Trọng Nham

Chương 26: Chương 26: Trà Cụ




CHƯƠNG 26: TRÀ CỤ

Trọng Nham về nhà, trên đường nhận được điện thoại của Ôn Hạo, nói có việc muốn tìm cậu. Trọng Nham không nói gì liền cúp điện thoại, dù sao cậu có nói cái gì cũng vô dụng, những người này chả ai thèm nghe cậu nói. Chuyện cậu đuổi Lý Thừa Vận ra khỏi nhà phỏng chừng Ôn Hạo đã biết, tên chó săn này hẳn là lại đến giảng đạo lý cho cậu, mà nói cho cùng, tiền, quyền, hai thứ này Trọng Nham đều không có hứng thú.

Khi Trọng Nham vác theo đống sách vừa mua trở về Sơn Thủy Loan, Ôn Hạo đã đứng chờ ở dưới lầu, dưới chân còn đặt một cái hộp được bọc cẩn thận, nhìn thấy Trọng Nham trở về, từ xa đã mỉm cười chào hỏi với cậu: “Về rồi sao? ah, đi mua sách à, Trọng Nham vất vả thật.”

Trọng Nham cảm thấy trình độ vỗ mông ngựa của tên này một chút cũng không có, mặc kệ hắn, ngó lơ bỏ thẳng lên lầu, mở cửa vào nhà. Ôn Hạo hì hục mang cái thùng đi theo vào, còn chưa kịp cởi giày đã đi thẳng vào thật cẩn thận đặt cái thùng ở trên nóc tủ giày ở huyền quan.

Trọng Nham cũng không để ý tới hắn, tự mình lên lầu tắm rửa thay quần áo, khi xong xuôi xuống lầu, Ôn Hạo đã ngồi ở bàn nghịch bộ trà cụ thanh hoa, thấy Trọng Nham đi xuống, cười nói: “Trọng Nham, bộ trà cụ này chính là đồ đại ca thích nhất, rất nhiều người thèm muốn nhưng ông ấy đều không cho, vẫn là cậu có phúc.”

Trọng Nham ngồi xuống đối diện Ôn Hạo, cầm một chén trà lên quan sát hỏi: “Đồ thật hay giả?”

Ôn Hạo giận dữ: “Cha cậu còn có thể dùng đồ giả tới để lừa gạt cậu sao?”

Trọng Nham thật sự đối với mấy món đồ này vốn không có chấp niệm gì mấy, cậu vốn xuất thân từ dưới đáy xã hội, một cái chén hai đồng tiền, hai trăm đồng, hay hai trăm vạn trong mắt cậu cũng chỉ có tác dụng để đựng nước trà, chả khác gì nhau. Nhưng lần trước Lý Thừa Vận bị cậu đuổi đi, hai người tan rã trong không vui, còn chưa được nửa tháng, đã sai Ôn Hạo đưa đồ tới. Ông ta có bệnh à?

“Ông ta không phải cha tôi, đừng nói lung tung.” Trọng Nham mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Không có việc gì thì cũng đừng nhận làm thân thích của tôi.”

“Thằng nhóc này, cậu nhất định sẽ bị hủy bởi vì cái tính xấu này.” Ôn Hạo lắc đầu, trong mắt lộ ra thần sắc tiếc hận: “Cậu có biết vì sao lão gia lại đón cậu về không?”

Trọng Nham cũng không thèm ngẩng đầu đáp trả: “Không phải vì muốn nhận tổ quy tông à?”

Ôn Hạo: “…”

Trọng Nham quét mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng gợi lên một tia trào phúng: “Anh cũng ít dùng mấy lời đường hoàng phóng thí để bịp tôi, lão cáo già đó chính là muốn tìm cho hai vị thiếu gia nhà các người một cái bia ngắm sống mà thôi.”

Ôn Hạo sớm biết tâm tư Trọng Nham thông thấu, thấy cậu nói vậy cũng không còn gì để phản bác, nhưng vẫn cố nhịn một bụng tức khí khuyên nhủ cậu: “Dù nói như vậy, nhưng đó cũng có thể là một cơ hội.”

“Cơ hội gì?” Trọng Nham mới không thèm nhận cái nhân tình này: “Cơ hội làm vật hy sinh trên chiến trường? tôi cám ơn toàn gia nhà các người, cơ hội tốt như vậy thì các người tự mình dùng chơi với nhau đi, lão tử không phụng bồi.”

Ôn Hạo không còn biện pháp, lắc đầu nói: “Cậu cũng không cần tức giận với tôi, hiện giờ cơ hội tốt như vậy dù cậu có muốn cướp lại cũng không còn kịp rồi. tôi cũng thấy tiếc thay cho cậu.”

Trọng Nham giả bộ không biết: “Cơ hội tốt bị ai đoạt đi à?”

Ôn Hạo lấy di động ra, mở file ảnh chụp đưa cho cậu xem. bức ảnh có vẻ được chụp ở một dịp quan trọng, Lý lão gia đứng ở giữa, bên cạnh là một thiếu niên thanh tú đang đỡ tay lão, trên người mặc tây trang thắt nơ sang trọng, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo trông càng đáng yêu.

Trọng Nham nhịn không được cười một chút, tâm nói quả nhiên người đẹp vì lụa, trong những bức ảnh trước đây Hải Thanh Thiên chụp được, Lý Ngạn Thanh còn không gọn gàng nổi bật vậy đâu. Cũng không biết bà mẹ thông minh của cậu ta khi nhìn thấy con trai mình thế này có cao hứng tới phát khóc hay không.

Ôn Hạo có chút tiếc hận nói: “Lão gia tử hiện tại đi đâu cũng đều dẫn theo cậu ta. Cậu thấy không, đây mới thực sự là nhận tổ quy tông.”

“Nhận rồi hả.” Trọng Nham cười vui vẻ: “Cầu được ước thấy nhé.”

Ôn Hạo có chút kinh ngạc: “Cậu không để ý?”

Trọng Nham hỏi lại hắn: “Để ý cái gì?”

Ôn Hạo hàm súc nói: “Sản nghiệp Lý gia cũng không phải chỉ ở những thứ bề ngoài người ta nhìn thấy.”

Kiếp trước Trọng Nham làm một con lừa ngốc, bị Lý gia sử dụng để kéo nhiều năm như vậy, sản nghiệp Lý gia có bao nhiêu, cậu còn phải để người khác nhắc nhở sao. Thấy Ôn Hạo có ý muốn châm ngòi ly gián cũng không thèm để ý.

“Tôi hiện tại cũng không phải không có cơm ăn, cần gì phải chạy tới xem sắc mặt ai? Lại nói, lão cáo già nhà mấy người không phải đang cân nhắc thằng nhóc trong ảnh chụp kia sao? tôi cần gì phải cố sức đi lấy lòng làm gì?”

Cậu không phải đồ ngu, thật vất vả mới khiến hai vị Lý thiếu gia đi quấy rầy thằng nhóc Lý Ngạn Thanh kia, cậu chỉ ước được đứng một bên xem náo nhiệt đây này, có ngu mới nhảy vào vòng chiến.

Ôn Hạo bị cậu nói cho im bặt, Trọng Nham cũng chả ham tiền tài quyền thế của Lý gia, ngay cả cái gọi là tình cảm cha con mà Lý Thừa Vận biểu hiện ra ngoài cũng hoàn toàn không để ý, cái này gọi là không muốn lại được, Ôn Hạo thật không biết nên lấy cái gì để hấp dẫn thằng nhóc này, cuối cùng cũng dối lòng mà nói một câu: “Cho dù sau này có thế nào, vẫn nên có gia đình ủng hộ mới tốt.”

Trọng Nham không tiếp lời.

Ôn Hạo thở dài, giờ mới vào vấn đề chính hỏi tới chuyện cậu và Lý Thừa Vận cãi nhau: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? đại ca vốn nói muốn tới chỗ cậu ở mấy ngày, kết quả lại chạy tới chỗ tôi.”

Trọng Nham hừ mũi một tiếng: “Có gan ăn cắp lại không có gan chịu đòn. Đã sợ vợ còn ra ngoài chơi gái?!”

Ôn Hạo trầm mặc một khắc, lại dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Trọng Nham: “…cậu cảm thấy đại ca sợ vợ?”

Trọng Nham không để ý tới hắn, thản nhiên đi rửa bộ trà cụ, lại từ dưới gầm bàn lấy ra một cái hộp bạc, bắt đầu nấu nước pha trà.

Ôn Hạo ý đồ cứu lại hình tượng của Lý Thừa Vận một chút: “Cha cậu ở trong nhà nói một là một, không nói hai, phu nhân có việc gì cũng sẽ hỏi ý kiến của ông ấy. Hai người bọn họ…”

Trọng Nham không kiên nhẫn xua tay: “Khỏi cần kể với tôi.”

Ôn Hạo sớm biết tính tình Trọng Nham lì lợm, cứng đầu cứng cổ, không khỏi có chút phát sầu: “Chuyện Lý gia cậu không muốn dính tới, dù có muốn cũng đã muộn. về sau cậu định thế nào?” thời gian lâu ngày, hắn chịu ảnh hưởng của Lý Thừa Vận, thái độ đối với Trọng Nham cũng bắt đầu có chút thay đổi, mấy câu nói này khó có được là thật tâm hỏi tới.

“Học tập, làm việc.” Trọng Nham cẩn thận tỉ mỉ tráng ấm chén, rũ mắt xuống, gương mặt sắc sảo khó có khi lộ ra chút trầm lặng hiếm hoi: “Người khác sống thế nào, tôi liền sống thế đó.”

Ôn Hạo lắc đầu, hắn vốn không có xuất thân phú quý, cố tình lại được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, khát vọng đối với tiền tài quyền thế so với người khác càng mãnh liệt hơn rất nhiều. lời Trọng Nham nói như vậy vào tai hắn thực chính là không có tham vọng, không có chí lớn. nhưng hắn với Trọng Nham cũng không quen thân, rất nhiều lần lời hắn nói đều là vô ích, Trọng Nham căn bản không hề cảm kích cũng không để vào đầu.

Trọng Nham rót một chén trà để xuống trước mặt hắn: “Đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc hãm hại người khác, này, uống trà đi.”

Ôn Hạo: “…”

Trọng Nham trầm mặc thưởng thức trà, suy nghĩ lại có chút thất thần. bộ trà cụ thanh hoa này kiếp trước cậu cũng từng nhìn thấy ở nhà chính Lý gia, đúng là vật yêu thích nhất của Lý Thừa Vận, Lý Duyên Lân cũng từng hỏi xin ông ta mấy lần, ông ta chưa từng nhả ra. Trọng Nham cũng chưa từng nghĩ tới ông ta sẽ thực sự cho mình bộ trà cụ này.

Ôn Hạo nhấp chút nước trà, lắc đầu: “Lá trà chất lượng một chút, sẽ càng ngon.”

Trọng Nham thầm nghĩ, cái tật xấu chọn tam lấy tứ này giống y đúc Lý Thừa Vận.

Ôn Hạo uống được nửa chén, lại từ trong túi tiền lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đặt lên mặt bàn.

Trọng Nham nhướn mày: “Tiền trà?”

“Cái loại trà rách nát này của cậu mà cũng muốn thu tiền?!” Ôn Hạo tức giận trừng cậu: “Đây là đại ca nhờ tôi chuyển cho cậu, tiền tiêu vặt.”

Biểu tình của Trọng Nham có chút vi diệu.

Ôn Hạo hiểu ý cậu, nhịn không được thở dài: “Trọng Nham, nghe tôi, làm người không thể quá đạo đức giả. Ông ấy là cha cậu, cho dù cậu có không muốn nhận ông ấy, nhưng nếu cả hai có ra tòa, thì toàn án vẫn phán ông ấy phải bỏ tiền ra nuôi cậu. Hơn nữa, có quan hệ huyết thống ràng buộc, cậu không muốn nhận thì nó vẫn tồn tại.”

Trọng Nham trầm mặc không nói.

“Cầm đi.” so với Ôn Hạo ngày thường hay châm chọc người khác, lúc này đây, thái độ hắn xem như ôn hòa: “Lý Ngạn Thanh đã được lão gia tử nhận vào Lý gia, cũng thu được không ít quà cáp của đám trưởng bối, chỉ riêng một chiếc xe cũng hơn hai trăm vạn. Đều là con trai của ông ấy, khác biệt quá lớn khiến ông ấy cũng thấy áy náy.”

Trọng Nham bỗng nhiên cảm thấy, câu cuối cùng mới chính là lời nói thật. kiếp trước khi Trọng Nham được Lý lão gia nhận vào Lý gia, Lý Thừa Vận sau lưng cũng trợ cấp cho mẹ con Lý Ngạn Thanh không ít — đó là tự hai mẹ con Lý Ngạn Thanh sau khi nhảy ra nói cho biết. còn hiện tại, vị trí của cả hai vừa vặn hoán đổi, Trọng Nham vô thanh vô tức lui vào một góc, Lý Ngạn Thanh quang minh chính đại nổi bật đứng ở bên người Lý lão gia, vì thế, Lý Thừa Vận khó được khi phát tác bệnh từ phụ, nhớ tới Trọng Nham, một đứa con riêng bị hắt hủi khác của mình.

Trọng Nham thật sự không thể hiểu nổi đây là cái tật xấu gì của Lý Thừa Vận, ở kiếp trước, cả chục năm chẳng thèm quan tâm tới cậu, ngay cả khi gặp mặt, biểu hiện cũng chả mấy thân thiện. hiện giờ, cậu cãi nhau một hồi với ông ta, ông ta lại vội vội vàng vàng ném tiền cho cậu…

Trọng Nham lắc đầu, đây rốt cuộc là loại tâm lý gì?

Ôn Hạo đặt chén trà xuống, cảm khái thở dài: “Kỳ thật ông ấy vẫn thực để ý cậu…” nhìn nhìn sắc mặt Trọng Nham, lắc đầu: “Tôi cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện còn lại hai người tự mình giải quyết đi.”

Ôn Hạo bỏ lại mấy lời này rồi rời đi. Trọng Nham không nói gì, cậu cũng không muốn nghe Ôn Hạo già mồm dạy đời mình. Rất nhiều chuyện chính là như vậy, ngươi cảm thấy mình đang kiên trì biểu hiện bản thân, nhưng ở trong mắt người khác lại chính là đạo đức giả. Càng nói nhiều, ngược lại càng không thể giải thích rõ.

Người ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ đi.

Trọng Nham nghịch bộ trà cụ thanh hoa Lý Thừa Vận gửi tới, sau khi rửa sạch lau khô lại bỏ vào trong hộp, nhét sâu vào trong góc tủ âm tường. thứ này tuy rằng không tồi, nhưng giai đoạn này vẫn chưa thích hợp quang minh chính đại bày ra trước mặt người khác.

Kín tiếng vẫn tốt hơn.

Trọng Nham đem toàn bộ số tiền Lý Thừa Vận cho đều đầu tư vào thị trường tương lai, ông trời đã cho cậu cơ hội, cậu sao có thể dễ dàng buông tha. Còn nữa, dùng một trăm khối kiếm một trăm vạn không hề dễ, nhưng muốn dùng một trăm vạn để kiếm thêm một trăm vạn cũng không phải quá khó. Điều duy nhất không thuận lợi lúc này chính là cậu còn chưa trưởng thành, cho dù có muốn kinh doanh đầu tư gì đó, thì rất nhiều chuyện cũng phải thông qua một đại diện đi làm. Cũng may người đại diện này kiếp trước cậu cũng đã từng tiếp xúc qua, kín miệng, nhân phẩm cũng tương đối đáng tin.

Áp lực hiện tại của Trọng Nham nhất thời cũng nhỏ đi rất nhiều, cậu tính toán tiền lời của mình một chút, cảm thấy khá thuận lợi, cứ đà này cuối năm là có thể trả lại hai trăm vạn cho Lý Thừa Vận. Đây chính là tiêu chuẩn của việc mượn gà đẻ trứng. Trọng Nham vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy thư thái vô cùng.

Tâm tình tốt đẹp duy trì được vài ngày, ngay cả Tần Đông An cũng đã nhìn ra, liên tiếp truy vấn Trọng Nham rốt cuộc đã gặp chuyện tốt gì, chẳng lẽ đang quen bạn gái? Hoặc là… ách, bạn trai?

Trọng Nham lười phản ứng loại suy đoán không đáng tin này của thằng bạn.

Tần Đông An đẩy đẩy tay Trọng Nham, ý bảo cậu nhìn đám nữ sinh trong lớp: “Ông thấy Hoàng Linh không? Giờ trong lớp ai cũng biết nhỏ dẫn người ngoài trường tới đánh bạn cùng lớp, rất nhiều người đã tẩy chay nhỏ.”

“Sao mọi người trong lớp biết được?” Trọng Nham nhìn lướt qua nữ sinh kia, nhỏ đang cúi đầu làm bài, mấy cô bạn ngồi cạnh cũng xoay sang bên kia nói chuyện với người khác, cũng không biết là do ảo giác của Trọng Nham hay không, nhưng nhỏ trông thực không có tinh thần.

Tần Đông An đúng tình hợp lý đáp: “Tôi nói.”

Trọng Nham: “…”

Tần Đông An lưu ý vẻ mặt của cậu: “Không phải ông định thay con nhỏ đó cầu tình đấy chứ?”

Trọng Nham bật cười: “Việc gì tôi phải cầu tình cho cô ta? ăn no rửng mỡ à? Tôi không đánh cô ta đã là quá khách sáo rồi.”

Trọng Nham đối với con gái đặc biệt là loại con gái bất cứ lúc nào cũng có thể làm hại người khác, một chút xíu hảo cảm cũng không có. Lại nói, cậu cũng không thích loại con gái ngu xuẩn, người như cô ta vừa nhìn liền biết không có đầu óc. Lý Duyên Lân là người có thể dễ dàng với tới hay sao? cũng không nhìn sau mông anh ta luôn có cả một đàn không biết bao nhiêu ‘cô bạn gái’. Người như Hoàng Linh, chỉ sợ cũng không thể chen chân vào trong đội ngũ này chứ đừng nói là trở thành bạn gái anh ta.

Tần Đông An gật đầu yên tâm: “Loại người ăn cây táo rào cây sung thế này, nên nhận chút giáo huấn mới sáng mắt ra được.”

“Đừng nói về cô ta nữa.” Trọng Nham hỏi Tần Đông An: “Ông có biết chỗ nào dạy võ không?”

“Ông muốn học?” Tần Đông An trừng lớn mắt nhìn cậu: “Thiệt hay giả?”

Trọng Nham duỗi thắt lưng lười biếng: “Đương nhiên là thật, cả ngày chả có tiết thể dục nào, xương cốt cũng nhũn ra rồi, muốn tìm chỗ nào rèn luyện một chút.”

“Tìm anh hai tôi ấy.” Tần Đông An không hề nghĩ ngợi liền nói: “Còn ai lợi hại hơn anh hai tôi nữa.”

“Tôi không dám trêu vào vị tôn đại thần như anh hai ông.” Trọng Nham lắc đầu liên tục: “Thôi, coi như tôi chưa nói gì.”

Tần Đông An bất đắc dĩ: “Đừng, để tôi hỏi thăm giúp ông. Nếu có chỗ tốt, cả hai chúng ta cùng đi, tôi cũng nên rèn luyện thân thể một chút, đỡ cho anh hai tiện nhân mỗi lần về nhà là đều mắng tôi.”

Trọng Nham vốn đang định hỏi vì sao không tìm anh hai dạy, nhưng khi nghe thấy từ ‘tiện nhân’ từ trong miệng thằng bạn, nhất thời cười phun.

END 26

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.