CHƯƠNG 43: TIỆC KHAI TRƯƠNG
Trọng Nham cùng Ôn Hạo đi vòng quanh Ngưu Đầu thôn cả ngày, thăm cánh đồng hoa nhưng hơn phân nửa là các loại hoa bình thường, giữa trưa còn cùng quản lý phụ trách khu nhà vườn ăn cơm nông gia rồi lại mất cả buổi chiều ở khu nhà xưởng quan sát việc điều chế xuất, đến khi trở lại nội thành cũng hơn 8 giờ tối.
Trọng Nham thật lâu không cảm thấy mệt như vậy, ở trên xe mơ mơ màng màng, tới khi về nhà ngồi xuống ghế sô pha, vốn định ngồi nghỉ một chút rồi đi rửa mặt, kết quả cứ như vậy lăn ra ngủ ngon lành, ngủ thẳng tới sáng hôm sau, thiếu chút nữa bỏ lỡ nghi thức chào cờ mỗi sáng thứ 2 ở trường.
Bài tập về nhà cậu tự nhiên chưa làm, nhưng cũng sắp thi cuối kỳ cho nên các thầy cô giáo toàn cho học sinh luyện đề nhiều như tuyết rơi mùa đông, cũng không thu bài tập về nhà, mỗi tiết đứng lớp chỉ giảng bài một chút, rồi lại cho học sinh tự ngồi luyện đề, cuối giờ chỉ kiểm tra đáp án. Vô hình trung tạo cơ hội cho Trọng Nham trót lọt qua cửa ải.
Thi cuối kỳ cộng với công ty Đức Ôn đang chuẩn bị khai trương, khiến cho gần đây Trọng Nham bị tra tấn hai tới mắt cũng biến đen xì. Chờ tới khi kỳ thi cuối kỳ chấm dứt, cậu ở nhà ngủ bù gần 2 ngày mới miễn miễn cưỡng cưỡng xóa tan quầng thâm ở mắt. Trọng Nham quả thực mang tâm tình sung sướng nghênh đón kỳ nghỉ hè đã tới, nhưng cậu nghỉ ngơi không quá hai ngày đã bị một cú điện thoại của Ôn Hạo đào ra khỏi nhà đi tham gia hoạt động — tiệc mừng khai trương công ty Đức Ôn tại hội trường VIP khách sạn Hải Thiên.
Lễ phục của Trọng Nham vẫn là do Ôn Hạo dẫn cậu đi đặt may, màu đen, ba bộ, kiểu dáng cổ điển giống như một quý ông nước Anh trước đây, là Trọng Nham tự mình chọn. lúc ấy Ôn Hạo muốn thợ cả may cho Trọng Nham một bộ lễ phục màu trắng, hắn đã nhìn thấy hai vị Lý thiếu gia mặc lễ phục trắng, vừa có tinh thần lại suất khí. Nhưng Trọng Nham không thích, nói màu sáng trông rất lỗ mãng, Ôn Hạo chỉ có thể mặc cậu. kỳ thật, hắn vẫn luôn có một câu để trong bụng không nói cho Trọng Nham: Với khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cậu, mặc quần áo màu tối ngược lại trông càng mềm mại trẻ con. Nhưng câu nói này sao có thể nói ra? Chắc chắn bị ăn đập ngay.
Nhưng Trọng Nham cũng thực sự nghiêm túc, trước khi đi còn cố ý chải tóc ngược ra sau, cố gắng làm cho mình trông có vẻ… ừm, thành thục một chút.
Trong bữa tiệc mừng khai trương này, nếu nói kỹ thì Trọng Nham cũng không có việc gì làm, cậu chỉ phụ trách phần hình ảnh lời nói của bản thân, để cho người ta biết Đức Ôn có một đối tác là cậu thế là đủ. dù sao với tuổi cậu, đám cáo già thâm nho trong thương trường sẽ không tự hạ thấp giá trị bản thân mà tới bắt chuyện với cậu, cậu cũng phải tự tạo chút cảm giác tồn tại, vì còn cần làm bước đệm cho những chuyện về sau.
Tiệc mừng khai trương tự nhiên là phải giao tiếp nhiều, phần công việc này đương nhiên là do Ôn Hạo đảm nhiệm, Trọng Nham phụ trách đứng bên cạnh coi như làm nền, thản nhiên tiếp nhận những ánh mắt quét qua quét lại trên người mình. Sau đó cùng Ôn Hạo đi gặp từng người một, Ôn Hạo đã ở trong cái giới cao tầng này từ nhỏ tới lớn, tuy rằng vẫn luôn làm chân chạy cho Lý gia, nhưng mặt mũi vẫn có. Cũng có người là do nể mặt Lý gia ở đằng sau, dù sao Lý Thừa Vận bây giờ vẫn đang là đại boss của Lý thị. Nhưng cũng không ít người cảm thấy Đức Ôn chỉ là chỗ tiêu tiền của Lý gia, kêu Ôn Hạo ra mặt dìu dắt đứa con riêng không được đón vào nhà kia.
Những nghị luận như vậy Trọng Nham không cần chính tai nghe cũng có thể đoán được 7, 8 phần, cậu không để ý, đây mới chỉ là bắt đầu, trong kinh doanh buôn bán, điều kiêng kị nhất chính là tâm bất ổn.
Đường vẫn còn dài.
Trọng Nham cầm một ly nước ép táo đi theo sau Ôn Hạo cùng những người không quen biết hàn huyên, tiến thoái có độ, tự nhiên hào phóng. Cho dù là những kẻ tối xoi mói nhất cũng không nhìn ra được từ dáng vẻ cậu bất cứ điều gì, Lý Thừa Vận từ đằng xa nhìn lại, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái không nói nên lời. đứa con trai này của ông lần đầu giao tiếp với rất nhiều tân khách, thậm chí lại giống như cá gặp nước thoải mái vẫy vùng, tựa như nó được sinh ra để đứng ở đó, những khung cảnh sang trọng xa hoa, những bộ quần áo đắt tiền hợp cùng một chỗ giống như càng tăng thêm sức mạnh cho nó.
Lý Thừa Vận chậm rãi lắc lắc ly rượu trong tay, tâm nói không biết nó có thể đi bao xa… nhìn cái cách nó thuyết phục Ôn Hạo, cộng thêm tuệ nhãn như đuốc kết hợp với ND, phần quyết đoán này ngược lại so với mấy đứa nhỏ khác trong nhà càng cường đại hơn. Nghĩ như vậy, trong lòng Lý Thừa Vận lại có chút tiếc hận thay cho Trọng Nham.
Tầm mắt quét một vòng quanh hội trường, Lý Thừa Vận nhíu mày, để ly rượu xuống đi sang bên cạnh mấy bước, chỉ thấy Trọng Nham đang đứng xoay lưng với mình thưởng thức điểm tâm ngọt ở trên dãy bàn dài. Trình Úy đứng đối diện cậu, khoảng cách khá gần, đang cùng Trọng Nham nói gì đó, vừa nói vừa lưu ý nhìn xung quanh.
Sắc mặt Lý Thừa Vận trầm xuống, sải bước tới gần. hội trường nhiều người, nên hai người nói chuyện không chú ý Lý Thừa Vận đang tới, Lý Thừa Vận trong lòng càng phát cáu, vì chuyện Trình Úy từng dụ-dỗ Trọng Nham, ông đã cãi nhau một trận với Trình Du, lại tự mình gọi điện cảnh cáo Trình Úy một trận, không ngờ tên hỗn đản này vẫn còn dám xuất hiện trước mặt Trọng Nham.
Đi tới gần, chợt nghe Trình Úy nói: “Nhà anh không làm cái này, nhưng nếu chú em đã mở miệng, có thể giúp gì anh nhất định giúp.”
Giọng Trọng Nham mang theo ý cười: “Sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ cảm tạ anh.”
Lý Thừa Vận hừ mạnh một tiếng: “Cái gì sau khi chuyện này thành công? Trình Úy, cậu coi lời ta nói là gió thoảng bên tai phải không?”
Hai người đang nói chuyện chợt giật mình, Trình Úy vừa thấy là Lý Thừa Vận, vội nói: “Chú à, cháu cái gì cũng không có làm.”
“Vậy vừa rồi cậu nói sau khi chuyện gì thành công?” biểu tình Lý Thừa Vận không tốt nhìn hắn: “Là chuyện gì?”
Trọng Nham vừa thấy biểu tình của Lý Thừa Vận liền biết ông đã hiểu lầm gì đó, vội lên tiếng: “Là tôi tìm Trình Úy có việc.”
Lý Thừa Vận hồ nghi: “Chuyện gì?”
Trọng Nham thấy xung quanh mình có rất nhiều người, liền lôi kéo Lý Thừa Vận tới gần cửa sổ: “Là tôi muốn nhờ anh ta tạo mối quan hệ. ông cũng biết nhà ngoại anh ta có kinh doanh hoa xuất nhập khẩu đúng không?”
Lý Thừa Vận sửng sốt một chút: “Con hỏi cái này làm gì?”
Trọng Nham vốn không muốn nói nhiều với Lý Thừa Vận, nhưng quan hệ giữa hai nhà Lý Trình khá thân cận, cậu cũng không hy vọng Lý Thừa Vận có hiểu lầm gì với Trình Úy, mà Trình Úy người này tính cách có chút vô lại, nếu chọc anh ta tức giận không chịu giúp đỡ nữa, vậy Trọng Nham phải mất công đi tạo mối quan hệ khác, thế thì phiền lắm.
“Là thế này…” Trọng Nham miễn miễn cưỡng cưỡng giải thích: “Tôi muốn mở cửa hàng bán hoa, nên nhờ anh tạo mối quan hệ trước, nghỉ hè tôi sẽ tới vườn trồng hoa nhà bọn họ thăm quan một chút.”
Lý Thừa Vận lắp bắp kinh hãi: “Bán hoa? Không phải Đức Ôn vừa mới khai trương sao?”
“Đó chỉ là kết bạn làm ăn, tôi dù sao cũng chỉ là một cổ đông nhỏ chờ lĩnh % hoa hồng.” Trọng Nham không cho là đúng: “Ông cho là Vincent sẽ vui lòng khi tôi đứng cạnh anh ta chỉ tay năm ngón sao?”
Trong lòng Lý Thừa Vận chấn động quả thực khó nói nên lời: “Con muốn mở một cửa hàng kinh doanh của riêng mình? Con chỉ mới 17 thôi….”
“17 thì làm sao? 17 tuổi không ăn cơm cũng sẽ chết đói.” Trọng Nham cười lạnh: “Lý tiên sinh, ông cũng không nên nói bừa, trong chứng minh thư tôi đã 18 tuổi rồi.” chưa đủ 18 sẽ không có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, sẽ không thể đảm đương chức vụ cổ đông, chẳng lẽ Lý Thừa Vận lúc này nghĩ muốn lấy tiền của mình?!
Lý Thừa Vận phẫn nộ nói: “Không phải lão tử đang nuôi con sao?”
“Ông nuôi tôi?” Trọng Nham không chút khách khí trừng mắt nhìn ông: “Khi còn bé ông đã mua cho tôi được một cây kem nào chưa? Hay dù chỉ một chiếc bút? Lý tiên sinh, ông nói chuyện phải có lương tâm chứ.”
Trên mặt Lý Thừa Vận có chút không nhịn được, biết rõ nếu còn tiếp tục tranh luận đề tài này, ông sẽ không chiếm được cái gì tốt: “Muốn tự mình kinh doanh hoa cỏ?”
Trọng Nham gật đầu. công ty Đức Ôn đối với Trọng Nham mà nói chỉ là nghi thức lên sân khấu, là một cái bất hiển sơn bất lộ thủy (ngấm ngầm giấu diếm) làm nền móng, đưa cậu tiến vào cái thương trường này, cũng để cho đám thương nhân đó nhận thức cậu, biết Trọng Nham là người ra sao, đồng thời cũng coi như cáo mượn oai hùm cho người ta biết cậu có bối cảnh chống lưng. Cậu vốn chính là người tính tình bá đạo nói một không hai, nếu thật sự muốn làm gì đó sao có thể để cho người bên ngoài cản trở?
Kiếp trước, Trọng Nham cũng đã từng nghĩ tới việc kinh doanh hoa và cây cảnh, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân mà không làm được. lần trước khi tới Ngưu Đầu thôn, nhìn thấy cánh đồng hoa liền nghĩ tới chuyện này. Ngọn núi phía sau Ngưu Đầu thôn có một khu vực đất đai tươi tốt, nguồn nước phong phú thích hợp để gieo trồng hoa. Trưởng thôn cũng đã từng bàn bạc với lão Trương muốn cùng lão Trương hợp tác gieo trồng hoa cỏ, nhưng chuyện vừa mới đề xuất thì gia đình lão Trương liền xảy ra chuyện, tiếp đó công ty lại được sang nhượng cho người khác, về sau hiệp đàm này liền bị gác lại.
Lý Thừa Vận trầm mặc một khắc, cuối cùng hỏi cậu: “Đủ tiền không?”
Trọng Nham rất kinh ngạc nhìn ông một cái, cảm thấy biểu tình Lý Thừa Vận coi như thành khẩn, liền gật đầu nói: “Đủ.” Tiền lãi mấy tháng nay từ việc đầu tư tương lai đều ném hết vào Đức Ôn, kỳ thật hiện tại trong tay Trọng Nham không còn bao nhiêu tiền, cũng may giai đoạn đầu chuẩn bị không cần quá nhiều tiền, hiện tại chỉ cần ký hợp đồng và giao tiền thuê đất. Chờ qua khoảng 3, 4 tháng nữa, lợi nhuận từ đầu tư tương lai lại chuyển về thì cậu liền đủ tiền mua phương tiện kỹ thuật và giống hoa.
“Lý gia không làm kinh doanh về lĩnh vực này.” Lý Thừa Vận nói: “Cũng không thể góp ý được gì cho con, nhưng nếu cần người giúp thì cứ gọi điện cho ta, ta sẽ điều vài người tới giúp con.”
Trọng Nham khoát tay: “Khỏi, ông phái người của ông xuống, vậy kinh doanh sau này là của họ Lý hay họ Trọng?”
“Sao con để ý nhiều vậy?!” Lý Thừa Vận chán nản: “Ta việc gì phải đánh chủ ý lên mấy cái đầu tư này của con?”
“Lòng hại người có thể không có nhưng phòng người nhất định phải có.” Trọng Nham cười cười: “Đến anh em ruột còn tính toán chi li với nhau nữa là quan hệ giữa chúng ta lại xa lạ như vậy. vẫn nên nói rõ ràng trước đối với cả hai bên đều có lợi.”
Lý Thừa Vận cố gắng thuận khí, Trọng Nham quả thật không cần ông, ngay cả việc đi ký hợp đồng thuê đất, Trọng Nham cũng tự mình đi là đủ. Chờ tới đầu xuân sang năm, Trọng Nham đã đủ 18 tuổi…
Lý Thừa Vận lo lắng hỏi cậu: “Trong chứng minh thư con thật sự đã là 18 tuổi?”
Trọng Nham hừ hừ hai tiếng.
Lý Thừa Vận thực phiền khi con trai không thèm nể mặt mình, nhưng bảo ông lơ nó đi, ông lại không làm được, đờ ra một lúc lại hỏi: “Sao tự dưng lại sửa năm sinh?”
Trọng Nham từ một nhân viên phục vụ đi qua lấy một ly Champagne, khẽ nhấp môi: “Trong nhà điều kiện không tốt, muốn sớm ra ngoài tìm việc làm, trợ giúp gia đình. Lớn hơn một tuổi tương đối dễ tìm việc.”
Trong lòng Lý Thừa Vận cứng lại.
Trọng Nham không thèm nhìn ông, xoay người rời đi. nếu còn tiếp tục đứng đó, nói không chừng Lý Thừa Vận sẽ lại nói mấy lời xin lỗi linh tinh gì đó, chỉ khiến cậu thấy ghê người. hôm nay là một ngày vui, không thể vì chút chuyện cỏn con mà làm hỏng tâm tình.
Ôn Hạo đang cùng khách khứa nói chuyện, thấy Trọng Nham tới gần, vội vàng kéo cậu lại giới thiệu: “Này, đây là hai vị Tần thiếu gia, hiện đang kinh doanh dược phẩm. Đừng nhìn bọn họ trẻ tuổi, nhưng công ty đã rất phát dương quang đại.”
Trọng Nham nghe được hai chữ Tần gia, trong lòng khẽ động, mỉm cười đối diện với hai anh em sinh đôi trước mặt: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Tướng mạo ngũ quan Tần gia huynh đệ đều thuộc loại ôn hòa nho nhã, bề ngoài bọn họ không giống với hai anh em Tần Đông Nhạc, nhưng tính cách hai người này ngược lại rất tốt, thấy Trọng Nham tuổi còn nhỏ cũng không lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn, mỉm cười nói: “Ôn ca nhất định đang nói móc chúng tôi rồi, so với Trọng Nham, chúng tôi sao còn được gọi là trẻ tuổi nữa?”
Trọng Nham cũng cười, nếu Tần gia huynh đệ đã biểu lộ ra thiện ý, cậu cũng không ngại đem loại thiện ý này thúc đẩy thêm một bước: “Tôi cùng hai vị Tần thiếu tuy rằng chỉ mới gặp mặt, nhưng chính ra quan hệ so với người khác cũng gần hơn một chút. Tôi và Đông An là bạn học cùng lớp, lại còn ngồi chung một bàn, Đông Nhạc đại ca tôi cũng đã gặp mấy lần.”
Hai vị Tần thiếu gia đều lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Bạn học của Tiểu An?”
Trọng Nham cười gật đầu: “Đường di làm điểm tâm cũng rất ngon.”
Hai vị Tần thiếu gia đều nở nụ cười, Tần đại thiếu cười nói: “Tôi đoán thím hai khẳng định rất thích cậu.”
Trọng Nham lại hỏi: “Vậy sao Tiểu An không tới? chiều hôm qua khi tan học tôi còn cố ý đưa cậu ấy một cái thiệp mời.” lúc ấy còn bị Tần Đông An đuổi theo đập cho hai cái, chỉ trích cậu có chuyện lớn như vậy lại giấu diếm không nói một lời.
Tần đại thiếu nói: “Lái xe nhà bọn họ bị chú hai mang đi rồi, lão Tam lại không ở… ừm, Tiểu An đương nhiên không thể tự ra khỏi nhà.”
“Chủ yếu là chúng tôi lại không biết Tiểu An quen biết với cậu.” Tần nhị thiếu có chút áy náy: “Nếu không thì đã đón nó đi cùng rồi.”
“Không sao.” Trọng Nham nói: “Lần sau tôi sẽ mời cậu ấy ăn một bữa bù lại vậy. nhưng cậu ấy là học bá, sau khi học ở trường, về nhà lại liều mạng học tập, thời gian để chơi rất ít.”
Tần gia huynh đệ đồng thời bật cười, bên cạnh có người tìm Tần gia huynh đệ nói chuyện nên cả nhóm lại tách ra.
Trọng Nham đi theo Ôn Hạo dạo quanh một vòng hội trường, thấy vũ hội đã mở màn, liền chọn một góc không người ngồi xuống ăn chút điểm tâm. Cậu vốn định ăn chút gì đó trước khi tới bữa tiệc, nhưng kết quả lại bận rộn thử quần áo, cuối cùng quên luôn chuyện đó, cộng thêm vừa rồi đi theo Ôn Hạo tiêu hao năng lượng nửa ngày, đã sớm đói meo.
Trọng Nham vừa mới giải quyết một khối bánh kem, chợt nghe phía sau cách chỗ cậu không xa có một giọng nói quen tai vang lên: “Trở về tìm cơ hội hỏi Tiểu An một chút… tuổi trẻ như vậy, cư nhiên đã làm kinh doanh, không đơn giản.”
Trọng Nham mỉm cười, người nói chuyện là Tần nhị thiếu gia, hẳn anh ta đang nói về mình.
Tần đại thiếu ừ một tiếng, tiếp lời: “Ngày mai khi tới bệnh viện thăm lão Tam cũng có thể tiện hỏi luôn cũng được. Mắt nhìn người của lão Tam luôn rất chuẩn.”
Trọng Nham nghe xong lời này, trong lòng lộp bộp một chút, bọn họ nói lão Tam là chỉ Tần Đông Nhạc đúng không? Nhưng tới bệnh viện thăm anh ta là có ý gì?
END 43