Nham mặc lúc tới. 2 cúc áo lễ phục bị bung ra, áo sơ mi bị xé rách, giày và di động cùng với quần dài đều bị nhét trong thùng rác.
Tần Đông Nhạc tay chân lạnh lẽo nhìn áo sơ mi trắng tinh có một vết máu, trong lòng liền cuồng nộ.
Lúc này chỉ cách tiệc rượu không đầy nửa giờ đồng hồ, huống chi nơi này còn là địa bàn của Lý thị, Tần Đông Nhạc quả thực không tưởng tượng nổi ai dám dùng mánh khóe liều lĩnh đến mức này, không coi ai ra gì đem người đi?!
Tần Đông Nhạc lấy di động ra, đầu ngón tay khẽ run rẩy, dựa vào trí nhớ ấn gọi một dãy số, anh từng cho rằng vĩnh viễn đời này mình sẽ không bao giờ dùng đến số di động kia, “Gửi thủ hạ tinh nhuệ nhất của mày cho tao, hiện tại, ngay lập tức! Nhanh! Nhanh! Nhanh!”
END 89