Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 55: Chương 55: Trở về




Trong phòng, cửa khoang trái đột nhiên mở ra toàn bộ, nước biển đen tối nhanh chóng tràn vào khoang thuyền, trong căn phòng như Địa Ngục này giống như sông Hoàng Tuyền từ trên trời giáng xuống. Nước biển dũng mãnh tràn vào hòa tan mùi máu tươi, cả con thuyền chịu lực ép thật lớn khiến mọi thứ trong khoang thuyền đều vọt sang bên phải, gồm cả chúa tể đại dương – cá mập cùng thi thể con người và máy móc.

Không đợi sinh vật trong nước thích ứng biến cố đột ngột này cửa bên phải khoang thuyền đã mở ra, toàn bộ khoang thuyền dường như trở thành hành lang nước biển, chỉ là cửa vào lớn, lối thoát nhỏ, dòng nước vào từ bên trái rõ ràng mãnh liệt hơn, thiên tính tránh hiểm tìm an khiến những sinh vật biển thuận theo dòng nước bơi ra qua cửa bên phải… Vừa ra lại không thể quay lại, bởi phía sau chúng cửa khoang thuyền đã gắt gao đóng kín.

Tất cả chỉ xảy ra trong vòng có vài giây, đến khi tình hỉnh ổn định lai thân tàu cũng chìm xuống rất nhiều, không có thời gian chúc mừng cá mập bị đuổi ra ngoài, mọi người chạy ra khỏi khoang điều khiển, chạy tới hướng căn phòng trung ương ngập một nửa trong nước biển.

Ngoài cửa phòng trung ương đã loạn thành một đoàn, Đường Á xuất hiện khiến những người đang hỗn loạn tìm được nơi trút giận, hùng hổ muốn xông lên — vừa rồi có vài anh em nhảy trên thùng gỗ lại rơi xuống nước trở thành thức ăn cho cá mập, trách nhiệm không tính lên cậu ta thì tính cho ai?

Chỉ là còn chưa đến gần cậu, một cái chân dài hữu lực lấy tốc độ mắt thường không thể nhận ra nâng lên, trong khoảnh khắc liền đá ra đạp mấy người xông đến văng lên dính vào vách tường, những người còn lại thấy thế mới dừng lại, bọn họ dừng thiếu niên cao lớn cũng không dừng lại, “rầm rầm” vài tiếng khiến mấy người kêu thảm thiết, trên vách tường lại nhiều thêm mấy bức họa hình người.

Đứng ở cửa, Đường Á mới phát hiện mực nước đã rất sâu, tất cả thùng gỗ đều nổi lên, Hình Bằng An vội vàng chỉ huy nửa đội đi canh giữ hai tấm ván gỗ nối hai thuyền — nếu hai tấm gỗ đó đều gãy, bọn họ nhất định sẽ chết!

Dù lính hải quân và quan viên trẻ tuổi có thể bơi qua nhưng nhóm lão giáo sư hiển nhiên không được. Đường Á để vài binh lính quen thuộc kết cấu thuyền đi tìm áo phao và phao cứu sinh, có thể tìm được thuyền cứu nạn thì càng tốt. Đồng thời để lính hải quân trong phòng lội qua trước, binh lính đi tìm không bao lâu liền trở lại, nhưng chỉ tìm được vài áo phao và phao cấp cứu chưa bơm khí, không có ống bơm, phao cấp cứu bị để qua một bên.

Vài cái áo cứu sinh hiển nhiên không đủ mỗi người một cái, chỉ có thể đưa cho nhóm lão giáo sư dùng. Có người mang áo cứu sinh bơi qua cho mấy vị giáo sư mặc vào, thùng văn kiện không thể dính nước phải để lên đỉnh đầu, nhiệm vụ này do Đường Ngao hoàn thành.

Đầu tiên được đón ra chính là vài vị lão giáo sư này [Lý Lâm bởi vì cánh tay bị thương nên không tới đây], tình cảnh ép buộc này cơ hồ lấy đi nửa cái mạng già của họ, nhưng không có thời gian thở dốc đã trực tiếp bị người dẫn đi, thông qua tấm ván gỗ trở lại tàu tuần tra nước Z, lính hải quân chiếm hơn phân nửa khiến công tác cứu viện giảm bớt không ít gánh nặng. Vị tổng tham mưu trưởng kia trong nhóm cuối cùng được cứu ra, thiếu niên cao lớn trầm mặc mang theo ông ở trong nước, theo lượng nước tràn vào khoang thuyền ngày càng nhiều, thân tàu rốt cục không chịu nổi áp lực lớn từ cả trong và ngoài, bắt đầu phát ra âm thanh “ầm ầm”, Đường Á đứng ở cửa, rõ ràng thấy được sàn gỗ dưới chân xuất hiện vết rạn càng lúc càng lớn cùng âm thanh nhức răng khi khung cửa kim loại biến dạng… Con thuyền này sắp gãy đôi!

“Đường Ngao! Mau!”

“!” Cũng không biết thiếu niên làm cách nào mượn lực trong nước, tốc độ vốn rất nhanh lại tăng lên gấp đôi, tựa như một mũi tên rời cung, khoảng cách tới bậc thang ngày càng gần, phía sau hắn lính hải quân yên lặng cắn răng bơi nhanh hơn.

“Nhanh đến tấm ván gỗ kia đi!” Hình Bằng An hô lớn, xem lượng người rời khỏi đã không sai biệt lắm, chính mình cũng phóng về phương hướng kia.

Mỗi người đều chạy cùng một hướng, trong lòng cũng nghĩ một vấn đề giống nhau, đó chính là: Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa…

Phần lớn thuyền khi chìm xuống sẽ bắt đầu chìm từ một đầu, mà đứt gãy phần giữa thân thuyền chia thành hai bộ phận, thuyền vì chiều dài ngắn lại một nửa tốc độ mỗi bộ phận nghiêng cũng sẽ nhanh hơn, so với dự đoán thời gian còn lại còn ngắn hơn rất nhiều, đại khái không đến một phút đồng hồ. Hơn nữa khi một con tàu lớn chìm xuống sẽ tạo thành xoáy nước chảy xiết, nếu thuyền gần đó không ra khỏi phạm vi xoáy nước có khả năng rất lớn cũng bị kéo xuống đáy biển. Cái này có nghĩa: đám người Đường Á phải trong một phút ngắn ngủi trở lại tàu tuần dương hơn nữa phải chạy tạo nên một khoảng cách!

Nước biển tràn vào trong ngày càng nhiều, mọi người liều mạng bắt đầu nghiêng boong tàu duy trì cân bằng, nơi bọn họ muốn đi vừa vặn là bộ phận thân tàu nhếch lên, bên người không gì để nắm giữ, sàn dưới chân trơn ướt càng khiến người leo không có chỗ mượn lực, thỉnh thoảng có người phát ra tiếng kinh hô, giãy dụa lại vô lực trượt trên sàn tàu rơi vào trong nước biển, trong sắc biển đen thỉnh thoảng lấp loáng ánh kim, hiển nhiên sẽ không có bất cứ cơ hội nào để người đó nổi lên lần nữa.

Dưới tình huống này, tuy là Đường Á cũng chỉ có thể tự gắng sức, người duy nhất còn dư lực đại khái chính là Đường Ngao, hắn kiên trì đi phía sau Đường Á để nếu có gì không đúng lập tức sẽ ra tay, một tay nắm cánh tay tổng tham mưu trưởng. Tổng tham mưu trưởng vốn muốn thiếu niên cao lớn buông ông ra, chính ông có thể đi, nhưng càng ngày càng nhiều người rơi xuống làm mồi cho cá mập, ông hiển nhiên hiểu được thân thủ nhiều năm trên chiến trường của mình cũng không đủ để đối phó với tình huống trước mắt này.

Phía sau họ, đám lính hải quân vẫn cắn răng dìu đỡ lẫn nhau tiến lên. Góc độ nghiêng càng ngày càng cao, khoảng cách ngắn ngủn mấy chục mét giống như xa cách tận chân trời, thật vất vả đi đến vị trí tấm ván gỗ nối tiếp lại phát hiện tấm ván chỉ một người có thể qua kia đã sớm bị gió biển cùng sóng lớn cuốn đi nơi nào không biết, may mắn đội ngũ ‘ánh mặt trời’ vẫn canh giữ ở đó đã dùng thang dây thay thế.

Đến nơi chỉ còn có mấy chục người, ba thang dây, mọi người chấp nhận qua đó theo thứ tự trước sau, cẩn thận nhanh chóng leo lên thang dây lung lay, qua bên kia tự nhiên có người tiếp ứng. Đường Á và Đường Ngao còn có tổng tham mưu trưởng ở giữa, khi đến phiên bọn họ nước biển cách chân họ không đến 10m. Sau khi mấy người Đường Á trèo lên tàu tuần tra, thuyền liền khởi động, nhìn 6 – 7 binh lính vẫn trên con tàu sắp chìm nghỉm, khuôn mặt bọn họ bị bóng đêm và mưa bụi che lấp mơ hồ không rõ, nhưng cũng không hề lộ vẻ sợ hãi kinh hoảng, Đường Á đột nhiên nghĩ tới những binh lính lựa chọn ở lại tại thị trấn X ngày đó…

“Nhảy lên thang dây! Mau!” Đường Á hô to, đồng thời lên nỏ. Đường Ngao ngăn lại động tác mấy binh lính khác nén lệ định cắt thang dây: Thuyền khởi động, khoảng cách giữa hai thuyền tăng lớn, thang dây cũng càng căng càng chật, nếu không cắt đi sẽ ảnh hưởng đến việc di chuyển của thuyền, lại trong thời gian hữu hạn phải ra khỏi phạm vi xoáy nước sẽ vô cùng gian nan nguy hiểm, nếu không phải Đường Á đi cùng tổng tham mưu trưởng, nói không chừng hiện tại cũng bị bỏ lại trên con thuyền sắp chìm ấy…

“Nhảy!” Nếu có khả năng, nhóm lính bị lưu lại đương nhiên cũng không muốn chết, bất động ở chỗ này là chết chắc rồi, nghe thanh niên nói ngược lại có đường sống — đáy lòng bọn họ vẫn hy vọng cậu thanh niên có thể như ban ngày, cứu được bọn họ!

Mắt thấy sáu bảy binh lính đều nhảy bám vào thang dây, Đường Á nhanh như chớp bắn ra sáu mũi tên, mỗi tên nhất định bắn trúng đầu thang buộc vào con thuyền đang chìm, không đến hai giây, ba cái thang dây đứt hết.

“Trèo lên đi!” Trong nước biển thỉnh thoảng thoáng hiện bóng dáng màu bạc ẩn chứa sát khí, có lẽ chỉ có nhanh chóng lên trên mới an toàn một chút.

Đột nhiên mất đi một đầu chống đỡ, thang dây gánh vác thể trọng 2- 3 người đàn ông trưởng thành đập lên thân tàu, hai tay bám chắc thang dây đau nhức thiếu chút nữa không khống chế được mà buông ra, nhưng trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trong trẻo như xuyên qua hơi nước mê người cùng bóng đêm dày đặc, khiến con người ta duy trì thanh tỉnh. Gắt gao nắm chặt, cẩn thận tránh né nguy cơ đến từ lòng biển, binh lính cắn răng nhanh chóng leo lên.

Không đến hai phút, 6 – 7 người đều lên, tuy mệt mỏi tê liệt ngã xuống sàn tàu, nhưng thấy được mọi chuyện, mọi người nhịn không được muốn cất tiếng cười to, nhưng nở nụ cười vài tiếng liền chuyển thành nức nở. Đám lính đứng lên ôm lấy chiến hữu, một binh lính màu da ngăm đen đại biểu đi tới trước mặt Đường Á, khom người chào cậu, sau đó đứng dậy kính một lễ: “Tôi là Vương Hải, ơn nghĩa không lời nào cảm tạ hết được, sau này chỉ cần việc chúng tôi có thể giúp dù vượt lửa vượt sông cũng không chối từ!” Phía sau hơn mười người lính đã thu lại tươi cười cùng cùng nhau kính lễ.

“Không, không cần……” Hai má thanh tú trắng nõn không khỏi nhiễm sắc đỏ, thanh niên có chút bối rối xua tay, lần đầu tiên lộ ra câu nệ và ngây ngô nên có. Cậu chỉ là làm việc vẫn luôn muốn làm ở thị trấn X, áy náy mơ hồ trong lòng rốt cục tan đi.

“Nếu họ đã nói vậy cậu cứ nhận đi.” Vô liêm sỉ chen vào như thế tất nhiên là Hình Bằng An, hắn hiểu rõ, sau mạt thế tình người có bao nhiêu quan trọng.

“……”

Tốc độ thuyền chỉnh tới tối đa, tránh khỏi phạm vi xoáy nước hiểm nguy.

Sau hỗn loạn, Đường Á và Đường Ngao rốt cục về phòng nghỉ ngơi. Đường Á nhìn qua cửa kính thủy tinh có chút ẩm ướt, ánh mắt trong suốt trong suốt lại sâu thẳm phảng phất xuyên thấu tầng tầng hơi nước trên mặt biển, qua ánh đèn rọi sáng trong đêm thấy được nơi con thuyền kia chìm xuống tạo thành một xoáy nước lớn, xoáy nước chậm rãi nhỏ dần rồi biến mất không thấy, vô số vây tam giác cùng thân thể lấp loáng lấp ló trong mặt nước đen ngòm, cuối cùng lẻn vào đáy biển.

Gió biển gào thét, lúc nhanh lúc chậm, khi gần khi xa, thê lương uyển chuyển, như tiếng ca bi thiết tuyệt vọng của Nhân Ngư quanh quẩn trên biển.

“Đường Ngao, chúng nó báo thù… chưa chấm dứt, phải không?”

“Ừ.” Đó mới chỉ là bắt đầu, lần tới sẽ là nơi có nhiều người hơn, đảo nhỏ là mục tiêu kế tiếp của chúng, mà mục tiêu cuối cùng của chúng chính là đất liền.

“Chúng nó…… Có thể lên bờ?”

“Phải.” Chúng nó hẳn là giống cá biến dị ra bộ phận thân thể có thể tồn trữ dưỡng khí, trong thời gian ngắn rời khỏi nước biển, nhưng xâm nhập đất liền là không có khả năng. Hải dương mới là chiến trường ưu thế của bọn chúng.

Cho dù trước mạt thế, diện tích trồng trọt trên lục địa nước R không đủ cung cấp nhu cầu sinh hoạt bình thường của người dân, sau mạt thế, tuy rằng nhân khẩu giảm mạnh nhưng sản xuất lương thực cũng bị đình chỉ, cho nên những người may mắn còn tồn tại chỉ có thể hướng tới đại dương, mà những con thuyền đánh cá đã vô số lần nhiễm máu tươi, một khi ra khơi liền sẽ bị vô số oan hồn chưa ngủ yên vẫn kiên nhẫn ẩn núp quấn lấy, va chạm, cắn xé, thẳng đến khi chìm vào lòng đại dương mới thôi.

Sau mạt thế, chỉ cần thuyền đánh cá rời bến, không một cái nào có thể an toàn trở lại, chính phủ nước R nhanh chóng nhận ra điều bất thường, thông qua nghiên cứu không ngừng phát hiện sinh vật biển biến dị, nhưng vẫn không tìm thấy biện pháp giải quyết, bọn họ bị nhốt chết trên mảnh đất quê hương mà họ luôn tự hào. Những người còn sống vẫn cần tiếp tục sống tiếp, bất đắc dĩ, chính phủ lấy ra thành quả nghiên cứu từ sau mạt thế tới nay, hướng mục tiêu đến cường quốc địch thủ truyền kiếp.

Lần hội đàm này kỳ thật chính là nước R muốn đổi thành quả nghiên cứu lấy một chút đất đai để sinh tồn của nước Z mà thôi, chỉ là không nghĩ tới sự báo thù của sinh vật biển đáng sợ như thế, tất cả nhân viên sau khi rời bến đều ly kỳ mất tích, cuối cùng con thuyền gia cố hàng tấn thép cứng cũng bị con cá mập trắng ánh mắt đỏ tươi cắn thủng. Cá mập lên thuyền như sói nhập bầy dê, trực tiếp báo thù…… Cuối cùng, thuyền hủy nhân vong, chẳng thể quay về.

Chính phủ nước R vẫn có thành quả nghiên cứu dự bị, có lẽ nó có thể tìm đến hi vọng sống sót cho nhân loại, nhưng những điều đó đều không phải thứ đoàn người nước Z đang trở về quan tâm.

___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.