Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 58: Chương 58: Diệt đoàn




Nơi viên đạn bay qua, không khí bị phá vỡ lưu lại chấn động, phương hướng đạn bắn đến thoang thoảng mùi máu tươi…… Đường Ngao nhìn đến hướng đó, ánh mắt thâm thúy như sao trời biến ảo xuyên qua không gian, chặt chẽ khóa lại bóng người trên sân thượng xa xa cũng đang nhìn chằm chằm mình, dã thú nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng tinh dưới ánh mặt trời khẽ loang loáng — đó là nụ cười khát máu.

Trên nhà cao tầng, Dã Lang buông kính viễn vọng, gã không ngừng run rẩy không khống chế được, là vì chạm phải ánh mắt dã thú nên dựng hết tóc gáy, cũng là bởi tính khí của loài sói bị khơi mào cho nên không khỏi hưng phấn.

“Đại ca!”

“Đem thằng ngốc kia chôn đi…… Cục nợ này, không thể bỏ qua đơn giản như vậy!”

“Rắc!” Kính viễn vọng cầm trong tay bị bóp thành mảnh nhỏ, Dã Lang thế nào cũng không ngờ tới một giao dịch mà gã nghĩ dễ như trở bàn tay lại khiến gã mất đi một người anh em quan trọng như thế, nghĩ đến lúc trước con đàn bà kia tìm đến bọn gã với tư thái cao cao tại thượng, nắm tay Dã Lang nổi gân xanh: Lúc trước tư liệu cung cấp cô ta nói thanh niên là người thường, tiểu đội ‘ánh mặt trời’ cũng chỉ là một đoàn đội hạng ba yếu kém, cô ta không nói những người này có súng! Điều này khác điều kiện giao dịch được bàn lúc trước!

“Mày, cảm giác con *** kia bộ dạng cũng không tệ lắm phải không?”

“Đại ca?” Tên đàn em lái xe mừng rỡ như điên.

“Mang vài anh em đi nói chuyện với cô ta, tình huống có biến, chúng ta đã tổn thất rất nhiều, bảo cô ta giao trước một phần vắc-xin, nếu không giao… Bọn mày muốn chơi thế nào thì chơi, chơi xong nhớ xử lý sạch sẽ.”

“Tuân mệnh đại ca!”

Đúng vậy, Dã Lang tưởng rằng đoàn đội của cậu có súng ống, hơn nữa ít nhất có một khẩu súng ngắm. Không có súng? Chơi nhau à?! Chẳng lẽ viên đạn kia bị người ném trở về? Cũng không phải lựu đạn! Dù là lựu đạn cũng không ném xa được như vậy! Dã Lang không tận mắt nhìn thấy, cho nên đại khái vĩnh viễn sẽ không biết cảnh tượng tay bắn tỉa ngốc kia nhìn thấy trước khi chết, tuy cảnh tượng này khiến người ta khó mà tin được — một thiếu niên chỉ dựa vào tay không liền ngăn trở đầu đạn đồng thời ném viên đạn trở về giết địch.

Lúc này không chỉ Đường Á, ngay cả đội của cậu ta cũng là mục tiêu hắn muốn giết! Mà con *** không cung cấp đủ thông tin còn làm hắn tổn thất một đàn em quan trọng …… Không cho cô ả biết tay, cô ả lại cho rằng gã là kẻ mở viện dưỡng lão!

……

Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, trừ bỏ giữa chừng xuất hiện một chút nhạc đệm nho nhỏ, hôm nay và trước kia tựa hồ cũng không có gì khác biệt. Trên đường về Đường Ngao vẫn nắm chặt tay cậu, không nói lời nào, hắn bình thường vẫn trầm mặc, mọi người cũng không ý thức được điều gì khác lạ. Chỉ có Đường Á ngồi kế bên thiếu niên cảm thấy rõ ràng thân thể căng cứng, tựa như núi lửa đang sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Vậy nên sau khi trở lại căn cứ, không cùng đội viên đi giao nhiệm vụ, Đường Ngao liền trực tiếp lôi Đường Á trở về phòng khóa cửa, sau đó vào không gian.

“Đường Ngao?”

“…… Á Á.” Tiếng nói thiếu niên khàn khàn mà nguy hiểm, hai tròng mắt đen thuần nhiễm sắc màu mù mịt của đất trời, tựa như mặt biển cuồn cuộn đang nổi lên sóng lớn, ở trước mặt Đường Á lại có một phen khí thế hào hùng tốt đẹp.

“Ừ?”

“…… Á Á !” Cậu nhất định không được gặp chuyện không may! Tất cả những kẻ muốn hại cậu, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua!

Vòng tay thiếu niên ấm nóng trước sau như một, Đường Á lại cảm thấy chút nặng nề, không biết phải làm thế nào mới có thể trấn an sự khẩn trương của thiếu niên. Đối với việc cậu thiếu chút nữa bị bắn chết cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng thấy cảm xúc thiếu niên còn cường liệt gấp trăm lần mình, Đường Á ngược lại áp chế khủng hoảng trong lòng, loại trạng thái khẩn trương tùy thời sẽ bùng nổ đả thương người của thiếu niên lúc này rất nguy hiểm, cậu không để tâm chuyện thiếu niên giết người, nhưng lo lắng không khống chế được lại tự làm mình bị thương.

“Á Á, cậu, ở đây, không, đi ra ngoài.”

“Cậu muốn giải quyết một mình? Không được, tôi sẽ cùng đi.” Bọn họ có cả súng bắn tỉa, ai biết còn có vũ khí nguy hiểm gì khác nữa không. Cậu không biết Đường Ngao mạnh đến đâu, nhưng hiểu đạo lí kiến nhiều cắn chết voi, hơn nữa hiện tại trừ việc biết đối phương muốn giết mình, đối với tình huống kẻ địch cậu hoàn toàn không biết gì cả, rõ ràng bọn họ bị vây trong hoàn cảnh xấu.

“Tin tưởng, tôi. Á Á.”

“……” Cậu khẽ mím môi, thiếu niên cao lớn cũng quật cường nhìn cậu. Hắn đi theo cậu, trò giỏi hơn thầy không chỉ là thân thủ, còn có tình cách càng cố chấp hơn, mỗi khi xuất hiện sự tình nguy hiểm cho Đường Á, thiếu niên vốn luôn nghe lời cậu liền sẽ trở nên dị thường kiên trì cố chấp.

“Có thể cam đoan chính mình sẽ không bị thương, an toàn trở về được không?” Cuối cùng nhượng bộ vẫn là cậu, Đường Á lần đầu tiên cảm giác: Cậu thật sự đã chiều hư hắn rồi……

“Tôi. Cam đoan.” Giống như nhiệt độ cơ thể, cái hôn trên trán cũng cực nóng, trang nghiêm trịnh trọng phảng phất như một lời thề.

“Tôi trong không gian ba ngày, nếu cậu không trở lại tôi sẽ đi tìm cậu.” Ba ngày của thời gian bên ngoài là 72 giờ, hiện tại di động hiển thị là buổi tối 5 giờ 48 phút, cho nên trong không gian cậu đợi lâu nhất cũng sáng đến rạng sáng.

“Tôi. Sẽ. Trở về.” Chờ tôi.

Đường Á đưa Đường Ngao ra khỏi không gian.

Không thể lãng phí thời gian…… Khi Đường Á nghĩ vậy mới phát hiện thời gian qua thật lâu, mình ngồi yên vài giờ cái gì cũng không nghĩ. Cậu có chút ngây ngốc đứng dậy, muốn thừa dịp này sửa sang không gian một chút lại phát hiện trong không gian tất cả đều quy hoạch gọn gàng ngăn nắp, đây đều do cậu và Đường Ngao dọn từng thứ một. Nhìn đến một góc bị xem như kho hàng tràn đầy lương thực, Đường Á nghĩ: Không bằng nấu cơm đi… Cơm lần trước làm hình như sắp hết, lại làm thêm một ít vậy.

Từ trong túi lấy ra bột mì, cậu bắt đầu hòa bột, động tác đã làm qua không biết bao nhiêu lần, ký ức đã muốn khắc sâu vào thân thể, tuy cậu chẳng nghĩ cái gì nhưng vẫn làm ra giống y như trước. Trộn xong bột, giờ làm gì? Đúng rồi, thịt muối lần trước còn rất nhiều, làm bánh thịt muối đi…… Đường Ngao thích ăn món này nhất.

Lần đầu tiên Đường Á cảm nhận được hiệu suất làm việc của mình rất cao, làm xong hơn mười chồng bánh lớn chỉ dùng ba giờ, nếu không phải bếp lửa không thể nhanh hơn cậu hẳn còn có thể làm nhiều hơn một ít. Lại làm thêm món khác: gà hầm khoai tây, bò kho, thịt hầm, sườn xào chua ngọt… Đường Á vừa nghĩ, trên tay động tác nhanh hơn, đến khi đồ ăn làm xong nhồi đầy tủ âm tường mới đột nhiên phát hiện: Cậu theo bản năng nghĩ đến đều là những món Đường Ngao thích.

Trước khi sống lại Đường Á chỉ có một mình, làm cơm cũng chỉ cho một mình cậu, mua bàn chải dép lê cho một người là đủ, có đôi khi bạn học nhờ mua giúp gì đó thường xuyên là mua cho mình rồi nhưng cho bạn lại quên, có người nói cậu ích kỉ, có người nói cậu coi thường lời người khác… Nhưng bây giờ, có một thiếu niên, trong tiềm thức của cậu, đã đặt hắn ở phía trước mình. Là bắt đầu từ khi nào? Thiếu niên này đã trở nên quan trọng với cậu như vậy, thậm chí so với chính mình còn quan trọng hơn……

Bọn họ không có quan hệ huyết thống, không có ràng buộc hứa hẹn, bọn họ chỉ là đồng hành trong mạt thế, ôm lấy nhau chia sẻ ấm áp, nhưng ràng buộc giữa hai người còn vững chắc hơn cả lời thề huyết thống, như vậy, ràng buộc vô hình đó — là cái gì?

Thời điểm Đường Á trong không gian, Đường Ngao đã mở cửa đi ra ngoài, lại từ bên ngoài dùng chìa khóa khóa trái cửa, trong phòng khách không có ai, hẳn mọi người đi cùng Hình Bằng An trả nhiệm vụ chưa về. Chìa khóa cất vào túi tiền, Đường Ngao đi đến ban công, thân thể cao lớn trong ánh nắng đầu hạ dần dần mờ nhạt thẳng đến hoàn toàn biến mất. Giống như đột nhiên nổi một trận gió lớn, tấm rèm xanh nhạt bị gió lay thôi lay động, khiến cho vô số tro bụi bay múa trong không khí bị ảnh hưởng, mỗi khi tro bụi bay lên đều phát sinh biến hóa không ngừng.

Xa xa một nửa đội Dã Lang đã chạy về căn cứ trước chuẩn bị cùng người phụ nữ kia “bàn bạc” lại giao dịch, Dã Lang mang một nửa đoàn còn lại vừa giết tang thi vừa đuổi trở về, bọn họ gặp một bầy tang thi lớn mấy trăm con, thắng bại hiển nhiên không thể nghi ngờ, khắp nơi là thi thể không nguyên vẹn của tang thi, Dã Lang trở lại trên xe uống nước khoáng, xem đàn em sửa sang lại chiến trường: đào nguyên châu, đem thi thể tang thi chất một chỗ chuẩn bị thiêu hết.

“…Lão Ngô, mày cảm thấy không… Số người, hình như thiếu…” Một trận gió thổi qua bên người đang nói chuyện, cũng rất khó để người ta cảm giác mát mẻ, chỉ thấy trong lòng chợt lạnh, hắn nhìn lại, nháy mắt hai mắt mở to, kia lặng yên không một tiếng động ngã vào vũng máu không phải lão Ngô thì là ai, là cái gì khiến anh ta đột nhiên chết? Hoảng sợ tập kích nội tâm hắn, hắn quay đầu nhịn không được hô to: “Đại ……”

Chỉ phát ra một âm, một vệt đỏ đột nhiên xuất hiện trên cổ hắn, bờ môi của hắn run run, cuối cùng không phát ra bất cứ thanh âm nào, ngã xuống đống thi thể tang thi.

Tình cảnh này cũng xuất hiện tại nơi khác, đợi đến khi Dã Lang ngồi trong xe phát hiện phía sau quá mức im lặng, từ kính chiếu hậu không thấy một ai đứng thẳng, máu tươi chảy ra đã nhiễm đỏ đống thi thể tang thi — mà tất cả, chỉ xảy ra trong ngắn ngủi vài giây.

“!”

Dã Lang muốn kêu, muốn chửi ầm lên, muốn rút ra súng lục, khóe mắt gã mở to muốn nhìn rõ hình dáng kẻ thù, nhưng trừ bỏ một trận gió nhẹ, cái gì gã cũng không nhìn thấy, ngón tay gã giật giật, cuối cùng vẫn là vô lực buông xuống, bóng tối bao trùm — động mạch chủ nháy mắt bị cắt, máu tươi nóng hổi phun ra như suối, thậm chí nhiễm đỏ toàn bộ kính xe, hai người còn lại trong xe gần như đồng thời cũng chết như vậy.

Đến chết bọn họ cũng không biết hung thủ là ai, bọn họ chỉ muốn có thêm thứ bảo đảm sống sót trong mạt thế, nhưng hôm nay thứ bảo đảm này lại thành bùa đòi mạng, điều này hẳn Dã Lang chưa bao giờ ngờ đến, bọn họ không sai, chỉ là chọc tới kẻ không nên dây vào, sau đó — trả giá bằng cả sinh mệnh.

Khi mọi người ngã vào vũng máu, mùi máu tươi nồng đậm hấp dẫn tang thi từ nơi khác đến đây, trên đỉnh xe nơi có thi thể Dã Lang không khí bỗng dao động một chút, xuyên qua đó có thể nhìn thấy hình ảnh bị vặn vẹo, tựa như đám lửa cực nóng thiêu đốt không khí, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

Mặt trời rốt cục biến mất tại chân trời, gió đêm lay động cành lá xanh mướt xum xuê. Cây muốn lặng, mà gió chẳng ngừng.

B thị, đúng tám giờ tối, căn biệt thự bốn tầng mà đội Dã Lang dùng làm căn cứ, trên ban công tầng cao nhất không ai ở, cửa sổ sát đất mở toang, bức rèm tối màu bị gió đêm lay động lại rất nhanh yên lặng, không gợi sự chú ý của bất luận kẻ nào. Tựa hồ có cái gì dừng lại đứng trên tấm thảm trong phòng một chút, từ phòng này có thể nghe được rõ ràng tầng dưới truyền đến âm thanh phụ nữ thê lương khóc gào, nhưng chớp mắt như bị cái gì đó che lại, thanh âm ồn ào không dừng lại, cửa phòng mở ra đôi chút lộ ra cảnh tượng bị cánh cửa che giấu.

Dòng khí khẽ nhúc nhích như dã thú ẩn núp, chậm rãi tới gần phương hướng truyền ra thanh âm, ánh mắt đỏ ngầu của dã thú lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt: Sắc mặt xấu xí vặn vẹo vì dục vọng của đàn ông, thân thể trần trụi dơ bẩn của người phụ nữ… Mặc kệ là cảnh tượng kỳ quái như thế nào, cuối cùng đều tràn ngập trong một mảnh đỏ tươi.

Nghe được tiếng đập cửa, Đổng Xa Thần ra mở cửa liền có một bóng đen lớn trước mắt, chính là Đường Ngao, sát khí quanh thân hắn còn chưa hoàn toàn tán đi, Đổng Xa Thần nuốt xuống câu nói vừa định ra khỏi miệng, những người khác tự nhiên cũng là hai mặt nhìn nhau không dám đi trêu chọc vị sát thần này — nếu nói Đường Á lãnh đạm khó tiếp cận nhưng còn có thể ở chung, Đường Ngao vẫn đi theo cậu lại là loại người chớ gần, không thể trêu chọc, hiếm khi thấy hòa bình ở chung. Thiếu niên cũng không nói chuyện, trực tiếp lướt qua anh đi đến trước cửa phòng ngủ chính, lấy chìa khóa mở cửa, đi vào bèn khóa lại.

Trong phòng có hơi thở của một người, chính là mùi mà thiếu niên quen thuộc cùng mê luyến, thời điểm được Đường Á chủ động ôm lấy, sát khí quanh người thiếu niên cao lớn rốt cục hoàn toàn tiêu tán, hắn hơi hơi xoay người, như dã thú sau khi giết chóc cẩn thận tẩy đi một thân mùi máu, lộ ra biểu tình hoàn toàn thả lỏng thích ý.

B thị, 20:43, nhân viên tuần tra phát hiện căn cứ Dã Lang chiếm đóng vốn ồn ào náo động không ngừng lại trầm mặc dị thường, vì thế gõ cửa xem xét, phát hiện trên cửa có chút ít vết máu, vì thế phá cửa vào, phát hiện đại sảnh lầu một rỗng tuếch, trong không khí nồng mùi máu tươi, nhưng trên đất trừ một vũng chất lỏng đen không rõ thì không có gì khác, nhân viên nghiên cứu phát hiện thành phần chất lỏng phức tạp, nhưng các loại nguyên tố và hàm lượng đều không khác mấy với thân thể con người.

Khi quân đội tham gia cũng không tra ra bất cứ dấu hiệu gì, chỉ là bắt đầu từ ngày này trở đi, tên đoàn đội “Dã lang” trên bảng đã bị gạch bỏ, trong mạt thế sống chết không được bảo đảm cũng không có ai đặc biệt chú ý đoàn đội này biến mất, gợi ra sự chú ý của bọn họ là một sự kiện khác, đó chính là kèm theo sự biến mất cùng đoàn đội Dã Lang còn có một người phụ nữ, cô ta là người nhà của sư trưởng, nhưng sư trưởng đối với việc tìm kiếm người mất tích cũng không biểu hiện hứng thú, vì thế việc này liền cứ vậy cho qua, sống chết mặc bay.

___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.