Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 68: Chương 68




Cửa gỗ bị mở tung, lộ ra một khuôn mặt xanh trắng thuộc về tang thi, dưới ánh trăng sáng tỏ lại càng lộ ra vẻ âm u, chính là tang thi trí lực. Theo như lời của Tuyết Hồ, Ma tộc trước khi trưởng thành có đủ loại hình dáng nhưng bề ngoài đều gần giống con người — thật là đây là cách hiểu của Đường Á. Còn theo lời Tuyết Hồ thì đây là một cách nói lẫn lộn đầu cuối, bởi vì Thần tộc và Ma tộc có trước, Nữ Oa dựa theo những đặc điểm của họ để tạo ra loài người, cho nên phải nói con người giống Thần tộc và Ma tộc mới chính xác — điều đó cũng chứng tỏ nó có thực lực càng mạnh sau khi trưởng thành.

So sánh với lần gặp trước, tang thi trí lực trước mắt có chút chật vật, quần áo nó lộn xộn còn dính phải nhiều vết bẩn, hai mắt đỏ rực nhưng dáng vẻ vẫn thong dong như xưa. Chỉ là sau khi dùng ánh mắt đầu tiên nhìn hai người Đường Á, nó nhanh chóng nhìn chăm chú vào Vượng Tử trong lòng Đường Á, ánh mắt tiết lộ lên tâm tình của nó cũng không lạnh nhạt thờ ơ như vẻ bên ngoài.

[Trả A Lai Dạ cho ta.] Tang thi trí lực thân là người Ma tộc, đến khi trưởng thành nói chuyện trong đầu giống như Tuyết Hồ và Đường Ngao cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Mà giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu, sớm đã quen bị Tuyết Hồ lải nhải như Đường Á cũng chỉ thoáng kinh ngạc trong giây lát: Thì ra tang thi trí lực thật sự là người của Ma tộc! Có điều, Ma tộc đều có vẻ già như vậy sao? Nó còn chưa trưởng thành cũng đã có bộ dáng của đàn ông trưởng thành, vậy sau khi trưởng thành thì….

[Bộ dáng của Ma tộc từ khi sinh ra đã là cố định, trưởng thành hay vị thành niên cũng chỉ khác nhau ở thực lực mạnh yếu mà thôi!] Đường Á không biết mình không tự chủ suy nghĩ chuyện này để cho Tuyết Hồ nghe được, nó luôn vui vẻ khi đả kích được Đường Á nên lập tức nói ra. Đáng tiếc Đường Á nghe xong cũng không cảm thấy mình ngu ngốc đến cỡ nào, cậu luôn tự nhận bản thân mình còn biết nhiều điều kỳ quái hơn người thường rất nhiều, hơn nữa cậu cũng là con người, không biết Ma tộc thì có gì kỳ quái, biết được mới là lạ ấy.

[Yêu tộc?] Tang thi trí lực nheo hai mắt lại, màu đỏ trong mắt rút đi không ít, sắc bén nói [Nếu là Yêu tộc thì nên biết quy củ của Ma tộc chúng ta, nên phân biệt rõ ràng không được xâm phạm.]

[Vượng Tử là cháu của tôi, tôi có quyền nuôi dưỡng nó, đây cũng là trách nhiệm của tôi.] Lời nói đột ngột của Đường Á cũng khiến tang thi kia có chút kinh ngạc, không nghĩ đến con người tầm thường cũng có tinh thần lực mạnh đến vậy, có thể mạnh đến mức trực tiếp nói chuyện được với nó qua thần thức.

Đường Á chỉ biết Bích thủy tâm quyết có thể nâng cao các phương diện của thân thể, tinh thần lực cũng được tăng cường vừa đủ nhưng không nhiều, nguyên nhân chính đã nâng cao tinh thần lực của cậu là do Tuyết Hồ vô tình ‘giúp đỡ’ — nó thường xuyên lải nhải với cậu, chuyện này tạo chấn động rất lớn đối với tinh thần lực, tình hình chung là cực kỳ nguy hiểm nhưng Tuyết Hồ không thèm để ý, còn Đường Á lại hoàn toàn không biết, lúc đầu còn không thích ứng được nhưng sau đó hình thành thói quen nên không có cảm giác gì, vì thế tinh thần lực sau khi chấn động dần cô đọng lại, cao hơn người thường gấp trăm lần cũng có thể nói chuyện trong Thức Hải.

Tuyết Hồ: […….] Nó hoàn toàn không nghĩ đến.

Về phần Đường Ngao nghe được, sau đó đáp lễ Tuyết Hồ thế nào, Đường Á không biết được cụ thể, chỉ biết là Tuyết Hồ yên lặng không tiếng động rất lâu.

[Ngươi?] Tang thi trí lực nháy mắt nhảy lên đỉnh, liền nhận ra người thanh niên này, khi lần đầu tiên gặp mặt nó liền cảm thấy trên người thanh niên này có gì đó hấp dẫn nó, nhưng cũng không mạnh lắm, nói lên mục tiêu của nó có quan hệ với người thanh niên này, nhìn từ cách nhìn của con người thì đây chính là quan hệ máu mủ, quả nhiên sau đó nó gặp được Vượng Tử.

Tộc nhân Ma tộc cả đời chỉ có một bạn lữ, bạn lữ một nửa của chúng được gọi là A Lại Da, bởi vì có bạn lữ trong định mệnh mới có khả năng làm cho tộc nhân Ma tộc hoàn toàn trưởng thành, độ tương thích càng cao, thì thành viên Ma tộc này càng cường đại. Chúng nó luôn truy cầu sức mạnh cơ thể cường đại, chúng chú trọng đến phồn vinh hưng suy của bộ tộc. Bởi vậy, “Kết hợp với A Lại Da đạt được sức mạnh thượng thừa” là nhiệm vụ của mỗi thành viên trong Ma tộc, cũng là lí tưởng chúng theo đuổi cả đời. Bạn lữ trong định mệnh là ai, chỉ có khi gặp mặt, người Ma tộc mới có thể cảm nhận được, tìm kiếm gian khổ hơn nữa rất nhiều bạn lữ không cùng chủng tộc, ví dụ như Thần tộc, Thú tộc viễn cổ, sau này còn cả loài người. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến những Ma tộc trưởng thành có đủ hình dáng đa dạng — trộn lẫn gen của ngoại tộc quá nhiều.

Loại thuyết “A Lại Da” này bị Thần tộc và Thú tộc viễn cổ tùy tâm sở dục khinh thường: Thần tộc thì cho rằng tộc nhân Ma tộc không để ý luân thường, tạp giao đủ loại, đem cả những huyết thống thấp kém trộn lẫn vào trong tộc, là chìm đắm trong trụy lạc hơn nữa không có thuốc chữa, chết cũng không hối cải. Còn Thú tộc lại cho rằng tộc nhân Ma tộc tự mua dây buộc mình, nói là muốn tộc mình cường đại lên, mạnh mẽ lên nhưng hàng trăm triệu năm qua cũng không thấy chúng lớn mạnh hơn, chẳng thà vui chơi tự do còn hơn.

Có lẽ mỗi người đều có số phận của mình, huyết thống Thần tộc thuần khiết —không có sức mạnh phép tắc nào vượt qua được, nhưng sinh sản cực kỳ khó khăn; đời sau của Thú tộc viễn cổ tuy nhiều nhưng có thể kế thừa toàn bộ sức mạnh của cha mẹ thì cực kì ít ỏi; Ma tộc sau khi tìm thấy bạn lữ trong định mệnh, sức mạnh tăng lên không thể tưởng tượng nổi, nhưng bỏi vì tìm kiếm quá mức gian khổ khiến hầu hết vì tìm kiếm cả đời không thấy bạn lữ nên tộc nhân Ma tộc không thể không chết trong trơ trọi — tộc nhân Ma tộc kết hợp với người không phải bạn lữ trong định mệnh cũng không phải không có, nhưng theo Ma tộc luôn lấy sức mạnh làm chủ, ngoại tộc đó sẽ bị trục xuất thậm chí còn bị tru sát.

Cho nên có thể tìm được A Lại Da thuộc về chính mình là chuyện may mắn cỡ nào… Nói là được vận mệnh ưu ái cũng không sai. Mà ruồng bỏ A Lại Da của chính mình chính là tội lớn nhất không thể tha thứ, còn xếp trên cả tội phản bội bộ tộc. Bởi thế, tang thi trí lực tuyệt đối không buông tha Vượng Tử — cho dù trên toàn bộ thế giới chỉ có mình nó là Ma tộc, nó cũng sẽ không vứt bỏ tín ngưỡng trong lòng.

[Ngươi muốn thế nào?] Nếu thanh niên không giao A Lại Da…. Ánh mặt bị mặt trắng sáng rõ như một tấm gương chiếu xuống, màu đỏ rực chợt lóe qua.

[Anh không phải đối thủ của Đường Ngao]. Tự mình trải qua một hoạn nạn nguy hiểm, gần như bước một chân vào Quỷ Môn Quan, Đường Á đã hiểu được toàn bộ — hiểu rõ thực lực bên mình rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng — nếu sớm biết được sức mạnh của Đường Ngao đã đạt đến trình độ nghịch thiên thì sao cậu có thể để mình đến tình trạng nửa sống nửa chết? Lúc đó trực tiếp tông cửa ra là được rồi! Sau đó liền mang Vượng Tử đi — không có máy bay bọn họ cũng đuổi không kịp. Cho dù là súng đạn, máy móc hiện đại nhưng Đường Ngao là mãnh thú cũng không phải ngồi không!

Sau khi ký kết khế ước linh hồn, các phương diện thực lực, tình hình hai bên đều có một mức độ hiểu biết nhất định — đây cũng là nguyên nhân gần như chỉ có bạn lữ tình cảm cực kỳ thâm sâu mới có thể ký khế ước linh hồn. Nếu tương lai có thể trở mặt thành thù, ai nguyện ý muốn “kẻ thù” của mình biết hết chính mình khi động một đầu ngón tay là muốn ra chiêu gì cơ chứ?

Cho nên Đường Á mới có thể mạnh dạn nói ra lời này, nhưng thật ra — cậu đang phô trương thanh thế. Không phải cậu nói dối khuếch đại thực lực của Đường Ngao, trước khi ký khế ước linh hồn thực lực của Đường Ngao quả thực có thể thắng được tang thi trí lực, nhưng sau khi ký khế ước kia… Giống như một hồ đầy nước bị đào thông một cái động, sau đó nước cứ thế chảy ra từng dòng khiến hồ nước vơi đi. Nói cách khác, chính cậu liên lụy đến Đường Ngao, không chỉ tuổi thọ, mà còn thực lực. Nhưng mà, tang thi trí lực đâu biết điều đó. Đường Á đã nghĩ ổn thỏa, nếu không thể chấp nhận thì trốn vào không gian — Đường Ngao tuy nguyên khí đại thương khiến thực lực giảm xuống rất nhiều, tạm thời không phải đối thủ của tang thi trí lực, nhưng nếu muốn ngăn cản trong chốc lát, cứ trốn vào không gian thì rất dễ dàng.

[Ngươi đã đánh bại ta, ta kính trọng ngươi nhưng sẽ không sợ hãi, ta sẽ chiến thắng ngươi, đoạt lại A Lại Da của ta.]

Không từ thủ đoạn… Nhưng lời này là tang thi trí lực nói với Đường Ngao. Tộc nhân Ma tộc tuy rằng sùng bái kẻ mạnh, khinh thường các mánh khóe bỉ ổi, nhưng A Lại Da ở trước mắt, nguyên tắc đó cũng phải nhường lối, đây là nguyên tắc lớn nhất được Ma tộc công nhận.

Ma tộc bản tính hiếu chiến, biết rõ không đánh được vẫn chủ động khiêu chiến là chuyện bình thường, nhưng mãnh thú bị nó khiêu khích cũng chẳng phải kẻ tính tình tốt gì, đã sớm có hung danh bên ngoài. Đường Á cảm thấy xung quanh người có gió thổi phảng phất, thật ra không phải gió mà là Đường Ngao không ngừng thả ra ngoài sát khí ngày càng mạnh, thậm chí chạm vào không khí, khiến góc áo Đường Á lay động. Tang thi trí lực ở đối diện cũng lui lại về sau một bước, hơi hơi cúi người chuẩn bị tư thế để có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, hết sức căng thẳng.

[Trước tiên nghe tôi nói một câu đã.] Đường Á trước hết đưa tay vỗ về lông mao dựng đứng ở gáy dã thú cực lớn, khiến thân thể đang gồng lên cứng rắn như đá của hắn thả lỏng một chút. Tang thi trí lực thấy thế cũng ngẩng đầu lên ra vẻ lắng nghe, nhưng thân thể vẫn giữ tư thế chờ vận sức chiến đấu.

[Vượng Tử là người, cho dù anh gọi bé là A Lại Da cũng không thay đổi được điều ấy.]

[……] Tang thi trí lực gật đầu, điều ấy đương nhiên nó biết.

[Nhưng con người phải sinh sống như thế nào, anh không biết.] Không đợi đối phương trả lời, Đường Á đã hăng hái nói tiếp:

[Tôi biết hai tháng nay anh chăm sóc bé rất tốt, nhưng anh có từng nghĩ đến sau này chưa? Hơn nữa đứa bé như Vượng Tử ăn uống không giống người lớn, cần bồi bổ cái gì, cần kiêng kỵ cái gì, anh có biết không? Tính mạng trẻ con cực kì yếu ớt, bé không sinh bệnh đã rất tốt rồi nếu sinh bệnh anh làm thế nào? Cho dù anh có thể khống chế tang thi, bảo vệ bé lớn lên an toàn nhưng không có đồng loại bên người trong lòng bé sẽ nghĩ thế nào? Có thể sẽ có một ngày biết anh mang bé ra khỏi xã hội loài người, khiến bé đứng ở phía đối lập với con người mà oán hận anh? Nếu những cái đó không phải vấn đề, vậy anh biết rõ tuổi thọ của con người ngắn hơn anh bao nhiêu không?]

Nói hết một lượt, Đường Á đều cảm thấy cả người nổi da gà nhưng cậu vẫn cố gắng nói cho hết lời, nhìn thấy tang thi trí lực lâm vào trầm mặc thật lâu, Đường Á biết mình có lẽ hốt thuốc đúng bệnh, hy vọng công sức đọc tiểu thuyết của cô Quỳnh Dao sẽ không uổng phí…

Lời nói của con người trước mặt quả thực có rất nhiều chuyện nó mới nghe lần đầu, nghĩ cũng chưa nghĩ đến. Bởi vì phần lớn Ma tộc rất mạnh, có thể sống trong rất nhiều hoàn cảnh ác liệt, cho nên phần lớn chúng sẽ lựa chọn tự mình thích ứng với hoàn cảnh và điều kiện sống của A Lại Da. A Lại Da của nó là con người dĩ nhiên là yếu hơn, nhưng mà kí ức chủng tộc nói cho nó biết : bởi vì chủng tộc chia ra quá nhiều, mỗi chủng tộc có cách sinh sống không giống nhau, vì thế để cho tiện, trước khi tế tự sẽ xuất hiện tư liệu được chỉnh sửa đầy đủ nhất về A Lại Da, nhưng ai cũng không biết A Lại của mình sẽ là tộc gì, mà tư liệu kia quá lớn và rắc rối, cho nên người ma tộc đều từ nơi tế nhận lấy tư liệu sinh sống của bạn lữ mình…

Cứ như vậy, một mình tang thi trí lực sinh sống ở địa cầu trước khi tìm được cách quay về Ma giới, đều chỉ có thể mày mò chăm sóc bạn lữ của mình, mà trước khi trưởng thành nó là tang thi, lấy con người làm đồ ăn — sau khi có A Lại Da nó đương nhiên cũng chỉ ăn nguyên chân — nó đã cảm nhận được cơ thể con người yếu ớt đến đâu. Lời nói của thanh niên có vẻ đúng, nó không có lòng tin có thể chăm sóc A Lại Da tốt, nếu bởi vì sự không hiểu biết của nó mà khiến A Lại Da gặp nguy hiểm…

Nó lấy tính mạng danh dự của Ma tộc ra thề, tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

[Ngươi có cách gì?] Nếu con người này đã nói ra, chắc chắn cậu ta có cách.

[Tôi có thể giao Vượng Tử cho anh chăm sóc, nhưng chúng ta luân phiên chăm sóc bé trong một tháng. Trong tay Tuyết Hồ có pháp quyết tu chân cho con người, Vượng Tử trời sinh có Mộc Linh Căn có thể tu tiên, cái này có thể giải quyết được vấn đề chênh lệch tuổi thọ của cả hai. Đợi đến khi bé lớn hơn chút, chúng ta sẽ bắt đầu dạy bé.]

Không thể bảo vệ và chăm sóc tốt cho A Lại Da của mình quả thực là cực kỳ nhục nhã, nhưng giống như thế vì A Lại Da, chúng nó cũng sẵn sàng chịu đựng mọi thứ, cho nên do dự một lúc lâu, tang thi trí lực gian nan nói:

[… Được]

Con người này có quan hệ máu mủ với Vượng Tử, hơn nữa từng cứu Vượng Tử, chứng minh được cậu ta sẽ không chăm sóc bé không tốt .

[Tôi còn có một điều kiện.] Đường Á nói với tang thi trí lực. [Tôi muốn anh điều khiển đám tang thi nửa tháng tới không được lại gần căn cứ B thị.]

Lần tập kích này gây ra hủy hoại rất lớn đối với căn cứ, có thể dùng một ví dụ không thỏa đáng là, giống như tổ bị phá vỡ, lộ ra sự yếu ớt bên trong, chỉ một cơn sóng tang thi nhỏ đều có thể đánh thủng vào điểm yếu của căn cứ — trong khoảng thời gian ngắn, căn cứ B thị bị tổn thương quá nặng đã không thể chịu thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa.

Cậu không yêu cầu tang thi trí lực khống chế tang thi vĩnh viễn không công kích căn cứ — điều đó không thực tế. Con người chính là thức ăn đối với tang thi, có ai nguyện ý vĩnh viễn không ăn thức ăn đâu? Con người không làm được, đương nhiên càng không thể đòi hỏi đám tang thi cuồng ăn làm vậy. Thời gian nửa tháng, không dài nhưng có thể khiến tang thi ngưng tập kích lại cũng khiến căn cứ nhanh chóng khôi phục sau vết thương nặng lần này, phục hồi lại một lần nữa.

[Được] Ngay cả chuyện cơ bản nhất còn nhượng bộ được, đối với điều kiện không quá đáng của thanh niên, tang thi trí lực lập tức nhận lời.

[Đỡ lấy.] Thở phào một hơi, theo lời Tuyết Hồ, Đường Á biết Ma tộc rất giữ lời hứa, không dễ dàng nuốt lời, vài mục đích đều đã đạt được trong lòng rốt cuộc thấy thoải mái hơn nhiều. Vuốt ve tai dã thú, ý bảo dã thú tiến lên phía trước, Đường Á giao đứa bé cho tang thi trí lực, để nó đỡ lấy Vượng Tử rồi điều chỉnh tư thế khiến bé thoải mái, mà Vượng Tử đang ngủ say hình như cũng biết mình quay về với cái ôm quen thuộc, cái mũi vẫn hơi chun chun rốt cuộc cũng thả lỏng, lộ ra biểu tình thích ý.

“Thằng nhóc vô lương tâm… thế mà cậu lại liều mạng cứu con…” Đường Á nhìn toàn bộ quá trình biến hóa vẻ mặt của đứa bé, nhịn không được cười mắng. Cậu lấy từ không gian ra một túi đựng quần áo và đồ vệ sinh của trẻ con ra, nói tiếp: [Mấy thứ này nhớ giữ lại bé sẽ cần dùng đến, anh biết cách dùng chứ?]

Tang thi trí lực gật gật đầu, gắt gao ôm lấy Vượng Tử, không lộ ra biểu tình dư thừa nào cho Đường Á.

[Vậy thì…. một tháng sau, chúng tôi sẽ đến đón Vượng tử, Đường Ngao…] Dã thú to lớn màu đen đột nhiên bay lên trời, vài bước chân đã bay ra xa hơn trăm mét. Đường Á bị gió thổi hơi hơi chớp mắt, nhìn bầu trời tối đen cúi người nói với Đường Ngao: [Vượng Tử sẽ sống tốt.. Đúng không?]

Trả lời cậu là dã thú liếm thẳng mặt cậu, dùng nước miếng rửa mặt cho thanh niên.

[…. Đường Ngao, anh còn chưa đánh răng đâu!] Thật lâu sau, trong trời đêm còn vương lại một câu đó nhưng còn chưa hạ xuống mặt đất đã bị gió đêm thổi tan.

Trên mặt đất, còn có thể nhìn thấy một mảng bóng đen dày di chuyển rời xa căn cứ B thị, phía chân trời không biết khi nào xuất hiện một quầng sáng, báo hiệu không lâu sau sẽ là bình minh. Trong đống đổ nát tối tăm, sau hừng đông sẽ hiện ra tràn ngập thân ảnh bận rộn, tối tăm đã qua đi bọn họ còn có cái gì mà không chịu nổi nữa cơ chứ?

Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.