Edit: Pink2205
Nhân lúc Lâm Chi ý loạn tình mê, anh mút mạnh nụ hoa cô, tạo thành những tiếng chụt chụt chụt.
Lâm Chi đau đớn rên rỉ: “A a… Ô, anh nói dối, đau quá.”
Cô vỗ đầu anh, cố gắng đẩy anh ra.
Quý Hoài Thịnh ấn eo cô, áp sát lại, tiếp tục hút mạnh, nụ hoa bị mút đến sưng đỏ. Sau vài lần, anh chợt nếm được vị sữa ngọt ngào, hương sữa thoang thoảng tràn ngập trong cổ họng. Anh hút thêm vài ngụm nữa mới chịu buông ra.
“Được rồi, được rồi.” Quý Hoài Thịnh buông Lâm Chi ra, lau nước mắt nơi khóe mắt cô, dỗ dành: “Sữa ra rồi, không đau nữa.”
Lâm Chi cụp mắt, nhìn trên nụ hoa sưng đỏ đứng thẳng quả nhiên tràn ra một giọt sữa trắng, cảm giác đau đớn vừa rồi cũng dần tiêu tan.
Sắc mặt cô lúc này mới tốt hơn, ôm con bắt đầu cho bú. Tiểu Phi Phàm vừa ngậm ti đã vội vàng mút mấy cái, dòng sữa ngọt lành chảy vào miệng cuồn cuộn không ngừng, khiến cậu nhóc vô cùng thỏa mãn.
Trẻ con khi bú mẹ thường phát ra tiếng chụt chụt, Quý Hoài Thịnh nghe mà đau lòng. Ánh mắt nóng rực của anh dính lên bầu ngực trắng nõn mềm mại của Lâm Chi, dưới thân cương cứng như muốn nổ tung.
Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên nơi căng phồng của mình, giọng nói khàn khàn kỳ cục: “Chi Chi, sờ giúp anh được không?
Lòng bàn tay đột nhiên chạm vào vật nóng bỏng, Lâm Chi kinh ngạc muốn rút tay về, nhưng Quý Hoài Thịnh nhanh chóng nắm lấy tay cô, không làm cô rút lui.
Sắc mặt Lâm Chi không vui vì cơ thể vẫn còn cảm giác đau đớn khi cho con bú. Cô nâng tay lên vỗ mạnh vào chỗ kia, thở phì phì nói: “Không sờ!”
Ai bảo vừa rồi anh lừa cô, khiến cô thả lỏng cảnh giác, không kịp chuẩn bị, làm cô đau đến chết đi sống lại.
“Hừ…” Quý Hoài Thịnh cau mày, rên lên một tiếng vừa thống khổ vừa sung sướng.
“Vợ ơi, em đánh hỏng chồng nhỏ rồi thì sau này ai sẽ làm em sung sướng?” Anh nắm tay Lâm Chi, thẳng lưng đẩy về trước vài cái, côn th*t cách lớp vải quần cọ vào lòng bàn tay mềm mại của cô.
Mặt Lâm Chi nóng lên, tên lưu manh này!
Cô tức giận muốn đánh anh cái nữa nhưng Quý Hoài Thịnh nhanh chóng cọ thêm một cái nữa vào tay cô, rồi nghiêng người chạy vào toilet.
Lâm Chi thu bàn tay bị cọ đến đỏ lên, giận dỗi nhìn thoáng qua cửa toilet đóng chặt, cố gắng bình ổn lửa giận, mới cúi đầu tiếp tục cho con bú.
——
Từ bệnh viện về nhà, hai vợ chồng người cẩn thận tìm kiếm tư liệu, tích lũy kiến thức nuôi dạy con.
Hai người đồng tâm hiệp lực, chăm con thật chu đáo.
Bất tri bất giác, tiểu Phi Phàm đã chín tháng tuổi, chập chững biết đi, nói được vài từ đơn giản, mặt mày rất giống Quý Hoài Thịnh, làm Lâm Chi vui mừng không thôi.
Có người chồng cực phẩm và cậu con trai thông minh lanh lợi, cuộc sống trôi qua hoà thuận vui vẻ. Nhưng một tháng sau, Lâm Chi mang thai.
Lần này rốt cuộc cô cũng phát hiện âm mưu của Quý Hoài Thịnh.
Trong thời gian cho con bú, cô không có kinh nguyệt. Lúc đó hai người có làm vài lần, anh bắn vào trong, nhưng cô không mang thai.
Mấy tháng sau, kinh nguyệt trở lại bình thường, cô đều bắt anh mang đồ bảo hộ. Chỉ có duy nhất một lần, trong nhà hết bao, Quý Hoài Thịnh nhất thời không nhịn được bắn ở bên trong.
Xong việc, cô uống thuốc tránh thai lần trước anh đưa, lần này thì mang thai thật.
Lần trước cô uống thuốc này, sau đó cũng mang thai.
Lâm Chi nhìn lọ thuốc tránh thai kia, trầm tư suy nghĩ. Cô cầm lọ thuốc lén tìm người giám định thành phần.
Kết quả không ngoài dự đoán, thuốc tránh thai gì chứ, đây chỉ là một loại vitamin C giống thuốc tránh thai.
Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
Lâm Chi nghĩ, nếu Quý Hoài Thịnh chủ động thừa nhận sai lầm, cô sẽ không so đo với anh.
Sau khi trở về, cô bóng gió hỏi dò, nhưng anh vẫn trả lời như cũ, nói thể chất cô kháng thuốc, anh sẽ liên hệ bác sĩ xem lại.
Chuyện đến nước này mà anh còn lừa cô, Lâm Chi cong môi cười, lạnh lùng nhìn anh.
Quý Hoài Thịnh muốn cô sinh con như vậy, cô sẽ làm như mong muốn của anh.
Năm sau, Lâm Chi sinh một cô con gái đáng yêu, đặt tên Quý Phi Nhiễm.
Lúc nào chỉ có ba mẹ con, Lâm Chi đều sẽ dạy bọn nhỏ gọi ba trước. Cô nói: “Phàm Phàm, Nhiễm Nhiễm, sau này có chuyện gì nhất định phải gọi ba trước, đói bụng phải gọi ba, muốn đi tiểu gọi ba, khát nước gọi ba, không vui cũng gọi ba ba nha.”
Dưới sự ân cần dạy dỗ của cô, hai đứa nhóc thường xuyên treo hai chữ “Ba ba” ở bên miệng.
Mỗi lần vừa thấy Quý Hoài Thịnh, hai đứa nhỏ đều sẽ vui vẻ gọi anh: “Ba ba, ba ba.”
Lần nào Quý Hoài Thịnh nghe bọn trẻ gọi như vậy, trong lòng như được rót mật, ngọt đến tận tim.
Anh đặt tiểu Phi Nhiễm ngồi lên đầu gối mình, khoe với Lâm Chi: “Chi Chi, Nhiễm Nhiễm nhà của chúng ta mới năm tháng đã biết gọi ba, thật thông minh. Hình như con bé chưa biết gọi mẹ đâu.”
“Ồ, vậy sao?” Lâm Chi bưng ly nước trên bàn uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Vậy anh phải xứng với tiếng ba này đó.”
Quý Hoài Thịnh liên tục gật đầu, tự hào nói: “Đương nhiên, anh nhất định sẽ là người ba tốt.”
Đôi mắt trong veo của Lâm Chi lóe lên vẻ ranh mãnh, cô cười nhẹ, không tỏ ý kiến.
Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ được thể hiện trước mặt bọn trẻ thôi.