CHƯƠNG 17: PHÒNG HẬU CẦN
Ngày hôm sau Trọng Nham dậy muộn, không kịp cả ăn sáng đã vội vội vàng vàng lao ra cửa, ở trước cửa tiểu khu mua hai cái bánh mì sandwich vừa gặm vừa chạy tới trường. Khi sắp tới cổng trường, cậu thấy một chiếc xe nhìn có chút quen mắt đỗ ở cách đó không xa, Tần Đông An từ trên xe bước xuống, nghiêng đầu cúi người nói chuyện với người vẫn ngồi trong xe. Nam nhân trong xe vẫy vẫy tay với cậu ta, rồi chiếc xe vòng qua bồn hoa trước cổng trường rời đi. Xe dừng lại không lâu, lại cách khá xa, Trọng Nham chỉ có thể nhìn thấy một đoạn tay áo màu xám thò ra ngoài cửa xe.
Vẫn không nhìn thấy mặt.
Trong lòng Trọng Nham thoáng có chút tiếc nuối, cậu phát hiện anh trai của Tần Đông An rất thích xắn tay áo lên hai vòng, đồng hồ cũng đeo rộng rãi thoải mái, nhìn qua rất có hương vị tùy ý tiêu sái. Trọng Nham đoán tính cách anh nhất định không giống Tần Đông An ngoan ngoãn lại hoạt bát.
Trọng Nham chạy đuổi tới vỗ vai Tần Đông An một phen, Tần Đông An quay đầu lại thấy là cậu, cười hỏi: “Dậy muộn à?”
Trọng Nham gật đầu, ba miếng liền ăn xong cái bánh mì trong tay, vừa lấy khăn tay trong túi ra lau vừa hỏi Tần Đông An: “Vừa rồi là anh hai ông? anh ấy mỗi ngày đều đưa đón ông à?”
“Sao có thể.” Nói tới cái này, thần sắc Tần Đông An thoáng có chút uể oải: “Anh ấy được nghỉ tới đầu tháng, sau mùng 1 tháng 5 liền cuốn gói đi.”
“Được nghỉ?” Trọng Nham cảm thấy không hiểu lắm: “Trong nước làm gì có trường đại học nào được nghỉ giữa tháng tư thế này?”
Tần Đông An cười nói: “Ông nghĩ đi đâu vậy, ông cho rằng anh hai vẫn còn đi học sao? nào có trẻ trung như thế, anh ấy đã hơn hai mươi rồi.”
Trọng Nham chưa từng gặp anh trai Tần Đông An, tự nhiên không biết anh ta trẻ hay già, nhưng người hơn hai mươi tuổi, lại được nghỉ giữa chừng, rất có thể đang đi làm ở nơi khác. Trọng Nham cũng không quá quen thuộc với Tần Đông An, nên vấn đề riêng tư thế này, cậu theo thói quen không tiếp tục hỏi: “Tôi thấy tình cảm hai người thật tốt.”
“Anh ấy á… hừ, coi như thông qua.” Tần Đông An bĩu môi, trong mắt lóe sáng vẻ tự đắc: “Ông thấy chúng tôi thế nhưng anh ấy lớn hơn tôi những 7 tuổi đấy. nếu anh ấy dám khi dễ tôi, mẹ tôi sẽ đánh anh ấy.” nói xong còn hung tợn giơ giơ nắm đấm lên.
Trọng Nham bật cười.
“Đúng rồi…” Tần Đông An nhớ tới một chuyện, vội nói: “Anh hai nói chúng ta đều là trẻ vị thành niên, suốt ngày chạy rong ngoài đường chuyển phát nhanh không an toàn. anh hai đã liên hệ với một công ty bạn anh ấy cho chúng ta cuối tuần tới làm trợ lý. Cả mấy ngày nghỉ lễ, nghỉ đông, nghỉ hè đều có thể tới làm. Ông đi không?”
Trọng Nham do dự một chút, lập tức cảm thấy băn khoăn của Tần đại ca không phải không có lý. Tần Đông An thế nào cậu không rõ ràng lắm, nhưng cậu đối với phố lớn ngõ nhỏ trong thủ đô không quen thuộc lắm, nếu thật sự đi đưa chuyển phát nhanh, ít nhất lúc đầu cũng không dễ dàng.
“Cũng được.” Trọng Nham hỏi lại: “Ông có đi không?”
Tần Đông An gật đầu: “Mỗi cuối tuần đều tới đó, từ 8 giờ sáng tới 5 giờ chiều. những ngày nghỉ thì ban ngày hầu như đều ở luôn tại đó.” Tần Đông An nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Anh tôi nói mùa hè này kêu tôi đi lấy kinh nghiệm, lên lớp 11 sẽ không cho tôi đi nữa. còn nói học tập quan trọng hơn gì đó nữa, nếu ông vẫn muốn đi tôi sẽ giúp ông nói với anh ấy.”
Trọng Nham vỗ nhẹ lên vai Tần Đông An nói: “Cám ơn.” Về sau mấy ngày nghỉ sẽ làm gì cậu còn chưa nghĩ tới, nhưng Tần Đông An đã nghĩ hộ cậu, cậu vẫn rất cảm động.
Tần Đông An hưng phấn muốn nhảy dựng lên: “Thật tốt quá, có ông đi làm cùng tôi, thật mong đợi.”
“Làm trợ lý lâm thời là làm gì ông biết không?” Trọng Nham lắc đầu, xòe tay bắt đầu giảng giải cho cậu ta nghe: “Là làm vệ sinh, pha trà nước, đi đưa đồ, giúp phô tô tài liệu, đưa cơm cho nhân viên… ông xác định ông thật sự chờ mong?”
Tần Đông An lắc lắc đầu, cười hì hì nói: “Ông thật biết cách làm người khác mất hứng. kia dù sao cũng là chỗ người lớn làm việc, ông không thấy hiếu kỳ sao?”
Trọng Nham ở trong lòng cười khổ một chút. Cậu rất ít khi nhớ lại mấy năm cuối sinh hoạt trong Lý gia, loại cảm giác buồn tẻ, ngày lại ngày lặp đi lặp lại không thay đổi khiến cậu vừa nhớ tới liền cảm thấy phiền chán.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra là đã có một đống công việc chất cao như núi chờ hắn, đống văn kiện hồ sơ cao hơn cả đầu người đang chờ ý kiến chỉ đạo của hắn, vô số hội nghị chờ hắn đàm phán, rồi còn phải thường xuyên đi thị sát công ty con… nhưng nếu hắn lấy thân phận là một đứa em trai sống trong hoàn cảnh đó, hẳn sẽ không khổ sở như vậy đi?
Trọng Nham cười cười: “Đi thôi, sắp vào học rồi.”
Hai thiếu niên thanh xuân phơi phới theo đường biên sân thể dục chạy thẳng lên lớp. Mùa xuân ngắn ngủi ở phương Bắc lặng yên không tiếng động trôi qua, mặt cỏ đậm màu xanh biếc tươi non, mấy cành chi hải đường dưới bậc thang đã nhú mấy nụ hoa bạch sắc, cách sân thể dục. các gốc hòe già góc trường tán lá cũng xum xuê um tùm.
Bên trong áo khoác đồng phục Trọng Nham chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, khi chạy vào lớp cũng đã hơi thấm mồ hôi. Ánh dương quang sáng chói khiến cậu không mở được mắt, bên tai vang lên tiếng bước chân, tiếng cười đùa vui vẻ hòa vào nhau, trong không khí tràn ngập hương vị đầy sức sống. Đó là hương vị thanh xuân chỉ ở tuổi này mới có.
Trọng Nham có ảo giác giống như mình thân bất do kỷ đã bị cuốn vào dòng chảy ồn ào náo động này. Trái tim tĩnh lặng dường như có cái gì đó chậm rãi thức tỉnh.
Trọng Nham bỗng nhiên cảm thấy, một lần nữa sống lại ở tuổi thanh xuân tươi trẻ tựa hồ cũng không phải là chuyện tồi.
Bỏi vì cuối tuần phải ‘đi làm’, cho nên thứ 6 sau khi tan học, Trọng Nham khó được khi chủ động làm xong hết bài tập về nhà. Sáng sớm ngày hôm sau, hai thiếu niên gặp nhau ở trạm xe, đồng thời cùng bắt xe bus đi tới công ty anh hai Tần Đông An đã liên hệ giúp bọn họ.
Tên đầy đủ của công ty là ‘Công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản Thái Phong’, trụ sở đặt ở hai tầng trệt tòa cao ốc Thái Phong cao nhất ở khu trung tâm tài chính. Nơi này hẳn Trọng Nham chưa từng tới, kiếp trước cũng chưa từng tiếp xúc, nhưng không hiểu sao cái tên này khiến cậu cảm thấy quen tai một cách khó hiểu.
Hai người tới báo danh ở quầy lễ tân, rồi được một nhân viên dẫn tới phòng hậu cần. Phòng hậu cần nằm ở hành lang phía Tây, trong phòng chỉ có 1 trưởng phòng cùng 2 trợ lý. Cạnh văn phòng chính là 2 phòng kho, đặt cạnh cầu thang. Trưởng phòng là một phụ nữ trung niên mập mạp, khuôn mặt tròn tròn trời sinh luôn tươi cười, hai trợ lý một nam một nữ, tuổi vẫn còn trẻ, trông như mới tốt nghiệp đại học không lâu, Trọng Nham cảm thấy vị Tần đại ca này tuy rằng ngoài miệng nói năng gay gắt nhưng kỳ thật vẫn xót em trai không muốn em mình phải chịu khổ. Mình coi như được hưởng sái chút hào quang của Tần Đông An.
Công việc của phòng hậu cần cũng không nhiều lắm, mỗi ngày công việc chỉ là quét dọn vệ sinh, sắp xếp phòng kho, lấy các đồ vật các phòng ban yêu cầu mang tới cho họ, ngẫu nhiên thì đi hỗ trợ đóng dấu một số văn kiện. thời gian rảnh rỗi bọn họ có thể đọc sách, lên mạng, thậm chí là ăn vặt. ít nhất trong hai ngày này, Tần Đông An vẫn rất vui tươi hớn hở, bởi vì trưởng phòng mập rất thích cho bọn họ ăn socola, thứ này mỗi khi có anh hai ở nhà Tần Đông An đều bị cấm ăn. Hơn nữa, càng khiến cậu ta cao hứng hơn nữa là việc Trọng Nham nhường luôn cả phần của cậu cho cậu ta.
Tần Đông An cười tít cả mắt: “Có một huynh đệ không thích ăn socola là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.”
“Lau miệng trước hãy nói, huynh đệ.” Trọng Nham dở khóc dở cười: “Đến trẻ con ăn socola cũng không dính đầy mép như vậy…nhìn ông ăn như vậy thật sự rất ghê tởm.”
Tần Đông An không chút để ý ném vỏ socola đi, thè lưỡi ra liếm vết dính mép, tiện tay nhét một tập tài liệu vào ngực Trọng Nham: “Này, tôi muốn hảo hảo hưởng thụ mị lực của mỹ thực, ông giúp tôi đưa cái này lên cho trợ lý phòng hành chính tầng trên đi. Chính là cái bà thích mặc đồ màu hồng cười rất giả tạo ấy, ông biết rồi chứ?”
“…” Trọng Nham: “Ông nói thẳng ra trợ lý Lâm là được rồi.”
“Mau đi đi.”
Trọng Nham nhìn lướt qua thấy cậu ta lại rút ra thêm một thanh socola từ trong túi, khẽ lắc đầu: “Cẩn thận sâu răng.”
Tần Đông An không kiên nhẫn khoát tay.
Phòng hậu cần nằm rất gần cầu thang bộ, nên bọn họ theo thói quen dùng cầu thang bộ để đi lên tầng trên. Trọng Nham đưa tài liệu tới phòng hành chính, vừa mới giao cho một thư ký phòng hành chính xong, chợt nghe phía sau vang lên giọng một nam nhân: “Trợ lý Lâm đã về chưa?”
Cô thư ký kia vội vàng đứng dậy, thần sắc có chút khẩn trương: “Dạ, thư ký Lâm còn chưa trở lại ạ.”
Trọng Nham tò mò quay đầu lại, thấy một thanh niên cao gầy đứng ở cửa phòng, mày hơi nhíu lại, ngữ khí không vui: “Khi nào cô ta quay lại bảo cô ta tới phòng tôi ngay lập tức.”
Cô thư ký vội nói: “Dạ, Cung tổng.”
Người nam nhân được gọi là Cung tổng nhìn lướt qua Trọng Nham đang đứng trước bàn làm việc của thư ký, rồi xoay người rời đi.
Trọng Nham duy trì biểu tình như bị sét đánh hỏi thư ký: “Anh ta là… là…”
Đệt, đây không phải là Cung Hạo sao?! anh trai ruột của Cung Chất, sau khi Cung Chất tự sát không thành bị cha mẹ lôi ra nước ngoài, Cung Hạo liền đối đầu với hắn, càng về sau quả thật như muối đòi mạng mà chèn ép hắn. Trọng Nham khi đó vừa nghe tới chữ “Cung” liền đau đầu, cố tình hắn lại không thể thực sự đáp trả. Hắn đã gây tai họa cho một đứa con trai Cung gia, nếu người còn lại xảy ra chuyện gì trong tay hắn, phỏng chừng toàn bộ Cung gia đều muốn liều mạng với hắn.
Trọng Nham biết tình cảm giữa hai anh em Cung rất tốt, anh ta là anh trai muốn báo thù cho em trai, là chuyện bình thường. Hắn có thể lý giải, quả thật trong chuyện này là hắn đuối lý. Nhưng nếu thật ra mà nói, mỗi ngày đều bị một người như vậy nhìn chòng chọc vào, Trọng Nham cảm thấy bệnh trầm cảm của mình cũng phải tăng thêm.
Giờ biết mình lại là thủ hạ làm việc dưới quyền đối thủ kiếp trước, loại cảm giác quen thuộc nhất thời cũng quay lại: đau đầu, bất đắc dĩ, phẫn nộ… lại không thể đáp trả.
Trọng Nham cảm thấy cả người đều không khỏe.
Khi cậu cầm theo tập tài liệu được phòng hành chính gửi lại quay về phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Cố chống đỡ làm thêm mấy ngày rồi về nhà, nghỉ hè cũng không cần tới đây làm thêm.
Trước không tránh xa Cung gia, sau này rất rách việc.
Càng phiền muộn hơn nữa chính là, lúc tan tầm, Trọng Nham và Tần Đông An mới từ thang máy đi ra, liền nhìn thấy cửa thang máy chuyên dụng ở bên cạnh cũng đồng thời mở ra, Cung Hạo dẫn theo Cung Chất từ bên trong đi ra.
Trọng Nham theo bản năng tránh né, tạo khoảng cách với hai anh em nhà kia. Kiếp trước cậu không biết khi nào Cung Chất xuất ngoại, nhưng nếu cậu ta là bạn học của Lý Duyên Lân, hẳn cũng đang học lớp 12, giờ cũng sắp tới tháng 6, bây giờ cậu ta còn chưa xuất ngoại thì còn chờ tới lúc nào?!
Trọng Nham cảm thấy rất đau đầu, tâm tư của trẻ con nhà giàu thật sự không dễ đoán.
Chờ tới khi không còn nhìn thấy thân ảnh của anh em Cung gia, Trọng Nham mới hỏi Tần Đông An: “Anh hai ông sao lại quen biết người Cung gia?”
Tần Đông An lắc đầu: “Không biết.”
Trọng Nham không quá yên tâm, tạm biệt Tần Đông An, rồi dọc đường về đều cẩn thận nhớ lại xem kiếp trước có từng tiếp xúc gì với người Tần gia không. Nhưng thời gian cũng đã quá lâu rồi, những thông tin hữu dụng cũng không thể nào nhớ ra được. Trọng Nham đành phải tự an ủi bản thân, không nhớ ra được cũng là chuyện tốt, điều này chứng tỏ cậu cùng Tần gia không có quen biết gì, như vậy mọi chuyện cũng không quá nghiêm trọng.
END 17