CHƯƠNG 57: PHÍA ĐỐI TÁC
Tần Nguy bận rộn, sau khi ăn cơm trưa ở nhà xong liền rời đi. Đường di hẹn bạn đi họp lớp, tiện đường đưa Tần Đông An tới lớp học thêm tiếng anh. Trong nhà trừ bỏ dì giúp việc cũng chỉ còn lại Trọng Nham và Tần Đông Nhạc, hai người vừa lúc túm lại đồng thời nghiên cứu tài liệu sáng nay Lâm Quyền gửi tới — Lâm Quyền kỳ thật muốn gửi tới cho đại Boss Trọng Nham, nhưng ngày hôm qua hắn quên xin số điện thoại của Trọng Nham, mail tự nhiên cũng không biết. sáng sớm gọi điện cho Tần Đông Nhạc, Tần Đông Nhạc nói Trọng Nham đang ở nhà anh, Lâm Quyền liền gửi tới mail của Tần Đông Nhạc.
Trọng Nham nhìn trên màn hình là một dánh sách liệt kê các cơ sở kinh doanh, quả thực có loại cảm giác mê muội từ trên trời rớt xuống: “Anh ta dùng một buổi tối để thống kê ra?!”
“Đúng vậy.” Tần Đông Nhạc bị phản ứng của cậu chọc cười: “Cậu ta làm việc có hiệu suất rất cao. Lúc tước khi bọn anh bàn bạc việc mở võ quán, cậu ta cũng sung sức mười phần, chỉ trong ngắn ngủi vài ngày đã đem mọi công việc từ nhỏ tới lớn trong võ quán toàn bộ đều thống kê hết ra, lúc ấy thật sự là… làm anh sợ nhảy dựng.”
Trọng Nham xem danh sách từ đầu tới cuối lại một lần, có cái cậu biết, có cái thì chưa bao giờ nghe qua. Nhưng mấy nhà kinh doanh hoa lớn uy tín cậu có chút ấn tượng từ kiếp trước đều có mặt trong danh sách này, ngay cả sản phẩm chủ lực là gì cũng ghi chi tiết. Trọng Nham cảm thấy đây chỉ là bảng thống kê sơ bộ của Lâm Quyền, về sau hẳn sẽ còn làm báo cáo chi tiết kỹ càng tỉ mỉ hơn.
“Lúc trước tôi cũng đã nói chuyện với Trình Úy.” Trọng Nham nói: “Anh cũng biết bên nhà mợ hắn ở Vân Nam chuyên kinh doanh hoa cỏ có tiếng đúng không, anh ta có thể giúp chúng ta giật dây, nhượng bên kia đưa một bảng giá. Chờ bảng giá bên kia gửi tới, chúng ta so sánh một chút.”
Tần Đông Nhạc nghe thấy tên Trình Úy khẽ nhíu nhíu mày, tuy rằng không đến mức bởi vì có thành kiến với con người Trình Úy mà không thể hợp tác làm ăn với anh ta, nhưng trong lòng vẫn có chút để ý. Cố tình ngữ khí Trọng Nham khi nhắc tới gã thần thái vô cùng tự nhiên, trong lòng Tần Đông Nhạc như đang bị mèo cào, nhẫn nhịn nửa ngày không được, làm bộ vô ý hỏi một câu: “Em cảm thấy con người Trình Úy… có thể kết giao sao?”
Trọng Nham nghĩ nghĩ: “Người này háo sắc, nhưng cũng không đến mức hạ lưu. Nhân phẩm cũng không có gì trở ngại.” cậu thấy Tần Đông Nhạc khẽ nhíu mày, suy đoán chắc anh vẫn để bụng chuyện Trình Úy dây dưa với mình trong võ quán, không khỏi mỉm cười: “Những chuyện đó tôi đã không thèm để ý nữa rồi. Anh xem anh ta giờ có còn theo tôi nữa đâu?”
Tần Đông Nhạc biết cậu nói có lý, nhưng vừa nghĩ tới tầm mắt háo sắc lúc trước của Trình Úy, trong lòng liền không thoải mái, âm thầm cân nhắc có nên tìm cơ hội thích hợp dằn mặt gã một phen hay không.
Trọng Nham biết tật xấu bao che khuyết điểm của anh lại tái phát, trong lòng có chút thoải mái, lại không biết nên nói thế nào, liền chỉ vào danh sách lảng đề tài: “Nếu tôi nhớ không lầm thì giá hoa hồng của mấy nhà này đều cao hơn so với Trình Úy nói, nhưng tình hình cụ thể thế nào, còn phải xem báo giá bên kia gửi sang.”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Được rồi, chờ báo giá của bọn họ rồi tính. Thống kê của Lâm Quyền phần lớn cũng là những chủng loại hoa thích hợp trồng vào mùa thu. Cũng nên gửi cho Lâm Bồi xem qua bảng thống kê này, chỉ hai người chúng ta thương lượng cũng không có kết quả.”
Trọng Nham gật đầu: “Tôi biết.”
“Em lưu số điện thoại của Lâm Quyền vào đi.” Tần Đông Nhạc lấy di động ra tìm số Lâm Quyền đưa cho cậu: “Tốt nhất cũng lưu luôn địa chỉ email của cậu ta nữa.”
Trọng Nham lưu số vào di động, rồi nhắn tin địa chỉ mail của mình sang cho Lâm Quyền. Cậu cúi đầu, tóc mái hơi dài rũ xuống, che một bên lông mày. Tóc cậu đen bóng, nhưng hơi cứng, rũ xuống rất có khuynh hướng đặc biệt cảm xúc, giống như dây đàn, dây cung hoặc loại dây nào đó bề ngoài nhìn mềm mại trơn bóng, nhưng lại không dấu được vẻ mạnh mẽ cứng cáp.
Tần Đông Nhạc bị tầm mắt hấp dẫn, trầm mặc nhìn một khắc, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Trọng Nham, em đã nghĩ cho anh tham gia bao nhiêu cổ phần chưa?”
Trọng Nham cũng không ngẩng đầu lên, rõ ràng rành mạch nói hai chữ: “Chia đều.”
Tần Đông Nhạc thật lâu không còn lời gì để nói.
Trọng Nham sắc mặt kỳ quái ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt anh có chút thần sắc phức tạp, biết anh đang nghĩ cái gì, vẻ mặt cũng trở nên thân nhiên nói: “Tần đại ca không phải người ngoài, cũng không phải cổ đông có thể tùy tiện thay thế được, tôi hy vọng Tần đại ca coi ‘Ba Mươi Sáu Quận’ làm sản nghiệp của riêng mình mà đối đãi, chuyện quản lý cũng đều nhờ cả vào anh, làm như vậy không phải rất hiển nhiên sao?”
Khoảng cách gần như vậy, Tần Đông Nhạc rõ ràng thấy được qua con ngươi đen láy gần như đạm mạc kia vẻ mặt giật mình của bản thân, anh bỗng nhiên không nói ra lời.
“Mặc khác, tôi nghĩ Tần đại ca cũng đoán được.” ánh mắt Trọng Nham chậm rãi di chuyển trên mặt anh, giống như ánh mặt trời phản quang trên hồ nước, hắt lên những lân quang lấp lánh, nhưng lại làm cho người ta không thể nhìn thấy chiều sâu, “trong tay Lâm Bồi có 30% cổ phần công ty, nếu một ngày anh và tôi có quyết sách khác nhau, anh ấy sẽ không chút do dự đứng về phía tôi.”
Trọng Nham đương nhiên biết rõ tính cách bản thân, tùy hứng, bá đạo nhưng rất đa nghi. Đời trước mỗi khi xử lý chuyện gì đó, thường thường ngoài việc sắp xếp người đi làm, đồng thời cũng bố trí mấy tay chân khác ở nơi bí mật gần đó theo dõi, nếu không chính cậu sẽ cảm thấy rất lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ một chuyện nhưng so với người khác tốn tâm tư nhiều lắm.
Những ngày như vậy, Trọng Nham tự nhiên không muốn trải qua lần nào nữa. trước đây là do không có người nào đáng tin, bất đắc dĩ cậu phải tự mình ra trận, hiện giờ đã lôi kéo được một tráng đinh mà bản thân còn chịu khổ, không phải rất ngu ngốc sao? Tần Đông Nhạc tính cách cường thế nhưng anh ấy không giống như Ôn Hạo luôn giấu dao sau lưng, chỉ riêng diểm này đối với Trọng Nham mà nói là đã quá đủ rồi.
“Tôi coi trọng “Ba Mươi Sáu Quận” nhưng tôi còn muốn làm những việc khác nữa,” Trọng Nham trầm mặc trong chốc lát, cậu nghĩ tới những ước mơ hồi còn nhỏ, những ước mơ đó thi thoảng vẫn lóe lên trong những lúc rảnh rỗi suốt quá trình làm lụng vất vả kiếm tiền, nhưng chung quy vẫn không thể thực hiện được: “Tôi còn muốn đầu tư kinh doanh game, còn muốn tìm hiểu về đại học y, còn muốn… ừm, đi tham quan mọi nơi.” Nói xong mấy lời cuối cùng, mắt Trọng Nham có điểm phiêu phiêu, cậu nhớ kiếp trước đã từng được tới không ít nơi nổi tiếng, nhưng đa số đều dưới tình huống đi công tác, đầu óc quay cuồng toàn công việc với công việc, vội vội vàng vàng, ấn tượng khắc sâu cũng chỉ có phòng họp cùng phòng khách sạn.
Tâm tình Tần Đông Nhạc lúc này thật sự phức tạp tới cực điểm, lúc trước Trọng Nham thuyết phục mình hợp tác đầu tư, anh cũng từng nghĩ tới Trọng Nham không có khả năng chỉ nhượng cho anh 10% như Lâm Quyền, nhưng nhiều hơn mà nói… Tần Đông Nhạc cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được. đây là đúng là một thử thách khảo nghiệm lựa chọn nhân tâm, quá trình chờ đợi đáp án được vạch trần, Tần Đông Nhạc xưa nay nội tâm vốn ổn định lại ngoài ý muốn xuất hiện một tia khẩn trương.
Đáp án của Trọng Nham, anh không phải không cảm động. nhưng ngay sau đó anh cũng nghĩ tới Lâm Bồi, nghĩ tới quan hệ kỳ quái giữa Trọng Nham và anh ta, hoàn toàn vô pháp giải thích cùng tín nhiệm. hơn nữa, vừa nghĩ tới Trọng Nham đối với Lâm Bồi chỉ mới nhận thức ngắn ngủi mấy ngày mà có một loại tín nhiệm có khả năng vượt quá bản thân, trong lòng Tần Đông Nhạc liền có chút không rõ tư vị.
Anh không thích Lâm Bồi, ngay từ lần đầu nhìn thấy anh ta đứng cạnh lan can sân thượng đã không thích. Tần Đông Nhạc đã nhiều lần thấy sự sống chết, trong quan niệm của anh, còn sống là do ông trời ban ân, bất cứ đồ vật gì cũng không thể trân quý bằng sinh mệnh bản thân. Anh khinh thường những người bị áp lực cuộc sống đè ép tới không chịu nổi. hoặc là nói, anh khinh thường những người có nội tâm không đủ cường đại. hơn nữa, Trọng Nham lúc ấy còn đứng gần anh ta như vậy. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại hình ảnh đó, nghĩ tới Lâm Bồi lúc ấy tinh thần xúc động hoặc phẫn nộ mà có khả năng gây ảnh hưởng gì đó tới Trọng Nham, anh vẫn bất giác cảm thấy không rét mà run.
Tần Đông Nhạc sau một hồi trầm mặc thật lâu, lại hỏi câu hỏi hoàn toàn giống lúc nãy: “Em cảm thấy người này… có thể kết giao sao?
Ánh mắt Trọng Nham chậm rãi hiện lên một tia hiểu rõ cười nhạt: “Tần đại ca, đừng thăm dò tôi.”
Tần Đông Nhạc bị cậu nhìn như vậy, trong lòng sinh ra một tia chật vật: “Thăm dò cái gì?”
Trọng Nham chỉ cười không đáp.
Tần Đông Nhạc thở dài: “Trọng Nham, anh phát hiện anh lầm rồi, anh không nên coi em trở thành trẻ con nghịch phá như Tiểu An.” Trẻ con nghịch phá đứa nào lại có nhiều tâm tư như vậy? ngay cả Tiểu An nhà anh, thật sự có thêm mười đứa cũng không nhất định so được với Trọng Nham.
Trọng Nham thản nhiên dời tầm mắt: “Tôi vốn không phải trẻ con nghịch phá, là do anh tự nghĩ sai thôi.”
Tần Đông Nhạc nghiêng đầu đánh giá Trọng Nham, khuôn mặt vẫn có chút thiếu niên non nớt nhưng ánh mắt thần khí kiên quyết lại bình tĩnh toát ra không phải một thiếu niên chưa trải qua chuyện đời nào có thể có được. hơn nữa, cặp mắt kia mỗi khi mang theo chút thần sắc hờ hững nhìn mình, Tần Đông Nhạc thậm chí cảm thấy ẩn trong con người Trọng Nham có một loại khí chất của những nhân tài có kinh nghiệm lão luyện nhiều năm đúc kết lại, ẩn dưới vẻ thong dong trấn định chính là sự giảo hoạt tính toán kỹ càng mọi việc.
Ấn tượng ban đầu hoàn toàn sụp đổ, Tần Đông Nhạc không thể không thừa nhận, anh thực sự đã nhìn lầm.
Tần Đông Nhạc cười khổ: “Được rồi, được rồi, anh xin lỗi em, Lâm Bồi… anh quả thật đã tìm người điều tra. Nhưng từ những thông tin anh có được, em và anh ta trước giờ chưa từng quen biết.” chính bởi vì không quen biết, cho nên mới cảm thấy loại chuyện vừa gặp đã thân như anh em một nhà thập phần không hợp lẽ thường.
Trọng Nham cảm thấy điều này không có gì phải giấu diếm, gật đầu nói: ‘Ngày đó quả thật là lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp nhau. Trước đó tôi nhờ thám tử tư tìm anh ấy.”
Tần Đông Nhạc kỳ quái nhìn cậu: “Trước đó em biết người này sao?”
“Nghe người ta nói.” Trọng Nham nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi muốn trồng hoa, đương nhiên phải tìm hiểu về những chuyên gia trong lĩnh vực này rồi.”
“Em nghe được từ đâu?” Tần Đông Nhạc thực hoài nghi lời giải thích này, cảm thấy nhóc con này còn đang gạt mình cái gì đó: “Theo anh biết, Lâm Bồi cũng không có danh tiếng gì.”
Trọng Nham cười nói: “Đừng có khẳng định luôn như vậy, Tần đại ca, khác nghề như cách núi* mà.” (*: ý nói người khác nghề sẽ không biết rõ tình hình trong nghề kia)
Tần Đông Nhạc vươn hai ngón tay búng trán cậu một cái nói: “Không được đánh trống lảng!”
“Mọi chuyện tạm thời không thể nói rõ cho anh biết.” Trọng Nham thật sự không cách nào che đậy, đành phải tránh nặng tìm nhẹ mà tùy tiện giải thích: “Không biết anh đã nghe tới ‘Thịnh An Tố’ chưa? Chính là gốc hoa lan đạt huy Chương vang mùa giải hoa lan năm nay. Người tạo ra ‘Thịnh An Tố’ chính là Lâm Bồi, nhưng thành quả nghiên cứu của anh ấy đã bị người ta đánh cắp.”
Tần Đông Nhạc hoài nghi nhìn cậu: “Làm sao em biết?”
“Thám tử tư điều tra ra.” Trọng Nham nghiêm túc nói: “Tôi đã tìm, đương nhiên phỉa tìm chuyên gia chân chính.”
Tần Đông Nhạc biết trong lời nói của Trọng Nham có đầy lỗ hổng, nhưng chính vì quá nhiều lỗ hổng nên không biết cái nào mới là lỗ hổng thực sự. Giống như khi bọn thẩm vấn một tên tội phạm giảo hoạt, trong câu nói của gã có 8, 9 phần là giả, 1, 2 phần là thật, thiệt giả lẫn lộn ngược lại khiến người nghe khó phân biệt.
Tần Đông Nhạc bất đắc dĩ cười, mình tại sao lại có thể nghĩ Trọng Nham là tội phạm mà tra hỏi chứ?
“Được rồi, anh không hỏi nữa.” Tần Đông Nhạc giơ tay xí xóa: “Em cũng không cần nhọc lòng mà nói dối nữa.”
Trọng Nham hiếm khi đỏ mặt một chút.
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Anh chỉ khó hiểu việc em tín nhiệm Lâm Bồi như vậy. Cái gì Bá Nha Tử Kỳ, tri âm tri kỷ, cái gì bạch phát như tân, khuynh cái như cố*, anh đều không tin. Hơn nữa anh không tin em lại là người cảm tính như vậy. Việc em tin tưởng anh ta như vậy, bên trong chuyện này ắt hẳn có nguyên nhân nào đó.” (*Bạch phát như tân: có những người không hiểu nhau thì dù có sống tới già cũng như mới gặp; khuynh cái như cố: có những người vừa gặp mà như đã quen thân)
Trọng Nham tâm nói anh thật hiểu rõ lão tử…
“Anh muốn nói gì?” Trọng Nham nghiêm túc nhìn anh: “Tìm manh mối sao?”
Tần Đông Nhạc nhìn bộ dạng cậu hẳn là đang muốn chuyển đề tài, trong mắt không khỏi lộ ra một tia cảm khái: “Trọng Tiểu Nham, em biết không, anh trước nay vẫn cảm thấy mình đang diễn vai bảo mẫu.”
Trọng Nham nghe thấy hai chữ bảo mẫu, cũng không thèm giả bộ, hai con mắt nhất thời trợn trừng trừng: “Có ý gì?”
Tần Đông Nhạc cười nói: “Nhưng mà hiện tại anh lại không thấy vậy.”
Trọng Nham nghiến răng: “Hiện tại Tần đại thiếu thấy thế nào?”
“Hiện tại à…” Tần Đông Nhạc cố ý kéo dài thanh âm: “Hiện tại đương nhiên coi em trở thành đối tác lâu dài.”
Trọng Nham đối với câu trả lời này cũng không mấy vừa lòng: “Vốn đúng là đối tác.”
“Không giống.” Tần Đông Nhạc ánh mắt chuyên chú, trịnh trọng nhìn cậu: “Là đối tác chân chính.”
Trọng Nham nhìn thẳng anh một khắc, mất tự nhiên xoay mặt đi, tâm nói lão tử vốn nên được đãi ngộ như vậy…. thậm chí còn có chút cảm động…
Thật sự thấy quỷ!
END 57