Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 69: Chương 69: Gãy ba cái xương sườn




“Không có, aaaaa, đi chết đi.” Thiên Ý bị chọc tức đến điên lên ánh mắt đỏ bừng nhào đến tên đầu xỏ đáng chết đang giương giương tự đắc hung hăn xuất chiêu.

Ngạn Bách cũng cùng Hàn Phong tập boxing từ niên thiếu đến giờ đương nhiên không phụ lòng mong đợi thành công nghiêng người né cú đấm Thiên Ý phát ra đồng thời nắm chặc cổ tay cô gái.

Thiên Ý điên máu xoay người ba trăm sáu mươi độ mượn thế giữ tay của Ngạn Bách muốn đập nắm đấm vào đầu anh. Ngạn Bách khó khăn tránh thoát lần đầu nhưng không né kịp phản đòn này, biết cô ấy giỏi thế võ hơn mình liền chơi xấu giơ hai tay ôm hông Thiên Ý, lôi cô ngồi xuống đùi mình lưng cô đập vào lồng ngực rộng lớn của anh.

“Buông ra, tên chó già này, buông ra.”

Thiên Ý liên tục dựt trỏ về sau tấn công Ngạn Bách nhưng thân thể nhỏ bé của Thiên Ý thật sự không thích hợp ứng chiến trực tiếp, cánh tay quá ngắn gập lại dựt trỏ về sau cố lắm nhưng lại không trúng bụng anh được.

Cố hết sức dẫy giụa thân người cũng không đánh lỏng được vòng ôm của Ngạn Bách, Ngạn Bách liều chết ôm chặt cái hông nhỏ bé của Thiên ý, hai chân cũng vòng lên đùi cô kẹp chặt người cô bé lại khiến cho Thiên Ý không thể nào nhút nhít được.

“Tên khốn, buông...”

“Cạch”

“...”

“Cạch”

“Lão... Giám đốc giám đốc, anh nghe em nói...đừng hiểu lầm...A...chuyện không như anh nghĩ đâu.”

“Cạch”

Hàn Phong: “Nhưng tôi thích nghĩ như thế.”

Thiên Ý: “...”

“Aaaaa, đồ chó già, đi chết đi.”

“Mẹ ơi!!!!!!!!!!”

Thiên Ý mất bình tĩnh vòng hai tay lên ôm lưng Ngạn Bách, một chân thẳng lùi ra sao lấy thế chuẩn bị động tác đấu vật.

“Bịch!”

Ngạn Bách lộn một vòng cung đẹp bắt từ sô pha đáp xuống nền gạch, lưng va chạm trực tiếp nền không có lấy một cái thảm chân làm đệm chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” khá lớn, Ngạn Bách không nhút nhích, mắt không chớp nhìn lên chiếc đèn trần.

“Mẹ ơi, đồ quái vật”

“Rụp”

Thêm một cú đạp vào cánh tay còn khả năng sử dụng của anh, không còn bất cứ tiếng động nào vang lên trong phòng làm việc nữa.

Khoảng 15 phút sau, tập đoàn Hàn thị mở cổng lớn trong giờ làm việc cho xe cấp cứu bệnh viện trung ương vào làm việc, băng ca được khiêng lên xe, Hàn Phong, Diệp Hạo nhanh chóng đi theo, Hàn Phong nhìn lên cửa kính trên tầng bất lực, trên đó vẫn còn có một cô bé đánh người đến mức cấp cứu mà vẫn uất ức khóc muốn trôi cả Hàn thị đi.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

“Ngạn Bách, Ngạn Bách của mẹ“.

Bà Lâm khóc thút tha thút thít chạy lật đật tìm phòng bệnh. Cha Lâm theo sau nhìn thấy Hàn Phong ngồi bên ngoài phòng bệnh bên trái liền giữ vợ lại trấn an bà.

“Em bình tĩnh chút đi, con nó bên này.”

“Hàn Phong, Ngạn Bách nó...”

“Cha, mẹ”

Cha mẹ vợ đều đến cả rồi, xem ra chuyện này không thể hoá nhỏ được. Haizz

“A Phong, rốt cuộc là chuyện gì.”

“Huhu, anh hai, anh hai, huhuhu”

“Ngạn Doanh!”

Cả bốn người ông bà Lâm, Hàn Phong, Diệp Hạo đều ngẩn cả người. Trời đất, bệnh viện trung ương không có gần nhà họ Lâm mà, còn chạy nhanh như thế nữa.

“Con gái, con đến đây làm gì, ai cho con đến đây.”

Ông bà ban nãy nhận được điện thoại của con rể liền lén lút đến đây, cả nhà đều chưa nói cho ai biết, Ngạn Doanh mang thai sao có thể tùy tiện xúc động như vậy.

“Huhuhuhu... Con...con...anh hai...anh hai”

Nghe cha mắng cô càng khóc to hơn, Ngạn Bách từ nhỏ khoẻ như trâu làm gì có chuyện nhập viện, trong lúc cô xuống lầu uống nước thì bắt gặp Hứa Thiên lén lút nghe điện thoại nghe gì đó mà Hứa Thiên nói.

“Cái gì? Thiên Ý đánh người sao? Đánh ai?”

“Trời ơi, Ngạn Bách?”

“Gãy ba cái xương sườn!”

Cứ như thế Hứa Thiên bị bắt tại trận, vừa cúp máy Ngạn Doanh đã xuất hiện sau lưng, đòi bắt anh phải đưa cô đến bệnh viện. Hứa Thiên can trung nghĩa đảm làm gì dễ khuất phục đến thế, Ngạn Doanh chỉ hừ một tiếng nhỏ đi thẳng lên lầu nói chuyện với Như Lan.

Bây giờ, Hứa Thiên đang trốn ở trong xe làm gì dám vác mặt ra trước mọi người, anh bị Như Lan chọi thẳng lọ kem dưỡng da lên trán, vừa đỏ vừa sưng phù, phải nói là “thê thảm“.

_____________

“Nào, Doanh nhi, em ngồi xuống trước đã.” Chuyện gì cũng không cần biết, mẹ con cô là quan trọng nhất.

Thấy chỉ có Hàn Phong không trách cứ mình, Ngạn Doanh mếu máo nhào vào lòng anh, anh chỉ biết lắc đầu cười trừ với cha mẹ cô.

Trách ai chứ, trách anh quá cưng quá chiều cô thôi, từ lúc biết cô mang thai anh chỉ hận không thể hóa nhỏ cô lại dể suốt ngày nâng niu bên mình, lúc nào cũng có thể thấy.

Từ trên xuống dưới nhà họ Lâm đều sợ cô ăn phải cái này, va phải cái kia, giám sát cô giống như tội phạm, chỉ có anh giải thích đúng sai cho cô, cô cãi bướng cũng năn nỉ cô, được chồng yêu thương như thế Ngạn Doanh rất biết thời thế mà nũng nịu với anh. Quấn anh như sam từ sáng đến tối, ban sáng anh năn nỉ cô cả buổi mới đến công ty được, haizz kể từ khi sống lại cô dường như có đôi lúc quên rằng mình đã chết một lần, nhưng từ khi mang thai có lẽ cảm xúc thay đổi, cô rất sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, nếu là mơ cô nhất định sẽ tận hưởng từng giây từng phút.

Cha mẹ Lâm lúc này không biết nên vui hay nên buồn nữa, con gái được con rể yêu thương như thế là chuyện tốt nhưng mà không biết có bị cưng chiều đến hư hay không thôi. Nhìn con bé kìa, ôm Hàn Phong chắc rịt còn quay lại nhìn ông bà với ánh mắt đáng thương đó nữa, hình như quên mất anh hai nó đang cấp cứu trong kia rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.