Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 51: Chương 51: Biến dị




“Là cậu ta bẻ gãy tay tôi!” Vẻ mặt Lý Lâm đau đớn vặn vẹo, chỉ vào Đường Ngao hô lớn, thấy Đường Ngao vừa hơi động thì lập tức thu tay, hiển nhiên là lo lắng tay này cũng bị bẻ gãy nốt.

“……” Quý Chính Vân biết Đường Á và Lý Lâm quen biết, lập tức đoán được chân tướng, tuy thấy Lý Lâm là tự tìm khổ nhưng thiếu niên phía sau Đường Á đúng là không khiến người bớt lo, vừa thấy chính là một kẻ chuyên gây chuyện. Thiếu niên đi theo Đường Á, cũng không biết đã trải qua chuyện gì, sát khí đầy người so với bộ đội đặc chủng thường xuyên xông lên tiền tuyến chấp hành các loại nhiệm vụ còn lợi hại hơn, đôi mắt ngoại trừ Đường Á ra thì nhìn ai cũng không có cảm tình, ông cũng không dám nhìn thẳng, Lý Lâm lại chọc vào thiếu niên, thật sự là…… Kẻ vô tri không biết sợ a! Đối với một con sơn dương mà nói, sói hay sư tử quả nhiên không có gì khác nhau .

“Đem cậu ta tới chỗ bác sĩ.” Lý Lâm tuy chỉ là một trợ thủ, nhưng vẫn là người bọn họ phải bảo vệ, xảy ra chuyện cũng khó giải thích, không để ý cậu ta ngu xuẩn chửi bậy, Quý Chính Vân trực tiếp phân phó binh lính bên cạnh dẫn cậu ta đi bó bột.

Lý Lâm dù sao vẫn là một thanh niên trưởng thành, hơn nữa xương cốt người bình thường cũng không phải là sợi mỳ đun nhừ, sờ vào liền gãy — đó là trong tiểu thuyết võ hiệp, thiếu niên không dùng bất cứ thứ gì trợ giúp liền tay không dễ dàng bẻ gãy tay Lý Lâm… Quý Chính Vân đột nhiên rất ngạc nhiên: Cậu nhóc này mạnh đến mức nào?

Quý Chính Vân liếc mắt nhìn Đường Á cùng Đường Ngao một cái, không truy cứu gì liền rời đi, nghiêm khắc mà nói, hai người Đường Á xem như là người ông đưa tới, có chuyện gì cũng là ông chịu trách nhiệm.

Hình Bằng An nâng tay định vỗ bả vai Đường Á — một động tác chào hỏi cực kỳ thông thường của những người đàn ông lại bị ánh mắt thiếu niên nhìm chằm chằm đe dọa, da mặt Hình Bằng An dày hoàn toàn không thấy xấu hổ, thần thái tự nhiên duỗi thẳng cánh tay hoạt động hai cái mới thu hồi, vừa muốn nói gì nữa để che giấu một chút lại nghe thấy thanh âm ôn hoà của thanh niên, cậu nói: “Cám ơn.”

Đường Á biết mình và Đường Ngao sau này mới gia nhập tiểu đội ‘Ánh mặt trời’, khác với những đội viên đã quen thuộc khác, trong chiến đấu còn tốt, bình tĩnh lại sẽ dễ dàng nhận thấy khoảng cách, bọn họ không thể dung nhập chỉ bởi nguyên nhân là tính cách, Đường Á không thích quá mức thân mật với người khác, Đường Ngao lại hoàn toàn không có thiện cảm với con người, cho nên liền cứ ở chung thờ ơ như vậy.

Việc hôm nay, Hình Bằng An cùng đội viên khác không hỏi gì liền trực tiếp đứng về phía Đường Á khiến Đường Á lần đầu cảm giác được bọn họ là một tập thể mà không chỉ là quan hệ hợp tác tương kính như tân, trong lòng cậu có vài phần cảm động.

Đường Á nói một tiếng cảm ơn này, dù là người da mặt dày như Hình Bằng An cũng cảm thấy trên mặt nóng như lửa, hắn liếm liếm môi bị gió biển thổi có chút khô, nói: “Không, không cần…… Ách, muốn cảm ơn cũng nên là chúng tôi cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì việc chúng tôi muốn làm cũng không còn cơ hội nữa rồi……”

Còn có, sinh hoạt hiện nay của bọn họ, tài nghệ tốt hơn, đều là những thứ chưa từng dám mơ tưởng. Một thời gian ở chung, bọn họ cũng biết Đường Ngao là đứa trẻ to xác lạnh lùng nhưng miệng lưỡi không lanh lợi, không chọc đến hắn sẽ không sao, Đường Á tuy không nhiệt tình, nhưng với những điều bọn họ thắc mắc đều tỉ mỉ chỉ bảo. Sau khi Đường Á tu luyện Bích Thủy tâm quyết, cảm nhận với sức mạnh, kỹ xảo dù chỉ lấy ra một chút cũng giúp bọn họ được lợi không ít, cậu chỉ bảo không giấu giếm, mỗi đội viên ‘Ánh mặt trời’ đều tìm được phương hướng phát triển thích hợp, thực lực đều tăng mạnh.

“Khụ, mấy người tiếp tục hóng gió, tôi vào đây.” Loại tình cảnh này thực không thích hợp với hắn…… Cái mặt dày của Hình Bằng An ửng đỏ, còn lại hai mươi mấy người mang vẻ mặt dò xét, đối với đội trưởng không chịu trách nhiệm chút nào trốn mất đều trong lòng mắng to tiểu nhân, xấu hổ đứng một lát rồi cũng gật đầu đi làm chuyện cần làm, lưu lại Đường Á và Đường Ngao tiếp tục kể chuyện xưa.

Mặt biển êm ả, chỉ có nơi thuyền chạy qua kéo ra một dải bọt nước trắng xanh. Trên bầu trời xanh thẳm rải rác mấy cụm mây trắng, nếu là trước mạt thế thế này không khác gì đi nghỉ phép trên biển…… Đường Á nhìn đường chân trời xa xa, có cảm giác có chỗ không đúng, thật nhiều nước…… Nước……

“Đường Ngao, cậu có cảm giác tốc độ thuyền chậm lại hay không?” Đường Á từ sau lan can chậm rãi đứng thẳng dậy hỏi. Đường Ngao gật đầu, hắn đã sớm phát hiện, chỉ là không cảm giác có cái gì dị thường.

“Tôi đi tìm Quý Chính Vân.” Dự cảm trong lòng càng ngày càng mạnh, Đường Á nói, Đường Ngao không hỏi trực tiếp đuổi theo.

Trong khoang thuyền cậu tìm được Quý Chính Vân đang tuần tra, mở miệng liền hỏi: “Tốc độ thuyền này luôn không đổi phải không?”

“Đúng vậy, làm sao?” Thân là quân nhân, trực giác sâu sắc khiến ông lập tức nghe ra lời Đường Á nói có ý ngầm, tiếp tục hỏi: “Cậu phát hiện cái gì?”

“15 phút trước, tốc độ, chậm.” Đường Ngao đáp chuẩn xác.

Từ 15 phút trước tốc độ thuyền chậm lại? Đường Á và thiếu niên đều không phải người đột ngột lo lắng lung tung, Quý Chính Vân ý thức được vấn đề không đơn giản, hiện tại bọn họ ở trên biển, bốn phía đều là nước, nếu phát sinh chuyện xấu thì ai cũng trốn không thoát. Nhíu mày, ông vội vàng xoay người đi về khoang điều khiển, Đường Á suy nghĩ một chút cũng đi theo. Binh lính giữ cửa tưởng bọn họ đi cùng nhau liền không ngăn lại, Đường Á và Đường Ngao theo vào khoang điều khiển liền nhìn thấy bên trong là cảnh tượng bận rộn.

Quý Chính Vân đến trước mặt người đàn ông trung niên mặc quân trang màu trắng, trực tiếp hỏi: “Có phải thuyền chậm lại không?” Người đàn ông này hẳn là thuyền trưởng, nghe Quý Chính Vân hỏi thoạt nhìn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: “Đúng vậy, 15 phút trước thuyền bắt đầu chậm rãi giảm tốc, không rõ nguyên nhân, hiện đang kiểm tra.”

“Thuyền trưởng! Vạch nước tăng thêm!” Một thuyền viên hô. Đây là tàu tuần tra, bình thường vạch nước đều là 10 m, nay không biết vì nguyên nhân gì, phần chìm trong nước đã đạt tới 12 m và vẫn dần liên tục tăng lên.

“Phái vài người lặn xuống xem thử.” Thuyền trưởng cắn răng nói, chuyến đi lần này vô cùng quan trọng, không thể để xảy ra chuyện gì!

Lập tức vài thợ lặn đi đến mép tàu nhảy xuống, bọn họ trang bị đều là thiết bị lặn tiên tiến nhất, quần áo trước ngực có camera dưới nước độ nét cao, cảnh tượng quay được có thể trực tiếp truyền tới màn hình trong khoang điều khiển, cảnh tượng các camera quay được phân làm 6 màn hình. Trong nháy mắt thợ lặn nhảy vào trong nước đã kết nối camera, Đường Á, Quý Chính Vân cùng thuyền trưởng đều gắt gao nhìn thẳng màn hình, đầu tiên là bọt nước trắng xoá, sau đó tầm nhìn tối đi rất nhiều, theo thợ lặn tới gần đáy thuyền, bọn họ cũng thấy được nguyên nhân khiến thuyền dừng lại: bóng đen chi chít bám tại đáy thuyền, xa xa còn có thân ảnh không ngừng bơi tới, sau khi phóng đại có thể nhìn thấy đó là cá, ngắn nhất nửa mét, dài nhất ba mét, có thể giúp bọn chúng bám vào đáy thuyền là vây lưng đã tiến hoá ……

“Là cá!” Thuyền trưởng hít sâu một hơi, đập bàn nói.

“Cá?” Quý Chính Vân là người đất liền, chưa từng sống trên biển, đối với các loại cá cũng không hiểu biết.

“Trên biển có một loại cá, gọi là ‘Lữ hành miễn phí’, trên đầu nó có một giác hút lớn, có thể bám trên đáy thuyền hoặc trên thân cá lớn để đi khắp nơi.” Đường Á biết là bởi khi xem ‘thiên nhiên honag dã’ có nhắc tới, cậu cảm thấy thú vị liền nhớ kỹ.

“Đúng, loại cá này bình thường khoảng nửa mét, dài nhất thì một mét.” Thuyền trưởng chỉ vào hình ảnh trên màn hình nói, “Hiện tại, chúng nó biến lớn như vậy, ít nhất tăng lên gấp ba.” Nếu không phải tại hình thể thay đổi quá lớn, không tới gần ông cũng không thể nhận ra. Thường xuyên lênh đênh trên biển, vì phòng ngừa sinh vật biển bám vào đáy thuyền, gia tăng trọng lượng thuyền, giảm tốc độ, tổn hại thân tàu, bình thường đáy tàu đều sơn phủ lên một loại sơn, loại sơn đỏ này có chứa một ít độc, nhưng hiện tại đáy thuyền đông nghìn nghịt, hoàn toàn nhìn không thấy sắc đỏ.

Lúc này, thợ lặn rất gần đáy thuyền, trên màn hình, Quý Chính Vân thấy được răng nanh trắng bạch phản quang, đó là hàm răng sắc bén của bầy cá!

“Mau! Đưa bọn họ lên!” Thuyền trưởng cũng thấy được hô lớn, nhưng đã chậm, vài thân ảnh to lớn đã phát hiện bọn họ, nhanh chóng bơi đến, đột nhiên thể trọng gia tăng cùng tay chân không thể hoạt động khiến rất nhiều người trong nước chỉ có thể vô lực giãy dụa…… Màn hình biến thành đen kịt!

T thị giáp biển, nước R càng là quốc gia trên biển, tang thi tuy không cần hô hấp nhưng có thể là bị kí ức ảnh hưởng cũng không xuống nước, như vậy bốn phía đảo là nước — chỉ cần người trên đảo diệt hết tang thi trên đó hẳn càng an toàn hơn so với lục địa mới đúng, vì sao nước R quốc vội vã lấy thành quả nghiên cứu đến trao đổi…

Không, không đúng! Đường Á mở to hai mắt, cậu rốt cục hiểu dự cảm không rõ trong lòng là gì — trên trái đất có 71% diện tích là biển, thời điểm mạt thế bùng nổ bụi xám rơi xuống với qui mô toàn cầu, động vật và con người trên đất bằng có thể tránh né, nhưng sinh vật biển lại không thể! Nước sông luôn chảy sẽ được tinh lọc, sinh vật trong đó bị ảnh hưởng không lớn, nhưng trăm sông đổ về một biển, nước biển không chỗ có thể thoát đi.

Không ai biết trong biển có bao nhiêu sinh vật, tuy bụi xám gặp nước liền tan, bị nước biển pha loãng, nhưng tích lũy qua bao tháng ngày cũng đủ để làm nên biến hóa, bầy cá trước mắt chính là ví dụ. Đây mới chỉ là loài cá vốn vô hại, nếu gặp cá mập, cá voi, những sinh vật dưới đáy đại dương…… Đường Á không dám nghĩ tiếp. Nhìn sắc mặt Quý Chính Vân cùng thuyền trưởng trắng bệch, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nhất thời không khí trong khoang điều khiển trở nên trầm trọng.

Lại một màn hình biến đen!

“Vạch nước đã lên 12.5 m!” Một thuyền viên đưa tin.

“Đừng động! Lên trước! Thả dây thừng xuống!” Thuyền trưởng thét lớn, gân xanh trên cần cổ ngăm đen nhảy lên, có thuyền viên ôm dây thừng xông lên boong tàu.

“Má nó!” Quý Chính Vân nhịn không được mắng một tiếng, “Nước R không có nổi một nơi an toàn!” Kỳ thật cũng chỉ là một câu bực tức, Quý Chính Vân biết: Đảo quốc bốn phía là biển, nếu không phải sắp bị những sinh vật biển biến dị này chèn ép tuyệt đối sẽ không công bố thành quả nghiên cứu như vậy, lại chủ động tìm nước Z đàm phán! Hai nước là kẻ thù truyền kiếp, họ hẳn nên tìm nước M bên kia đại dương mới đúng…… Quả nhiên là chó cùng rứt giậu!

“Chúng ta đi hỗ trợ.” Đường Á nói, Đường Ngao gật đầu, hai người cũng chạy tới boong tàu.

Đi ra, Đường Á phát hiện trên boong đã đầy người, hiển nhiên đều thấy không thích hợp. Hình Bằng An thấy Đường Á liền tiến lên hỏi, Đường Á đem sự tình kể lại ngắn gọn, mọi người đều nghiêm túc hẳn lên. Thanh âm của cậu rất thấp, những người khác nghe không được, nhất thời tiếng đoán tiếng chửi loạn thành một đống, nhưng binh lính rất nhanh đã duy trì trật tự, chỉ là trong lòng mỗi người đều có một tảng đá, nặng trĩu.

Trên mặt biển nổi lên sắc đỏ, một dây thừng buộc nặng một đầu thả xuống, binh lính và Hunter đi lên hỗ trợ, tuy trong lòng còn muốn mắng nhưng lần này mọi người thật sự thành châu chấu trên thuyền, không nói trong nước nguy cơ tầng tầng, hiện tại là mạt thế, cho dù ở trong nước ngâm nở thành màn thầu cũng không ai tới cứu. Nếu thuyền chìm ai cũng không sống được!

Khoang điều khiển, màn hình quay được đầu cá dữ tợn lao đến gần cuốn lấy thợ lặn: hàm răng tăng gấp đôi, từng vòng răng nhọn có thể thể dễ dàng cắn nát bất cứ thứ gì cắn được, thực đơn của chúng nó hiển nhiên không chỉ là phù du hay động vật nhuyễn thể cùng cặn thức ăn sinh vật khác ăn còn lại.

Một thuyền viên đột nhiên nghĩ đến một trò chơi trước đây mình chơi “Cá lớn nuốt cá bé”, một con cá nhỏ chỉ cần không bị ăn, theo lượng cá nó ăn càng nhiều, nó sẽ ngày càng lớn, có nhiều thực vật có thể ăn hơn, nếu tiếp tục lớn thêm, cuối cùng toàn bộ hải dương tựa như bàn ăn của nó, trên bàn đều là thức ăn.

Màn hình lần thứ ba biến đen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.