Dịch: Long Ngạo Thiên(YY)
Cuối cùng thân thể mềm mại đổ mồ hôi đầm đìa của nàng nằm sấp do toàn thân không còn sức, miệng nhỏ thở hổn hển, thân thể thỉnh thoảng run rẩy một trận, cúc hoa bị chơi đến to ra còn chưa thu nhỏ lại theo sự rung rung của thân thể tiết ra hỗn hợp tơ máu và tinh dịch.
Nghĩ đến đây, hạ thân của Biên Bất Phụ không khỏi có một trận lửa nóng.
“Hừ!” Lúc này, Chúc Ngọc Nghiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng Biên Bất Phụ run lên vội vàng lấy lại tinh thần. Giọng nói của Chúc Ngọc Nghiên nghe không ra hỉ nộ, thản nhiên nói: “Muốn mở một cái giáo phái, cần đại lượng nhân lực và vật lực, ngươi biết không? Bây giờ đang loạn thế, ngay cả chi tiêu của môn phái cũng đang rất là khó khăn, không có khả năng chi quá nhiều tiền đối với ngươi.”
Biên Bất Phụ vội vàng nói: “Vấn đề tiền bạc thì ta sẽ tự nghĩ biện pháp giải quyết, chỉ hi vọng sư tỷ điều động một chút nhân lục của môn phái hiệp trợ ta, trước khi thành lập giáo phái chuẩn bị cho tốt là được.
Chúc Ngọc Nghiên khẽ cười nói: “Xem ra sư đệ ngươi đã có phương lược, điều này ta sẽ đáp ứng, ta sẽ rửa mắt mà đợi xem sư đệ của ta có thể hay không tự sáng lập ra một mảnh thiên địa mới?” Nói xong, nàng liền ngừng lại một chút, hỏi: “Đúng rồi, giáo phái dự dịnh thành lập của ngươi có tên gọi là gì?”
Biên Bất Phụ nói: “Giáo phái có tên gọi là Thiên Mệnh Giáo, lấy khẩu hiệu Thừa Thiên Chi Mệnh, Phổ Thế Tế Dân(Nhận lệnh của trời, xuất hiện để cứu dân, không biết đúng ko?), sư tỷ thấy thế nào?”
Chúc Nghọc Nghiên trầm ngâm một chút, nàng từ chối cho ý kiến mà nói: “Vậy lấy cái tên này đi, ngươi dự dịnh bắt đầu thành lập giáo phái ở nơi nào?”
Biên Bất Phụ tiêu sái cười một tiếng, nói: “Dương Châu!”
Một năm sau, thành Dương Châu.
Vị trí của thành Dương Châu nằm ở hạ du Trường Giang, nằm ở nơi giao hội giữa Trường Giang cùng Kinh Hàng Đại Vận Hà(kênh đào lớn từ bắc kinh đến hàng châu), giao thông tiện lợi, luôn luôn là thị trấn quan trọng về kinh tế cùng quân sự của Trung Nguyên. Thời kỳ Tam quốc chính là vùng đất bị tranh đoạt kịch liệt giữa Ngụy quốc và Ngô Quốc(Ngụy chi Thọ Xuân, Ngô chi Kiến Nghiệp), đến thời Đông Tấn, địa vị của Dương Châu càng thêm siêu việt so với các châu quận khác, được gọi là Thần Châu. Kéo dài đến bây giờ, kinh tế phồn hoa của Dương Châu cũng nổi danh khắp nơi.
Đương kim Hoàng đế Tùy Dạng Đế còn làm một bài thơ về Dương Châu: “Đãn cầu tử khán dương châu nguyệt, bất nguyện sinh quy giá lục long(Để nguyên hán việt).”
Suy nghĩ đến việc sau này Tùy Dạng Đế tại Giang Đô(tức Dương Châu) bị Vũ Văn Hóa Cập phản loạn giết chết, chỉ có thể nói đây đúng là kim khẩu của Đế Vương, Thánh Thượng ngài đã làm được, Biên Bất Phụ âm thầm nhổ nước bọt cho cái câu thơ đi tìm đường chết này.
Hiện tại, Biên Bất Phụ đang mặc một bộ đồ đỏ chót mới, ngồi nghiêm chỉnh ở trong chính sảnh. Đây là một dinh thự không đáng chú ý ở trong một ngõ hẻm trong thành Dương Châu, diện tích không lớn lắm, nhưng cũng có sân trong, gian phòng và sảnh đường đã được phân chia. Hiện tại trong phòng treo đầy các loại vật trang trí màu đỏ, trên cửa chính được dán một chữ hỉ đỏ chót, vài đầy tớ già đang bề bộn bận bịu chỉnh đốn bên trong và bên ngoài căn phòng, một bà lão bốn mươi năm mươi tuổi đang líu lo nói chuyện không ngừng cùng Biên Bất Phụ.
“Trời ơi, ta làm bà mối nhiều năm như vậy, nhưng giống quý nhân Chu gia hào phóng như vậy còn là lần đầu tiên gặp phải. Thật ra thì đối với đám người Vệ gia sa cơ thất thế này đâu cần phải cho bọn hắn trên trăm lượng bạc a, cũng không phải là cưới vợ, chẳng qua là cưới một tiểu thiếp, ta xem nhiều nhất chỉ là mấy chục lượng...”
Biên Bất Phụ khoát khoát tay, cười nói: “Những nữ tử giống như Trinh Trinh thì đừng nói là trăm lạng bạc ròng, cho dù là ngàn lượng cũng rất đáng.” Sau đó tiện tay cầm mười lượng bạc đưa cho bà mối: “Bà mối ngươi làm rất tốt, cái này là thưởng thêm cho ngươi.”
Khuôn mặt bà mối hớn hở tiếp nhận, xu nịnh nói: “Chu gia đúng là người tốt, lần này tiểu nương tử Trinh Trinh được gả vào một gia đình chồng tốt. Có thể đi theo Chu gia đừng nói là làm tiểu thiếp, cho dù là tới làm một nha đầu rót nước trà cũng đáng.”
Biên Bất Phụ cười không nói, thầm nghĩ đến những việc đã trải qua trong một năm qua này.
Sau khi hắn bàn xong xuôi mọi việc cùng Chúc Ngọc Nghiên, liền đến Dương Châu vì đại thế mà an bài tốt những nhiệm vụ trước khi chuẩn bị thành lập giáo phái, sau đó một mình chạy đến Trường An, dựa vào những ký ức đối với tiểu thuyết trải qua bao gian khổ thành công đi vào bảo khố của Dương Công, đồng thời lấy ra Tà Đế Xá Lợi (Lời tác giả: Quá trình lấy ra không kể, đoán chừng cũng không có ai muốn đọc đâu).
Tà Đế Xá Lợi chính là kết tinh nguyên tinh của các đời Tà Đế trong Ma Môn, uy năng vô tận, vừa mới tiếp xúc với Xá Lợi lần đầu tiên liền bị đại lượng tử khí bên trong Tà Đế Xá Lợi nhập thể, nếu mà không cẩn thận liền sẽ bị tinh thần thất thường(hóa ngu?) thậm chí sẽ bạo thể mà chết.
May mắn Biên Bất Phụ nghiên cứu hết sức thấu đáo đối với phương diện tinh thần cùng tâm lý, ý chí rất là kiên cố, dùng ba tháng thời gian dần dần hấp thu Xá Lợi, đem tử khí hóa thành chân khí hữu dụng, cũng thu nạp toàn bộ tử khí ở chỗ sâu nhất trong nguyên tinh.
Đến hiện nay, cơ bản đã tiêu hóa nguyên tinh Xá Lợi hoàn tất, võ công của Biên Bất Phụ tăng tiến thêm rất nhiều, trình độ đã đạt tới cách tông sư chỉ kém một chút, đoán chừng bây giờ cũng có thể liều mạng đối đầu không phân thắng bại với Chúc Ngọc Nghiên.
Ở ngay dưới mắt Lý phiệt chở đi toàn bộ tài vật hiện nay bên trong bảo khố của Dương Công rất khó để thực hiện, nhưng không ít đồ cổ quý hiếm ở bên trong lại bị Biên Bất Phụ lấy ra, bán đi để làm tài chính sau này sử dụng để phát triển giai đoạn đầu của Thiên Mệnh Giáo.
Sau khi đoạt bảo ở Trường An thành công, Biên Bất Phụ liền ngựa không dừng vó đi tới Dương Châu, một mặt lợi dụng tri thức về tâm lý học cùng thuật khôi miên của mình mà phổ biến rộng rãi tuyên truyền về giáo phái, một mặt khác thì bắt đầu vì tương lai phong khởi vân dũng nghênh đón hai nhân vật chính.
Nhân vật chính ở trong nguyên tác Đại Đường Song Long, chính là vị diện chi tử, hầu như lịch sử phát triển xoay quanh bọn hắn. Biên Bất Phụ đến Dương Châu chính là muốn ở trước Đại Đường cố sự tung ra tấm lưới, đem hai đầu Chân Long về sau sẽ nhất phi trùng thiên này trói chặt.