Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 46: Chương 46: Đánh ngất




“Ầm”

Một bước chân Hàn Phong bước vào một con dao vừa lúc được rút ra, chờ Hàn Phong bước chân còn lại qua cửa, một tên đang đu dọc trên cửa sổ trên tầng giơ dao cắt đức dây cuốn cửa kéo, cánh cửa nhanh chóng sụp xuống chia tách hai khoảng không gian.

Đám vệ sĩ cùng Lập Hoành nghe động tĩnh lập tức theo bản năng lùi lại nhưng không ngờ lại tạo cơ hội đánh lạc Hàn Phong.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, Hàn Thiếu anh có sao không?”

Không có bất kỳ tiếng trả lời nào bọn họ lập tức tìm búa, gạch gần đó liên tục đập mạnh vào cửa cuốn.

“Ành ành ành”

“Hàn Thiếu”

“Tổng giám đốc”

“Hàn Thiếu”

Khốn kiếp thay chưa kịp phá cửa cuốn thì tên đang trèo theo cửa sổ ban nãy gạt cần khóa của cửa bảo vệ vừa lắp. Không may khu này trên phác đồ công trình chính là khu kế toán tài chính, cửa được trang bị hai lớp, bên ngoài là cửa thép tự động chỉ khi tan ca mới khóa lại, bên trong là cửa cuốn thông thường.

Vệ sĩ đập như trời long đất lở, vừa đập vừa gọi vào trong cũng không ăn thua gì, một cánh cửa cuốn không thành vấn đề nhưng mẹ kiếp cái cửa này*** bọn họ tự động chia nhau vị trí phá cửa, đập liên tục mồ hôi ướt cả áo, vẫn không dám nghỉ một giây, hai người đi gọi bảo vệ từ ban đầu cũng chạy hộc mạng đi tìm.

Tiếng đập phá “ành ành” cứ vang lên theo tiếng hét gọi bên dưới không cản trở bước chân nhanh như chớp của Lập Hoành, giây phút cảnh cửa cuốn sập xuống anh đã đập tay vào cột trụ, sử dụng kỹ thuật leo bò trên không được huấn luyện ở tổng bộ chưa đầy ba giây đã đạp lên lan can nhảy vào tầng trên, bước chân nhanh không thấy rõ chạy liên tục về hướng cửa sau khu tài chính đang xây dở.

Hàn Phong sau khi bước chân thứ hai vào khu nghe tiếng động lớn định quay lại xem thì một tên phía sau bay tới đập thẳng thanh sắt vào sau ót anh.

Hàn Phong chốc lát chỉ thấy trời đất tối sầm lại, không lâu liền ngã xuống đất ngất xỉu. Đám người không dám chậm trễ vác anh lên vai chạy nhanh ra khỏi nơi này. Men theo con đường sau công trình hoang vắng, cỏ cây rậm rạp, cây sậy cao đến qua đầu người. Đám người mang vác hung khí vừa mang Hàn Phong chạy thụt mạng về phía căn nhà hoang, cỏ cây bị giẫm nát phát ra tiếng động không nhỏ càng tạo ra lợi thế cho Lập Hoành ẩn nấp trong đám cây cỏ vừa tránh bị chúng phát hiện vừa thực hiện động tác ẩn mình tránh tầm quan sát từ xa của bọn chúng.

Bên công trường hoảng loạn khỏi phải nói, người không nhịn được tiếp tục phá cửa, người đang tận lực mở ra cánh cửa nhưng khi mở ra bên trong không có bất kỳ ai.

Trên tầng cao của căn nhà hoang, Kiều Chấn xem một màn này vui vẻ hả hê trong lòng, ông ta đã nghiên cứu nơi này đã mấy tháng trời, cố tình sai người ban đêm lẻn vào khóa các khu khác để mấy tên quản lí thuận tiện giúp ông ta dẫn dụ Hàn Phong đến đây, thật may khi Lập Hoành leo phóng lên tầng, cột anh chọn là phía vách bên của khu vừa vặn tránh tầm quan sát của Kiều Chấn vừa không bị vệ sĩ nào bắt gặp.

Nghe tiếng lục đục Kiều Chấn nở một nụ cười quỷ dị, hai tên xăm trổ đầy mình lôi Hàn Phong đặt nằm xuống đất, phủi phủi tay lôi trong túi áo ra bao thuốc lá chia nhau hút một điếu.

“Lão già, tiền trao cháu múc.”

Giọng nói mấy phần ghê tởm bao phần đùa cợt nói với Kiều Chấn. Ông ta chỉ vào balo dưới chân tường, bọn người kiểu ý nhặt balo lên kéo khóa ra, bên trong là bốn năm cọc tiền dày cộm, bọn chúng hài lòng nhanh chóng mang theo tiền đi khỏi, trước khi đi một tên còn đùa cợt.

“Ông già, lần sau lại đến tìm bọn này nhá”

“Haha” Cả đám cười rộ lên, chỉ cần bắt người không manh mối không giết người cướp của lại có nhiều tiền, bất cứ đám giang hồ nào cũng chực chờ có phần thưởng trời cho này.

Không còn bất cứ tiếng động nào nữa, ông ta đưa mắt nhìn cậu thanh niên nằm bất tỉnh dưới sàn. Dù bị bọn chúng lôi kéo mái tóc có hơi rối, quần áo có hơi xộc xệch nhưng vẫn không làm lu mờ được khuôn mặt điển trai, tinh tế, cương nghị. Nhìn từ trên xuống chỉ có khi nhìn đến chân mày của anh mắt ông ta lạnh đi vài phần.

“Cũng không giống nhiều lắm, nhưng vẫn không khác được.”

Hàn Thiếu Trầm rất giống cụ Hàn nhưng Hàn Phong thì không. Đàn ông Hàn gia không điển trai tinh tế mà chỉ có nét cương nghị, anh thụ hưởng nhan sắc từ mẹ nên Hàn Phong vừa mang nét âm lãnh vừa đẹp trai không thể tưởng. Mà nét lạnh lùng đó của anh lại di truyền từ nhà họ Hàn, Kiều Chấn có chết cũng không quên những gì liên quan đến Hàn Tịch* nên không khỏi khó chịu khi nhìn nét mày Hàn Phong, chính đôi mày kiếm đó làm thoát lên vẻ lạnh lẽo tàn khốc.

Có điều ông ta nhìn anh cũng không hận lắm, theo như điều tra Hàn Phong bằng mặt không bằng lòng với Hàn Tịch vì mẹ của anh, không sao, Kiều Chấn vốn dĩ chỉ muốn ép Hàn Tịch xuất đầu lộ diện mà thôi. Oan có đầu nợ có chủ, dù thế nào đời sau nhà họ Hàn cũng là con trai, cháu trai của bà ấy, người ông yêu nhất cõi đời này.

Kiều Chấn cúi người cầm lấy dây xích, hướng đến Hàn Phong đang nằm trên đất ngồi xuống, ngón tay chai sạm chưa chạm đến bàn tay ngon dài của Hàn Phong bỗng nhiên Kiều Chấn hốt hoảng buông rớt dây xích đang cầm trên tay xuống đất.

Hàn Tịch*: cụ Hàn, ông nội Hàn Phong.

_________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.