Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 2: Chương 2: Về nhà




Edit : Mạc Nhi

Beta : Yến Phi Ly

.

Đời trước, đối với người bình thường mà nói, mạt thế đột nhiên bùng nổ, không hề có một chút chuẩn bị. Cuối tháng 11 có rất nhiều người đột nhiên ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì biến thành quái vật —- tang thi. Ngoài việc dự trữ đồ ăn thức uống, ở trong nhà lo lắng chờ đợi, thì mọi người hoàn toàn không biết làm gì.

Trong lòng Đường Á hoảng sợ, đứng ngồi không yên, lại tự lừa mình dối người rằng: “Quốc gia vẫn còn người lãnh đạo. Quân đội lại có nhiều người như vậy, sẽ không có chuyện gì…. không có chuyện gì…” Nhưng cho đến khi chết đi, ngoài trừ có vài tin trên radio, ngay cả bóng dáng quân đội cậu cũng không thấy, tất nhiên là sẽ chẳng có ai tới cứu viện.

Ngay từ đầu, Đường Á với bạn cùng phòng tránh ở ký túc xá, nhưng ở khu vực cũ kỹ này, với cánh cửa gỗ mỏng manh tất nhiên sẽ không ngăn được tang thi. May mắn bọn họ ở lầu hai. Đầu mạt thế, tang thi có vẻ sợ ánh sáng. Bọn chúng không xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, vì thế họ liền dùng tấm ra giường và chăn làm thành dây, từ ban công xuống dưới. Cho đến khi họ ra khỏi trường học, gặp những người sống sót khác, nhiều người thì tăng thêm can đảm, tất cả đều cùng nhau hành động. Nhưng lại không nghĩ tới nhiều người, mục tiêu lớn, lực hấp dẫn với tang thi càng lớn, nên càng nguy hiểm hơn.

Lúc đầu bọn họ trốn ở tiệm cơm nhỏ gần trường học, nhưng trong đó không có nhiều lương thực, đành phải ra ngoài tìm. Đi ra ngoài, có người trở về, có người bị tang thi ăn mất, cũng có người bị tang thi cào trúng nhưng sợ không nói, cuối cùng biến thành tang thi trong đám người tị nạn.

Người trong nhóm ngày càng giảm, càng ngày càng trở nên bất an, đói không chịu nổi mới đi ra ngoài, rồi chết. Mãi cho đến khi có bạn học dùng di động nghe radio đang phát về căn cứ người sóng sót, đoàn người có người biết lái xe, quyết định đi đến F thị, gần với căn cứ người sống sót ở N thị. Bởi vì xung quanh tiệm cơm càng ngày càng có nhiều tang thi, mà tang thi dần dần không còn sợ ánh sáng, thời tiết cũng càng lạnh, không có thức ăn, không có đồ chống lạnh, bọn họ căn bản không sống được.

Hơn nữa từ F thị đến N thị ngồi xe lửa chỉ cần 3 giờ, hẳn là có thể nhanh đến……

Nhưng hiện thực không đơn giản như vậy. Đầu tiên là tìm xe, trên đường xe không thiếu, nhưng tất cả đều đã khoá, còn chiếc không khoá, khi họ đi đến thì thấy bên trong đã có tang thi! Đến khi tìm được xe, vừa chạy đến quốc lộ thì xe đã hết xăng.

Đoàn người đành phải đi bộ, nhưng càng ngày càng có nhiều tang thi vây quanh, mọi người bắt đầu chạy trốn. Chính vào lúc này Đường Á bị đẩy vào miệng tang thi.

Lúc này đây đồ ăn nóng đang ở trước mặt, nghĩ đến nửa năm sau cảnh còn người mất… Đường Á cắn răng, ít nhất cậu được sống lại một lần nữa, không thể ngồi đây chờ chết, sống uổng phí lần nữa. Người khác thì cậu mặc kệ, hận cũng có thể không báo, cậu chỉ muốn sống, hơn nữa phải sống thật tốt !

Đường Á về đến nhà, vừa lấy chìa khoá ra liền nghe thấy một trận ồn ào khiến cậu lặp tức nhăn mày lại. Khi cậu mở cửa ra, hình ảnh đầu tiên hiện trong mắt cậu chính là một vòng tròn người ngồi ở phòng khách cùng với đĩa trái cây đặt ở giữa. Cậu đi tới khiến tạp âm trong nháy mắt ngưng lại.

“Na Na đây là…” Người nói chính là một người con trai ngồi cạnh Đường Na. Đường Á liếc mắt một cái nhưng không lên tiếng.

“Là con của cậu.” Đường Na nhỏ giọng nói, “Cậu mất rồi, nên nhà em cùng nhau ở đây để chăm sóc em ấy!”

“Á Á về rồi hả!” Bác gái lấy chà chà tay trên chiếc tạp đề, có chút khô khan nói, “Cơm trưa vừa làm xong, đến đây ăn đi”. Nói xong liền cùng bác trai và Đường Huy dọn bàn ăn cơm. Khi bị ánh mắt thăm thẳm của cậu nhìn, bà không biết tại sao lại cảm thấy có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

Từ khi em trai cùng em dâu của bà qua đời, đứa cháu này của bà ngày càng kì quái, tính tình dần trở nên âm trầm, còn thường xuyên không nghe lời hai người bác, thực sự là… Ai……. mình cũng là vì muốn tốt cho nó.

Bà ta… rõ ràng là vì lợi ích của chính mình, lại cố tình ra vẻ đạo mạo tốt bụng, lừa người khác mà nói: Tôi đây đều là vì muốn tốt cho nó… nói đến chính bà cũng nghĩ là thật, còn vô tư cống hiến, còn nghĩ là thằng cháu nhận “ân huệ” của mình mà không biết cảm kích, thực sự là không biết tốt xấu.

Sống lại lần nữa, Đường Á vô cùng hiểu rõ có vài người trời sinh chính là như vậy, bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ, anh lui một bước, hắn liền tiến tới một bước. Đời này cậu sẽ không để mình chịu nhục, không tự làm khổ chính mình. Cậu nên sớm chuẩn bị. Mang lòng hại người tất nhiên cậu không có, nhưng phòng người vẫn nên có. Lại nói phòng người là chỉ phòng tiểu nhân, không phòng quân tử.

Hôm nay là 15 tháng 7 năm 2013, thiên thạch rơi xuống là ngày 30 tháng 11, còn cách 4 tháng. Cậu sống lại, đây là ưu thế, nhưng ở mạt thế cậu chỉ sống có 1 tháng lẻ bảy ngày, xem như là không biết gì cả. Nhưng so với người khác cậu đã có khởi đầu tốt hơn không phải sao? Nếu như vậy mà cậu cũng không sống nổi, điều đó chứng minh cậu rất vô dụng.

Lúc này, cậu muốn nghĩ lại thật kĩ, lợi dụng những việc cậu đã biết, khi mạt thế đến cũng có thể sống sót, cậu nên chuẩn bị một chút.

Vừa cơm nước xong, bác gái nói “Á Á xem TV đi”. Nói xong bà lưu loát thu thập chén đĩa, mang xuống bếp. Kỳ thật bà không nói, Đường Á cũng không có ý muốn phụ giúp.

“Nên xem cái gì đây……” Đường Huy vừa cắn trái táo vừa mất hứng lung tung bấm điều khiển từ xa.

“Không cần, anh lên lầu.” Đường Á trực tiếp cầm túi xách lên lầu.

“Túi xách nặng không? Tôi giúp cậu!” Bạn trai Đường Na cúi người muốn cầm túi xách trong tay Đường Á .

Vào lần đầu tiên nhìn thấy người này, Đường Á đã cảm giác ánh mắt của gã loạn chuyển, không giống như người thành thật, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy chán ghét, tất nhiên sẽ không cho gã hỗ trợ, “Không cần! để tôi tự làm.” Né tránh gã ta rồi bước lên lầu, Đường Á trực tiếp khóa cửa cầu thang.

Từ cửa cầu thang đi đến phòng đầu tiên của lầu hai, khi cậu chuẩn bị đi ngủ thì bị tạp âm làm phiền, đành phải đóng cửa phòng để ngăn chặn tạp âm cũng như ánh mắt nhìn trộm từ lầu dưới.

Vào phòng ngủ, Đường Á trực tiếp nhào lên giường. Từ khi chết đi ở đời trước cho đến bây giờ, rõ ràng chỉ còn cách năm tháng, lại giống như một đời. Một số thứ đã lặng yên thay đổi, một số thứ khác lại chẳng mảy may đổi thay.

Cứ xem như cuối cùng vẫn sẽ chết nhưng tuyệt sẽ không giống đời trước, không phải sao? Có người nói, “tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh” (Người đã làm hết sức mình, chỉ còn trông số phận). Đường Á sẽ cố gắng hết sức để mình có cơ hội sinh tồn trong mạt thế, cố gắng chuẩn bị tốt mọi thứ để nghênh đón mạt thế, sau đó thì xem ý trời đi!

Tối qua cậu mất ngủ, tinh thần căng thẳng, lúc này trong không gian quen thuộc, phía dưới là chiếc giường mềm mại, Đường Á rất nhanh đã ngủ say.

Cậu nằm mơ, mơ thấy một viên hình cầu màu trắng đỏ đan xen, nhìn kỹ, phát hiện là một viên ngọc hình cầu đường kính khoảng một li, bên trong đỏ sẫm hỗn loạn. Đây không phải viên ngọc mình từng đeo sao? Đường Á nhớ rõ mình đã đeo vài năm, lúc đầu ngọc vẫn là màu trắng, sau này dần biến thành dạng này. Nhưng sau đó cậu ngại khi ngủ bị đau cổ, không đeo nữa, lúc này sao lại mơ thấy nó?

____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.