Trọng Nham

Chương 87: Chương 87: Thuốc Ảo Giác




CHƯƠNG 87: THUỐC ẢO GIÁC

Trọng Nham có chút hồ đồ.

Là thật sự hồ đồ, đều nói Tứ thập nhi bất hoặc, nói thế nào thì linh hồn cậu cũng đã là người đến tuổi tứ tuần, nhưng sao càng ngày càng không nhìn rõ thế giới thế này? Cậu vốn tưởng đó là tốt hoặc xấu, nhưng khi đổi một góc độ khác nhìn lại thế nhưng tính chất lại hoàn toàn thay đổi. Giống như chiếc kính vạn hoa, rõ ràng chỉ là một cái ống đồng, lắp thêm mấy mảnh vỡ thủy tinh màu sắc khác nhau, đổi góc độ nhìn, lại thấy hình ảnh đã hoàn toàn thay đổi.

Cậu vốn cho rằng Trương Hách là minh hữu kiên cố nhất, nhưng hiện tại lại phát giác hắn ta một lòng một dạ chỉ vì chính bản thân hắn; cậu vốn tưởng anh em Lý gia tâm ngoan thủ lạt, hiện tại nhìn lại, họ cũng chỉ vì muốn bảo vệ lợi ích của mình mà thôi; Cậu cảm thấy Lâm Bồi tính cách lạnh lùng, thậm chí là máu lạnh, nhưng sau khi quen biết mới hiểu ra anh ấy là giấu đi độ ấm của bản thân, đôi khi anh ấy cũng sẽ cười, còn cười đến thật ấm áp thật thoải mái; cậu cho rằng Lý Thừa Vận là một tên hỗn đản từ đầu tới chân, nhưng hóa ra, tên hỗn đản này cũng từng có lúc nghiêm túc.

Hoặc tứ thập nhi bất hoặc là ý muốn nói người tới tuổi trung niên, mới có thể phát hiện những hiểu biết của bản thân lúc còn trẻ cùng chân tướng sự việc thường tồn tại một sự sai lệch nào đó. Bởi vì khi đó bị sự bồng bột tuổi trẻ cùng thiếu kinh nghiệm che mờ cho nên cách nhìn cùng một sự việc hoàn toàn bất đồng — thế mới nói vì thấy được các mặt còn lại của cùng một sự việc, biết được bộ dáng chỉnh thể của sự việc sự vật cho nên mới không còn nghi ngờ.

Cho nên mới tồn tại sự kính sợ đối với thế gian vạn vật và số mệnh bản thân.

Trọng Nham không biết nên đối xử như thế nào đối với mối quan hệ qua lại giữa cha mẹ mình, cậu vẫn cho rằng Dương Thụ không nên dây dưa với Lý Thừa Vận, bà ấy hẳn nên tập trung học tập, sau khi tốt nghiệp trở về Lâm Hải gả cho một người thành thật, an an ổn ổn sống qua ngày. Nhưng trong vận mệnh sẽ luôn có một số kiếp nạn bắt buộc phải trải qua, nó sẽ không vì bạn là ai mà sẽ tự động biến mất. Bà ấy yêu Lý Thừa Vận, chấp nhận sự theo đuổi của ông ta, yêu ông ta, tin cậy ông ta, cho tới khi niềm tin yếu ớt bị chân tướng sự thật phá hủy.

Bà ấy không đủ thông minh, nếu thông minh sẽ không mặc kệ bản thân và Lý Thừa Vận cứ như vậy lâm vào lốc xoáy tình cảm; bà ấy lại không ngốc hẳn, không làm được nghĩa vô phản cố ( làm việc gì quyết không chùn bước), toàn tâm toàn ý coi ái tình là thứ quan trọng nhất trên thế gian.

Chỉ vài tiếng đồng hồ, nhưng hướng đi vận mệnh đã có thay đổi đến long trời lở đất.

Trọng Nham thậm chí bất giác ảo tưởng, nếu bà ấy cố nán lại đi muộn hơn vài giờ, cùng Lý Thừa Vận đồng thời bỏ trốn tới Lâm Hải, chuyện tình của hai người sẽ có kết cục như thế nào? Có thể là mỗi ngày của Dương Thụ sẽ vui vẻ hơn một chút, thoải mái hơn một chút, thân thể sẽ không suy sụp sớm như vậy, sẽ không sớm qua đời, Trương Nguyệt Quế cũng sẽ không trở thành một bà già cay nghiệt xảo quyệt; hoặc cũng có thể là Lý Thừa Vận sẽ bị Lý gia bắt trở về, mà Trương Nguyệt Quế và Dương Thụ cũng sẽ bị Lý gia gây khó dễ, ngày qua ngày sẽ càng trở nên gian nan…

Ai mà biết được?

Trọng Nham ngồi ở ghế xích đu ở trong cửa hàng hoa thở dài. Sự tình chưa từng phát sinh, ai mà biết về sau sẽ như thế nào? Giây phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không một ai có thể đoán trước được, huống chi là vài tiếng đồng hồ?!

Nhưng Trọng Nham vẫn cảm thấy tiếc hận. nếu vận mệnh có thể khẳng khái ban cho Dương Thụ thêm vài tiếng đồng hồ này, nếu Dương Thụ có thể nhìn thấy Lý Thừa Vận mang theo hành lý xuất hiện trước mặt mình, cho dù cuối cùng ông ta không thể đi cùng bà, vậy kí ức lưu lại trong lòng bà về đoạn tình cảm kia cũng sẽ không còn đau khổ như thế nữa. Ít nhất trước khi tạ thế, bà ấy cũng biết được mình cũng từng được người yêu thương, từng đối xử thực sự nghiêm túc mà không phải bị người ta lừa gạt.

Nhưng chung quy, mọi chuyện đã không thể nào thay đổi được.

Khi đang cực độ bối rối, Trọng Nham lại một lần nữa gặp được Trương Hách trong cửa hàng hoa, bỗng nhiên nội tâm sinh ra một loại xung – động kỳ quái, cực độ muốn xé rách gương mặt tao nhã giả dối của tên này, nhìn xem rốt cuộc dưới lớp vỏ bọc kia cất giấu một gương mặt như thế nào. Nếu có thể, cậu thật sự muốn chính tai nghe được những suy nghĩ bí ẩn cất giấu ở tận sâu đáy lòng hắn ta.

Tần Đông Nhạc đã nhắc nhở cậu, tốt nhất nên giữ khoảng cách với Trương Hách. Trọng Nham trước đó cũng biết Trương Hách bụng dạ khó lường, nhìn thấy hắn ta sẽ cảm thấy cực độ phiền toái, rất nhiều chuyện trong kiếp trước đều trở nên mơ hồ. Trọng Nham không thích loại cảm giác phủ định những gì đã từng trải qua này. Điều này khiến cậu sinh ra hoài nghi với những phán đoán của bản thân. Nhưng nếu không tiếp xúc, Trọng Nham sẽ không phát hiện ra nhiều chuyện kỳ quái như vậy, tỷ như bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ.

Trọng Nham không hy vọng những bí ẩn trong trí nhớ vĩnh viễn đều là bí ẩn.

Một giờ sau, Trọng Nham và Trương Hách ngồi cùng nhau trong một nhà hàng Trung Quốc, ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, giống như trận tuyết cuối cùng của mùa đông sắp rơi xuống.

Trương Hách rót rượu cho cậu, tươi cười ôn hòa mà chân thành, bộ dạng lại biến thành trưởng gia đáng tin cậy như trong trí nhớ Trọng Nham: “Đây là rượu thuốc nhà hàng tự ủ, vừa bổ dưỡng, độ rượu lại không cao, nếm thử xem?”

Trọng Nham lên tiếng cảm ơn, cầm chén rượu lên cụng ly với hắn.

Một ly xuống bụng, Trọng Nham liền có chút choáng váng, tựa hồ giống như thân thể tuổi trẻ lần đầu tiên uống rượu có chút không chống đỡ được thứ nước mềm mại mà hữu lực này.

Trọng Nham tựa vào thành ghế hơi thở gấp, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác nôn nóng quen thuộc. Trương Hách ngồi ở đối diện cậu, chậm rãi nói chuyện nhà máy hóa chất của hắn và thị trường đầu tư tương lai. Giọng hắn ta như gần như xa, trán Trọng Nham chậm rãi thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Trọng Nham.” Giọng Trương Hách giống như từ một nơi xa xôi nào đó truyền tới: “Trọng Nham, cậu không sao chứ?”

Trọng Nham hai tay chống đầu, đột nhiên có chút không phân biệt được mình rốt cuộc đang ở đâu. Trước mắt xuất hiện vô số những xoáy tròn biến ảo, cuối cùng bất chợt ngừng lại trong phòng làm việc của cậu trước đây. Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ Đàn hương lớn, một phần văn kiện đang được mở ra, bên cạnh để một chén trà xanh, hương thơm dịu nhẹ lượn lờ quanh quẩn. Xa hơn một chút, ở góc bàn để một chậu hoa tú lệ, gốc Mặc Lan cành lá no đủ xinh đẹp lẳng lặng nở rộ. Cậu thấy mình tay cầm bút máy ký tên lên văn kiện, sau đó bàn giao lại cho nam nhân đối diện.

Trọng Nham không thấy rõ mặt người đó, nhưng cậu biết đó là luật sự riêng của Lý gia, mà văn kiện cậu vừa đưa qua chính là di chúc của cậu. Lại một lần nữa ngồi ở sau bàn làm việc, Trọng Nham chợt nhớ lại tại sao mình đang ở tuổi tráng niên lại đi lập di chúc. Bởi vì vài ngày trước đó, nhân viên dưới quyền cậu đã trình lên một báo cáo điều tra, nội dung báo cáo chính là: tình hình Trương Hách lén lút thu mua cổ phần của tập đoàn Lý thị.

Trọng Nham bỗng nhiên nhớ lại tâm tình bản thân khi đọc bản báo cáo này: phẫn nộ, lo âu, bất an cùng mơ hồ sợ hãi.

Khi đó cậu mới phát hiện ra dã tâm của Trương Hách, đã tận mắt chứng kiến hắn ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để cạnh tranh trong quá trình kinh doanh. Trọng Nham biết hắn ta sẽ không dừng lại, chỉ cần hắn ta còn sống, sẽ giống như sâu mọt tham lam không ngừng tằm ăn rỗi nhấm nháp miếng bánh to lớn Lý thị này. Hắn ta coi việc Trọng Nham mỗi tấc mở rộng ranh giới đều trở thành chiến lợi phẩm của mình, nhưng hiện tại, việc chỉ được đứng ở sau lưng Trọng Nham đã không thể nào làm hắn cảm thấy thỏa mãn được nữa.

Trọng Nham lập di chúc nói: sau khi cậu mất sẽ trả lại toàn bộ Lý thị cho Lý Duyên Kỳ. Cậu biết lấy năng lực của Lý Duyên Kỳ không có khả năng trong vòng mười năm mở rộng đế quốc Lý Thị như thế này nhưng Trọng Nham lại làm được, cho nên khi trả lại toàn bộ tài sản cho Lý gia, trong lòng Trọng Nham không còn cảm thấy áy náy vì hết thảy những gì cậu đã làm với người Lý gia. Cậu biết, người Lý gia chỉ có tâm trạng hỗn hợp giữa thống hận và tán thưởng đối với cậu.

Sau đó cậu làm cái gì?

Trọng Nham co người trong ghế, ánh mắt tan rã. Cậu biết mình lại một lần nữa đắm chìm trong ảo ảnh vô pháp tự kiềm chế, ông bác sỹ kia nói thế nào ấy nhỉ?

Trọng Nham nghĩ như vậy, lại bất chợt văng vẳng nghe được giọng nói của vị bác sỹ trung niên, ông ta đang nói lại bệnh tình của cậu cho Trương Hách, mà ngay lúc đó, cậu đang đứng ở ngoài cửa phòng khép hờ nghe lén: “…Đúng vậy, là loại bệnh tâm thần mức độ thấp… tâm tình lo âu… một thời gian dài bị chứng trầm cảm có phải không? Áp lực đè nén lâu ngày không thể phát tiết, sẽ xuất hiện ảo giác, loại tình huống này từng bước khắc sâu…”

Số lần xuất hiện ảo giác chậm rãi gia tăng, Trọng Nham vì thế càng ngày càng tuyệt vọng. Biết mình ở một ngày nào đó trong tương lai sẽ triệt để trở nên điên loạn, loại cảm giác này thực không dễ chịu. Cậu không có thân nhân, thậm chí còn không có bằng hữu, người duy nhất bên cạnh có thể tin tưởng được hiện giờ cũng dần trở nên xa lạ.

“Trọng Nham…” có người ghé vào lỗ tai thì thầm gọi tên cậu: “Trọng Nham, cậu đã từng nhìn thấy bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ chưa?”

Trọng Nham mơ mơ màng màng suy nghĩ, Ly Sơn Yên Vũ Đồ là cái gì vậy? một bức họa sao?

“Cậu đã từng thấy qua chưa?” thanh âm kia có chút sốt ruột truy vấn: “Đã thấy ở chỗ nào?”

Trọng Nham mờ mịt đáp: “Trương Hách, ông vì cái gì lại muốn bức tranh kia? Nếu ông muốn… vì sao không trực tiếp nói cho tôi biết? ông vì sao không chịu nói thẳng?” Cậu rất muốn nói cho hắn ta biết, bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ lấy ở trong thư phòng Lý Thừa Vận trước kia không phải bút tích thực. Cậu chưa từng nghĩ muốn dùng đồ dỏm đề gạt hắn ta. Tuy rằng cậu nhìn không hiểu thật giả, nhưng Trương Hách có thể nhìn ra, hắn ta vì sao lại không nói? Là vì khi đó, Trương Hách đã nghi ngờ cậu rồi có phải không? Hay là nói Trương Hách từ đầu tới cuối căn bản chưa từng tin tưởng cậu?

“Nếu ông muốn… tôi sẽ đưa cho ông…” Trọng Nham có chút ủy khuất suy nghĩ, khi đó cậu tín nhiệm hắn ta như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng tính toán lừa gạt hắn ta cái gì.

Trọng Nham biết là Trương Hách đang nói chuyện, trong giọng hắn ta lộ rõ sự lo lắng, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng thong dong tao nhã trong dĩ vãng. Nhưng cậu không nhớ Trương Hách đã nói như vậy với cậu khi nào. Có lẽ sống lại một lần, giống như phần cứng được khởi động lại, mà trong quá trình này, có thể vô tình mà mất đi một phần kí ức chăng?

“Cậu có biết bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ để ở đâu không?” Trương Hách dùng sức bóp vai cậu, trong giọng nói mang theo hương vị mê hoặc: “Lý Thừa Vận có từng đề cập gì với cậu không? Là giấu ở Lý gia sao?”

“Tôi biết.” Trọng Nham thì thào nói: “Tôi biết cả rồi, Trương Hách, tôi biết ông lúc đầu chỉ muốn một bức họa, sau đó lại muốn tham gia vào Lý thị… rồi sau đó… ông muốn chiếm đoạt toàn bộ Lý thị về tay ông… Ông đã đọc câu chuyện ‘người đánh cá và con cá vàng’ chưa? Ông giống như bà vợ lòng tham không đáy trong câu chuyện đó…”

“Mày tmd!” Trương Hách thanh âm phẫn nộ: “Cá vàng, bà vợ con mẹ mày? Tao hỏi mày bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ rốt cuộc ở đâu?”

Trọng Nham lại nghe bên tai có tiếng vang ong ong gì đó, cậu cố gắng đè lại vật phát ra tiếng vang, sau đó lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên bên lỗ tai mình: “Trọng Nham, em ở đâu?”

Trọng Nham dùng sức mở mắt ra, nhìn thấy một góc công viên qua lớp cửa kính, thảm cỏ xanh mướt, đàn bồ câu trắng bay lượn giữa trời, đám trẻ con vui đùa chạy nhảy với những quả bóng sặc sỡ sắc màu… Trương Hách đang cầm một ly kem màu lục nhạt khuôn mặt tươi cười đi về phía cậu.

Trọng Nham cảm thấy nhức đầu.

Cậu bỗng nhiên nhớ ra ngọn nguồn tại sao kiếp trước mình lại tin cậy Trương Hách đến vậy.

Đó là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên cậu quen Trương Hách, Trương Hách dẫn cậu tới chúc mừng, sau khi ăn xong bọn họ tới công viên phụ cận tản bộ, cùng đi chèo thuyền, cho bồ câu ăn. Lúc nghỉ ngơi, Trương Hách còn mua kem ly vị trà xanh cho cậu — đó là lần đầu tiên từ nhỏ tới lớn, Trọng Nham sinh ra ảo tưởng mình có một người cha thực sự ôn nhu.

Sau khi Trọng Nham tỉnh lại ngoài trời đã tối đen, trong phòng bệnh chỉ mở đèn ngủ. Một thân ảnh cao lớn nằm ở bên giường, trên người khoác một chiếc áo lông, tựa hồ đang ngủ. từ góc độ này, cậu chỉ có thể nhìn được sườn mặt, lỗ tai và vành tóc mai mỏng manh bên thái dương của người đó.

Là Tần Đông Nhạc.

Trọng Nham mơ mơ màng màng, đầu choáng váng phát đau, huyệt Thái dương dường như cũng bị kéo căng, cổ họng khô khốc, vừa động một chút đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, còn có chút buồn nôn. Trọng Nham cố sức xoay người lại, phát hiện tay mình đang bị Tần Đông Nhạc nắm chặt. Cậu vừa động, Tần Đông Nhạc lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy tầm mắt cậu, thần sắc cảnh giác trong mắt nhất thời hóa thành kinh hỉ: “Tỉnh?”

Trọng Nham hơi hơi giật giật khóe miệng.

Tần Đông Nhạc buông tay cậu ra, đứng dậy rót một cốc nước ấm mang lại, còn rất cẩn thận dùng ống hút đưa tới bên miệng cậu. Trọng Nham một hơi hút nước ấm lấp đầy cổ họng khô khát, cảm thấy cả người như được sống lại, thật dài thở phào một cái: “Tôi lại phát bệnh sao?” mấy năm cuối đời kiếp trước cậu thường xuyên xuất hiện loại tình huống này, không thể tự bế, không thể khống chế được tinh thần, lâm vào ảo giác không tự kiềm chế, mức độ trầm cảm cũng bởi vậy mà ngày càng tăng thêm. Trong một năm trọng sinh lại này cũng chưa từng tái phát, Trọng Nham còn cho rằng mình đã khỏi hẳn.

Tần Đông Nhạc dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ mặt cậu, tức giận nói: “Có mà bệnh ngốc ấy! đã sớm nói với em tránh xa Trương Hách ra một chút, em lại không chịu nghe.”

Trọng Nham miễn cưỡng cười cười, là rất ngốc. Biết rõ Trương Hách sẽ nảy sinh nghi ngờ cùng những suy nghĩ tiêu cực với mình, nhưng vì muốn tìm hiểu rõ thâm căn cố đế nguồn gốc mọi chuyện mà cậu đã xem nhẹ nguy hiểm bản thân.

“Về sau không cho phép như vậy nữa.” Tần Đông Nhạc trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Hắn hạ thuốc ảo giác cho em, vạn nhất sau này hắn hạ mê hồn dược thì làm thế nào?”

Trọng Nham chấn kinh: “Thuốc – ảo – giác?!”

“Chính là nhị ất tiên an.” Tần Đông Nhạc cong tay gõ gõ nhẹ lên trán cậu một chút: “Mấy thứ này dùng nhiều sẽ tạo thành chướng ngại tinh thần, sầu lo, trầm cảm, tinh thần thác loạn. Rất nguy hiểm. đáng sợ nhất chính là dùng loại thuốc này lâu dài sẽ xuất hiện ‘triệu chứng bất tỉnh đột ngột’ cho dù không dùng thuốc cũng sẽ xuất hiện triệu chứng này, thời gian duy trì liên tục, lâu thì vài tháng, nhanh thì vài ngày thậm chí là vài giờ sẽ phát tác, nghiêm trọng hơn sẽ khiến cho người dùng tâm tình thay đổi thậm chí là muốn tự sát — khi bác sỹ nói điều này với anh, anh sắp bị hù chết!”

Trọng Nham giống như bị đánh trúng đầu, cả người đều ngây ngốc.

Thuốc – Ảo – Giác, dùng trường kỳ sẽ sinh sầu lo, trầm cảm, tinh thần thác loạn… Khi liên hệ mấy chữ này cùng một chỗ, trong lòng Trọng Nham bỗng nhiên sinh ra một loại sợ hãi không tin nổi.

END 87

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.