Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 23: Chương 23: Bích thuỷ




Đường Á nằm mơ, cậu thấy một ngọn núi lớn có dòng thác đen xì phát ra mùi hôi thối đè lên mình, thời điểm còn đang nghĩ mình có khi nào biến thành Tôn Ngộ Không thứ hai hay không, cảm giác mặt ướt sũng khiến cậu như bị hắt một bát nước lạnh mà lập tức bừng tỉnh.

Mở mắt liền thấy một cái đầu chó to đùng —- không, không đúng, bộ dáng tiểu gia hỏa sau khi thức tỉnh cơ hồ biến đổi hoàn toàn. Cậu nếu không quan sát toàn bộ quá trình có lẽ cũng không nhận ra. Tiểu gia hỏa thấy cậu tỉnh lại liền hưng phấn trầm thấp kêu lên, thè lưỡi muốn giúp Đường Á rửa mặt, Đường Á nhanh tay nên chỉ bị liếm vào lòng bàn tay.

“Còn không đứng lên? Nặng chết.” Tiểu gia hỏa hiện tại có lẽ hơn năm mươi cân. Đường Á nâng lên chân trước của nó, tiểu gia hỏa ô ô hai tiếng, không cam lòng xuống khỏi người Đường Á. Đường Á ngồi dậy thiếu chút nữa bị thối chết, thật không biết mũi nó so với cậu còn nhạy hơn thì chịu thế nào được.

“Đi thôi! Đi tắm rửa! Đừng hòng chạy a!”

“Ô!” Nó chán ghét tắm rửa.

Đường Á xoa xà phòng lên người tiểu gia hoả với mình mấy lần rồi mới xối trôi bọt. Thay quần áo sạch sẽ, cậu dùng máy sấy sấy khô bộ lông tiểu gia hỏa, đồng thời quan sát dáng vẻ mới của nó —- nói là thân thể mới cũng không đủ: Cơ thể toàn bộ thu hẹp lại một chút, nhưng mà cơ thịt càng rắn chắc, sờ lên cứng rắn như thép, mật độ khung xương cũng gia tăng. Đỉnh đầu có thêm hai cái sừng cong nhỏ chừng một lóng tay, sừng cong hướng ra phía ngoài, mũi nhọn lóe bạch quang, hiển nhiên vô cùng lợi hại. Lông toàn thân sau khi rụng hết đã một lần nữa mọc lại, thuần đen, thẳng nhỏ cũng rất mềm mịn, cái đuôi cũng dài thêm một mét, tuy rằng không nhìn thấy cơ thịt trong lớp lông dày nhưng mạnh mẽ có thể sử dụng như roi. Răng nanh mới cũng chỉnh tề lợi hại, nghĩ đến huyết mạch thức tỉnh, Đường Á không cần nghĩ cũng biết răng của nó có bao nhiêu lợi hại.

Hiện tại thân thể tiểu gia hỏa lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia. Tại lần thứ n nó không cẩn thận cắn bát inox nát nham nhở khi ăn, nhào thân tới làm đồ đạc linh tinh bị hỏng một đống lớn…… Đường Á không thể không hoãn lại kế hoạch ra khỏi không gian —- để nó khống chế được cơ thể đã rồi nói sau!

Vốn bề ngoài tiểu gia hỏa có vấn đề, nhưng Tuyết hồ vội vã muốn đuổi bọn cậu ra ngoài thu thập nguyên châu, đã nói, đợi đến khi tiểu gia hỏa bước đầu nắm giữ lực lượng của nó, huyết mạch truyền thừa —– cũng chính là bản năng sẽ cho nó biết nên ngụy trang mình thế nào cùng phương thức tu luyện. Tuyết hồ còn nói cho Đường Á, trí lực tiểu gia hỏa sẽ giống con người tăng dần theo độ tuổi, hơn nữa tu luyện đến trình độ nhất định có thể hóa thành hình người.

Đường Á nghe xong sửng sốt thật lâu, ban đầu cậu coi tiểu gia hỏa như sủng vật để nuôi, kết quả Tuyết hồ nói thứ trước mặt cậu hiện tại có tư duy của trẻ con, cuối cùng sẽ trưởng thành nhờ tu luyện…… Yêu tu?

“Không phải yêu tu. Nó không giống ta thông qua tu luyện để tăng thực lực, nó là thức tỉnh huyết mạch đạt được năng lực. Chỉ cần hoàn toàn truyền thừa một cách thấu đáo thì có thể đạt đến đỉnh cao thực lực.” Tiếng nói của Tuyết hồ có chút buồn rầu, “Không có khả năng lợi hại giống tổ tiên nó, nhưng ở nơi này cũng coi như đứng đầu. Thế hệ sau của mãnh thú hẳn là cũng là mãnh thú…… đúng không nhỉ?”

Ngươi hỏi ta ta hỏi ai ?! Đường Á đầu đầy hắc tuyến, không phải ngươi nói trong người nó chảy huyết mạch mãnh thú sao, kết quả sau khi thức tỉnh bộ dáng không phải thú cũng không phải chó ngao Tạng…

“…… Đây đã là kết quả tốt nhất. Hai loại huyết thống hoàn toàn dung hợp, huyết mạch cự thú mạnh mẽ tiến hành cải tạo thân thể thành bộ dáng thích hợp nhất……” Dù sao cũng không biết huyết mạch đã truyền qua bao đời, nếu không phải bị nó xông vào đoạt xác mà kích thích, nó sao có thể phát hiện.

Cho nên tiểu gia hỏa hiện tại là một giống loài mới, chỉ là giống loài này số lượng chỉ có một…… Đúng rồi, hiện tại không thể kêu “Tiểu gia hỏa” , phải đối xử với nó như con người…… Đường Á suy ngẫm, nhìn nó đuổi theo ong mật chạy tới chạy lui lăn lộn vui vẻ vô cùng khó khăn. Từ sau khi thức tỉnh, nó càng ngày càng dư thừa sức lực, lực phá hoại cũng thẳng tắp tăng lên. Đành phải bắt đầu gọi tên mới…… Tuy rằng cậu luôn cảm thấy “Tiểu gia hỏa” càng dễ gọi.

Tuyết hồ nói cậu không thể tu đạo, nhưng cho cậu một bộ tâm pháp võ thuật của phàm nhân. Tâm pháp gọi là “Bích thủy”, thích hợp với thân thể sau khi được linh tủy cải tạo của cậu, chú trọng nâng cao tốc độ và kỹ năng. Tâm pháp có chín tầng, tu đến tầng thứ ba đan điền sẽ có “Nguyên lực” —- giống nội lực có “Khí” sinh ra. Bộ tâm pháp vốn chỉ đơn thuần có tác dụng phụ trợ, không có lực công kích, nhưng với Đường Á thì đã đủ rồi.

Bất luận là cái gì, chỉ cần vận dụng thích đáng, có thể phát huy ra uy lực người khác khó có thể tượng tượng. Hơn nữa theo góc độ nào đó mà nói, nâng cao kỹ năng cùng khai phá năng lực võ thuật mới là thứ cậu cần nhất, thực lực tăng không nhanh, nhưng làm đến nơi đến chốn đạt được tiến bộ càng làm cho Đường Á an tâm, hơn nữa sẽ không khiến người khác hoài nghi.

Nếu Tuyết hồ thật sự cho mình một tâm pháp lợi hại, phỏng chừng mình ngược lại không dám học. Thực lực đột nhiên tăng mạnh không hẳn là việc tốt, giống như đem gia tài trăm vạn cho một đứa trẻ ngây thơ, với đứa trẻ ấy mà nói cũng không phải may mắn, ngược lại là tai họa, sẽ mang tội.

Hơn nữa Đường Á đã tận mắt thấy một ví dụ —- khi huấn luyện Đường Ngao, nó từng bởi vì không khống chế được sức mạnh làm bị thương chính mình cùng Đường Á. Nó da dày thịt béo không có việc gì, nhưng làn da Đường Á trắng nõn khiến miệng vết thương có vẻ càng thêm đáng sợ dữ tợn.

Khi đó Đường Ngao tai đuôi đều rũ xuống, ánh mắt đen thuần tràn đầy áy náy hối hận, một bộ mặc cậu trừng phạt, muốn giúp cậu liếm miệng vết thương lại sợ làm cậu đau. Sau đó nó không tới gần Đường Á, mãi đến gần một tháng sau nó có thể khống chế sức mạnh của mình mới bắt đầu dám tới gần cậu.

Ngao Tạng vốn là động vật rất có thú tính, Đường Ngao thức tỉnh huyết mạch càng thêm dã tính khó thuần, nhưng mà trước mặt Đường Á vẫn thực ngoan ngoãn nghe lời. Tuyết hồ đối với hành vi khóc lóc om òm, lăn lộn cầu sủng ái trước mặt chủ nhân của nó tỏ vẻ khinh bỉ vô cùng, nhưng xét thấy đứng trước mặt con người kia, trí lực Đường Ngao chỉ tương đương đứa trẻ nói gì nghe nấy, có thể vì mình thu thập được càng nhiều nguyên châu. Tuyết hồ xem như nhìn không thấy, không nói lời nào.

Sau một tháng, Đường Ngao luyện hóa lực lượng huyết mạch truyền thừa hấp thu được, Đường Á mỗi ngày dành phần lớn thời gian luyện Bích thuỷ tâm quyết, trước khi ra khỏi không gian cậu cần luyện tâm quyết đến tầng thứ ba, bởi vì tầng thứ ba mới có nguyên lực để phát huy ra uy lực Bích thuỷ tâm quyết, mới có thể cảm nhận và nắm giữ lực lượng, kỹ xảo, tốc độ, mà trước khi luyện tới tầng thứ ba, Bích thuỷ tâm quyết đối với thân thể gần như không có tác dụng gì.

Đợi đến khi Đường Ngao có thể khống chế ngụy trang ngoại hình, Đường Á luyện Bích thuỷ tâm quyết cũng đến tầng thứ ba, Đường Á liền cùng nó ra khỏi không gian vào lúc 4 giờ sáng. Bọn họ ở trong không gian hơn bốn tháng, bên ngoài đã là ngày 5 tháng 12.

Bầu trời mùa đông lúc rạng sáng 4 giờ vẫn là một mảnh tối đen, đột nhiên tại một góc cách quốc lộ không xa xuất hiện một chiếc xe, nhưng không có bất cứ ai nhìn thấy.

Đường Á nhìn được trong bóng đêm, thấy ngoại trừ tang thi lắc lư vây lại đây thì không có thân ảnh khác, trực tiếp đạp chân ga đánh bay vài tang thi đã tiếp cận xe, lái xe lên đường quốc lộ. Đã thu nhỏ chỉ còn bằng hai lòng bàn tay người lớn, Đường Ngao im lặng nằm trên đùi Đường Á. Sừng giấu đi, đuôi thu lại nửa mét, hiện tại thoạt nhìn nó chỉ như một chú chó con màu đen bình thường.

Lái xe lên quốc lộ mới biết ở đây cũng có không ít tang thi, phần lớn lang thang không mục đích, số ít ở khoảng cách tương đối gần thấy được xe của Đường Á cùng nghe được tiếng xe đều hưng phấn lao đến. Đường Á trốn được liền trốn, tránh không được thì đâm ngã rồi chèn lên đi qua, dù sao xe việt dã gầm cao, hơn nữa cậu đã cải tạo cho cao hơn nữa.

Nhưng, không phải là ảo giác. Động tác của tang thi đã linh hoạt hơn, số lượng cũng nhiều hơn. Là từ trong thành phố đến đây sao…… Người đa số ở trong thành phố, bọn chúng vì sao còn chạy đến đây? Điều này chứng minh ở đó đã không còn thức ăn — tức người sống. Hẳn là thời điểm người dân chạy trốn bọn chúng cũng theo tới. Vì đuổi không kịp ô tô, cách quá xa mất đi mùi con mồi, cho nên lang thang trong phạm vi nhất định. Mặt trời lên có thể sẽ trốn đi, nhưng mặt trời tháng 12 hẳn cũng không có tác dụng. Dù sao tang thi chỉ là không thích ứng ánh sáng mạnh, ánh nắng mùa đông có thể mạnh đến mức nào cơ chứ? Hơn nửa tháng trước chắc tang thi cũng đã thích ứng rồi.

Hiện tại ưu điểm duy nhất khi đi đường ban ngày đại khái là không tốn xăng bật đèn pha đầu xe, nhưng đối với Đường Á có thể nhìn trong đêm tối mà nói lại không quá quan trọng, cho nên cậu trực tiếp ra ngoài vào buổi tối, có thể đề phòng có người nhìn thấy, cũng dễ đi hơn. Không có đèn pha, tang thi bị thu hút đến cũng không nhiều, Đường Á xem bản đồ xác định mục tiêu đi tới.

Đường Á vốn lên kế hoạch là tới X thị, nơi khá hoang vắng ở phía Bắc để sinh sống, kết quả Tuyết hồ nghe được lý do của cậu thì kiên trì phản đối. Nực cười! Nơi có ít nguyên châu với nơi có nhiều nguyên châu, nó đương nhiên sẽ không chọn cái trước. Nếu như Đường Á nói, nơi đó ít người ít tang thi thì ngày tháng năm nào nó mới khôi phục được! Nếu để nó chọn, nó quả thực là hận không thể cắm rễ trong đống nguyên châu.

Đường Á nói nguyên châu ở trong óc tang thi, mà tang thi ăn người, nói cách khác tang thi sẽ tấn công con người, người bị tang thi cắn hoặc cào bị thương cũng sẽ biến thành tang thi. Tuyết hồ nghe xong vô cùng hưng phấn, không phải sung sướng khi người gặp họa, sống còn của nhân loại không liên quan gì đến nó. Lời nói của Đường Á bị nó tự động loại bỏ thành: Nguyên châu cần ăn con người, người bị nguyên châu gây thương tích cũng sẽ biến thành nguyên châu… Ăn người thì tính là cái gì, địa giới nhiều nhất không phải là người sao. Nếu không phải sợ Đường Á chết đi không có người giúp mình thu thập nguyên châu, thì Tuyết hồ đã ước con người nhanh nhanh biến thành nguyên châu, và Đường Á ở lại trong đống nguyên châu đó.

Tuyết hồ kiên quyết không đồng ý lên phía Bắc, Đường Á đành phải lên kế hoạch một lần nữa. Nhớ rõ đời trước nghe được radio đứt quãng công bố quốc gia thành lập vài căn cứ người sống sót, Đường Á chỉ nhớ hình như ở N thị với B thị. Căn cứ là sau khi virus tang thi bùng nổ hơn một tháng mới thành lập, hiện tại hiển nhiên chưa có. Nhưng mà trên đường vừa đi vừa nghỉ cũng tiêu phí không ít thời gian. Đợi mình đến mục đích chắc hẳn cũng xây dựng xong. B thị quá xa, Đường Á đành chọn N thị, hành trình bước đầu xác định phải đi qua C thị và F thị, mới có thể đến N thị.

Về phần vì sao không đợi tại G thị… G thị là duyên hải, dân số hơn một triệu, chỉ G thị đã có hơn trăm ngàn nhân khẩu, trong đó gần 70% biến thành tang thi cũng đã 700 vạn, ở giữa trăm vạn tang thi cùng chúng cận chiến… trừ phi cậu não tàn mới có thể tin chỉ dựa vào một cái không gian mà có thể an toàn sống sót trong hàng trăm vạn tang thi! Không cẩn thận thì sẽ bị ăn đến xương cũng chẳng còn!

Xe Đường Á với tốc độ 100km/h chạy vững vàng trên quốc lộ. Trên đường thỉnh thoảng có xe đậu lung tung hay đâm vào nhau, chủ xe không biết đã chạy đi đâu, trên cửa kính cùng thân xe có dấu vết tối màu, xem chừng đã gặp chuyện không may. Nếu đường bị chặn, lúc này cậu liền thu xe lại đợi đường thông thoáng lại đi.

Đường Ngao theo sát phía sau cậu. Tính ra thì đây là lần đầu tiên nó quan sát thế giới bên ngoài gần như vậy. Nó đối với cảnh vật bên ngoài cảm thấy rất ngạc nhiên, hay nói chính xác hơn là cảnh giác, thấy thế nào cũng là bộ dáng mắt lộ ra hung quang. Khứu giác của nó linh mẫn đi phía trước Đường Á, nếu trong xe không có tang thi sẽ quay đầu lại nhìn Đường Á, Đường Á thu xe vào không gian rồi chuyển đến ven đường; nếu trong xe có tang thi, Đường Ngao liền lao lên lập tức cắn đứt xương sống tang thi, Đường Á đứng ở một bên giải quyết tang thi tới gần do âm thanh thu hút.

Phương pháp hữu hiệu nhất để nâng cao thực lực vĩnh viễn là thực hành. Đường Á chỉ dạy Đường Ngao điểm yếu của tang thi ở nơi nào, còn việc theo góc độ nào tập kích thì hữu hiệu nhất hay dùng bao nhiêu lực thì thích hợp, cái đó phải để nó tự trải nghiệm, dù sao ngay cả Đường Á cũng đang tìm hiểu —- năng lực tăng lên nhờ tu luyện Bích thuỷ tâm quyết, cậu cũng cần không ngừng vận dụng trong thực chiến.

____

Tác giả có lời muốn nói: Vô trách nhiệm tiểu kịch trường:

Đường Đường: Á Á, con xem, ta là mẹ ruột mà phải không? o[*////▽////*]q

Đường Á: …… Ngươi xem ta phải chịu những thứ gì, nhìn lại xem ta gặp phải loại người nào.

Đường Ngao: Gào! [ cắn ~]

Đường Đường: Hu hu

~ (>_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.