Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 67: Chương 67: Đủ tiền sống cả đời




“Giám đốc, cảnh sát đột nhiên đến điều tra công trình chúng ta.”

“Cái gì?”

“Đám công nhân vừa phá một nửa căn nhà của ông lão lính già đầu khu, cảnh sát từ đâu ập tới đòi giấy phép thi công, giám đốc à chúng ta lấy đâu ra giấy phép chứ.”

“Đồ ngu, không biết đưa tiền cho chúng à.”

Bách Hoành Sơn tức đến đen thui mặt mày, dự án này tất cả đều chuẩn bị xong chỉ đợi thi công nữa thôi, khốn khiếp đâu ra mấy tên này.

“Bọn họ hình như là cảnh sát cấp cao, cấp dưới chúng ta có dúi tiền vào túi họ nhưng mà mấy tên đó lại chụp ảnh lại còn tố cáo thêm chúng ta tội hối lộ nữa, ngoại trừ công nhân thuê ra chủ thầu quản lí đều bị đưa đi hết rồi, bọn họ sắp tra đến chúng ra rồi, chúng ta phải làm sao đây.”

“Toàn một lũ ăn hại.”

“Em có cho người vào trại giam thăm dò, người trong đó nói mấy người công chức giúp chúng ta làm giấy tờ thi công giả cũng bị bắt rồi, chúng ta phải làm sao đây.”

“Mẹ kiếp”

Bách Hoành Sơn tức nổi máu lật đổ cả bàn trà trước mặt, rõ ràng nơi đó chỉ là khu nhà nhỏ thôi, ông ta đã nghe ngóng lắm mới biết được mấy tay đầu tư nước ngoài sẽ xây dựng khu lân cận thành đô thị lớn, nắm trong tay vị trí khu đất này nhất định sẽ nắm trong tay số tiền khổng lồ trong tương lai.

Không được, không được, không ngờ rằng cảnh sát lại ngó đến khu nhà này, đã phóng lao nhất định phải theo lao, Lâm thị đã bỏ tiền vào đây, muốn chết thì cùng chết.

_______________________

“Có chuyện gì nói mau?”

“Thiếu gia, thiếu gia, lão gia...lão gia nhập viện rồi.”

“Nhập viện? Tại sao lại nhập viện?”

“Lão gia lên cơn đột quỵ, bác sĩ đang cấp cứu thiếu gia đến nhanh đi.”

Bách Duật đang nghỉ ngơi thì quản gia trong nhà gọi đến, Sở Oanh Oanh cũng tỉnh giấc.

“Sao vậy anh?”

Cô ta tựa không xương ôm lấy cánh tay hắn cọ cọ giả vờ vô ý cọ cọ bộ ngực vào tay hắn.

“Cút đi”

“Bách Duật, Bách Duật, anh đi đâu vậy.”

Cô ta ôm chăn che người vội muốn đuổi theo chỉ nghe thấy hắn ta nói với lại.

“Mẹ nó, cha tôi nhập viện được chưa, phiền phức.”

“Thiếu gia người đến rồi “

“Rốt cuộc là chuyện gì, sao tự dưng lại như vậy.”

Tên người làm nghe nhắc đến chuyện này còn chưa hết sợ hãi.

“Cảnh...cảnh sát đến nhà chúng tạ lục soát, bọn họ tìm thấy giấy tờ gì đó, lão gia ngăn cản bọn họ còn rút súng ra, lão gia lão gia...”

“Cái gì? CMN. Mẹ tôi đâu?”

“Phu nhân...phu nhân dọn đồ đi rồi.”

“Đi rồi sao, được rồi ông đi đi.”

“Dạ”

Ông ta bị sao cũng mặc kệ, mẹ hắn chắc đã gôm không ít đi rồi, bao nhiêu năm qua Lương Phỉ Phỉ đã bòn rút, xin xỏ tiền từ Bách Hoành Sơn không ít, tháng trước mẹ hắn còn tiết lộ đã có đủ tiền cho mẹ con hắn sống cả đời no ấm.

Chắc là dự án của ông ta bi bắt rồi, lúc đầu Bách Duật còn ôm mộng đoạt cả tập đoàn Lâm thị nhưng bây giờ chẳng qua hắn thấy rằng đoạt được Lâm thị cũng phải cưới Lâm Ngạn Doanh, mặc dù xinh đẹp nhưng chắc rằng về kỹ thuật** không thể nào sánh bằng Thu Thu còn phải ra sức làm việc, ngồi không hưởng thụ mới là sung sướng nhất, cùng lắm bán cả Bách thị cũng dư giả cả đời.

Có việc gì hãy tìm Lâm Ngạn Doanh cũng chưa muộn.

“Ai là người nhà của bệnh nhân Bách Hoành Sơn.”

“Là tôi”

“Chào anh, bệnh nhân không có người ở lại chăm sóc ạ.”

“À, tôi rất bận rộn nên không chăm sóc ông ấy được, lát nữa người làm sẽ đến.”

“Được, vậy để an toàn chúng tôi sẽ mấy ít máu trùng khớp với bệnh nhân để phòng ngừa trường hợp bất trắc mà anh quá bận rộn.”

“Được thôi”

“Mời anh lối này.”

_______________________

“Hàn Phong, tên khốn mau ra đây.”

Ngạn Bách vừa xử lí xong Bách Hoành Sơn định tự thưởng cho bản thân một chút về nhà định làm nũng với mẹ nấu một bữa cơm hoành tráng cho anh.

Ai mà ngờ về nhà chẳng có ai, gọi cho mẹ thì vừa nhận được tin buồn là cha mẹ sẽ ở nhà ông nội không về còn thêm một tin khiến anh trượt ngã từ cầu tháng xuống: Ngạn Doanh có thai!

Được lắm được lắm, Ngạn Doanh có bao nhiêu tuổi chứ, hắn có nhịn không được cũng phải biết tránh thai chứ. Là anh dắt sói vào nhà, là anh hại em gái anh, Hàn Phong tên khốn này.

“Im lặng một chút”

Hàn Phong nhắm mắt dưỡng thần suy nghĩ một chút liền bị tiếng lải nhai từ xa của Ngạn Bách bay tới làm phiền khó chịu.

“Im cái rắm, tên khốn này đi chết đi”

Vừa dứt tiếng Ngạn Bách bay tới tung nắm đấm về phía Hàn Phong, nấm tay chưa chạm đến mặt anh Hàn Phong đã động chân xoay chân ghế xoay lệch đi một chút. Vừa tránh thoát cú đấm vừa nhanh nhẹn giơ lên đạp lên bụng Ngạn Bách một cước.

“Aaaaaa”

“Thích khách, đi chết đi.”

____________________

Đánh úp>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.