Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 118: Chương 118: Hồng Ngọc Lâu




Hàn Phong từ sáng sớm đã về nhà riêng tắm rửa một trận cho khoẻ người rồi tranh thủ ngủ một giấc.

Khoảng tầm tám giờ sáng, phỏng đoán chừng cô vợ nhỏ đã dậy anh mới rới giường đi vào nhà vệ sinh sửa soạn, lúc đi ra đã là một bộ dáng chỉn chu, bên trên mặc một chiếc sơ mi trắng tinh phỏng chừng có thể lộ ra đường nét làn da màu đồng cùng cơ bắp rắn chắn bên dưới vẫn là quần âu đen, anh mở tủ quần áo ra chọn trong đó một chiếc áo len đen sọc trắng mặc bên ngoài, cầm lên chiếc kính cận trên tủ đầu giường đeo vào.1

Một hình mẫu đẹp trai phóng khoáng đổi thành một chàng trai điềm đạm, nho nhã rất đúng ý trong mắt hàng ngàn cha mẹ vợ. Vừa bước xuống cầu thang vú Vưu đã nhìn anh đầy thâm ý cười tủm tỉm.

“Chào ông chủ.” Thường ngày vú Vưu được cho phép có thể gọi anh là A Phong, cậu chủ hay xưng ta con đều được nhưng hôm nay nhìn bộ dạng này của anh bà chọc ghẹo mà gọi anh là “ông chủ.”

Hàn Phong cũng không có tâm trạng để ý chỉ gật đầu chào hỏi cho có lệ. Anh lái xe ra đường lớn hướng về phía ngoại ô chen chút với mấy chiếc ô tô trên đường, không ngoài dự đoán một lát sau đã bị kẹt xe ngay dốc cầu vượt.

Anh nhấc tay ra khỏi vô lăng chạm vào trên màn hình điều khiển kết nối một cuộc gọi.

“Alo, haha tổng giám đốc Hàn, anh có điều gì chỉ bảo.” Đầu giây bên kia phát ra tiếng cười cười, giọng điệu hết sức hoà nhã lấy lòng.

“Năm phút nữa mà đoạn đường này còn kẹt xe nữa thì tôi kẹp cổ các người treo lên trần nhà.” Ngón tay thon dài của anh uể oải nhịp nhịp trên vô lăng, trên đường xe kẹt cứng mà người đàn ông này một cái nhíu mi cũng không có.1

“Dạ...”

“Tít tít tít”

Điện thoại bên chỉ nghe được một câu sau đó là kèm theo một tiếng tít dài ngắt điện thoại. Người cảnh sát giao thông thất hồn mất mấy giây đến khi trên màn hình hiển thị một vị trí được gửi đến, anh ta cố gắng điều chỉnh tâm tình, hít vào hai hơi lập tức la lớn.

“Mau đến khu giáp ngoại ô trước cầu vượt giải tán kẹt xe đi.”

“Nhanh lên các người chỉ có 2p để đến đó.”

“Chặn tất cả các xe chạy theo hướng ra ngoại ô luôn đi.”

“Nhanh lên.”

Phòng trực thuộc an ninh giao thông một phen rối loạn, trong vòng bốn phút các xe luân phiên quay trở vào nội thành không ai được tiếp tục chạy.

Người đàn ông trong xe nhếch nhẹ môi tạo ra một đường cong hoàn hảo, hai bàn tay xoay nhẹ vô lăng một vòng, nhấn ga. Chiếc xe vượt như bay trên con đường trống trãi không có lấy một bóng xe nào, tốc độ có thể chạy nhanh đến không nhìn kịp, người bên đường chỉ có thể thấy một bóng bóng xe màu đen vụt qua trên đường lớn.

Thật ra Hàn Phong có thể sai người bên dưới đi mua nhưng Hồng Ngọc Lâu lại không phải là một quán ăn tầm thường, các nguyên thủ quốc gia, tổng tư lệnh, tham mưu trưởng đến đây đều cũng phải tôn trọng đối với quán ăn có lịch sử hơn hai trăm năm này.

Hồng Ngọc Lâu có những công thức bí truyền được truyền thụ từ đời này sang đời khác, không nói đến giá cả chỉ sợ không đủ món mà bán.

Chiếc xe hạ tốc độ thuận lợi đậu trước cửa Hồng Ngọc Lâu, một dáng dấp đàn ông lịch lãm bước ra khỏi xe làm những người xếp hàng ở đây cả nam lẫn nữ đều nhịn không được thán phục bởi khí chất này.

Nhân viên bán hàng đang phát số thứ tự bổng thấy người đàn ông đang đi tới, nhớ lại tấm ảnh được treo ở giữa quán, ông chủ chụp chung với một cậu thanh niên trẻ tuổi rất thân thiết với ông, cậu thanh niên bỏ lại thùng số đưa cho người bên cạnh lập tức chạy vào bên trong nói với quản lí.

Chốc lát sau cậu ta chạy như bay xuống lầu ra khỏi cửa chạy đến người đàn ông đang sếp hàng cung kính mời anh vào.

“Cậu Hàn, anh không cần phải xếp hàng đâu, ông chủ chúng tôi đang đợi anh ở trên lầu. “

Những người xung quanh nghe thấy lời này cả kinh không nhỏ, Hồng Ngọc Lâu xưa nay không sợ kẻ lớn, hôm nay nhân viên lại cung kính mời người đàn ông này vào, lại còn rồi phòng riêng với ông chủ.

Nhiều kẻ tai to mặt lớn muốn gặp mặt ông chủ ở đây nhiều lần còn bị từ chối, người đàn ông này gia thế phải lớn đến mức nào đây.

“A Phong đến rồi sao, hai năm rồi mới đến đây thăm lão già này.” Người ngồi trên bàn là một ông chú trung niên,trên mặt ông hiện ra vẻ vui vẻ rõ rệt, bàn tay ông ta rất tròn lại có nhiều vết chai, có thể chắc chắn rằng người này đã nấu ăn hơn mấy chục năm rồi.

“Chú Tiễn.” Hàn Phong gật đầu chào ông, kéo một chiếc ghế ở đối diện ngồi xuống.

“Nào, để ta kêu người mang thức ăn lên nhé, hay con muốn ăn đồ ta nấu.”

“Chú Tiễn, cháu kết hôn rồi.”

“Kết hôn rồi, sao...sao con không mời ta hả, thằng nhóc này.” Trên mặt Tiễn Thanh Tâm lộ ra nét kinh ngạc, ngay sau đó là vẻ trách móc.

“Chú lúc đó đang ở nước ngoài mà, nhưng mà con đắc tội phải gia đình nhà cô ấy rồi, hôm nay đến đây cầu cứu chú.” Hàn Phòn cười cười với ông ta.

“Thằng nhóc thối, bí đường mới đến cầu cứu ta, được rồi, muốn cái gì.”

“Làm món tủ của chú đi.” .

||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||

“Món tủ của cái miệng con thì có, được rồi, được rồi, bảo đảm con có thể dẫn vợ về nhà luôn.” Nói rồi Tiễn Thanh Tâm phủi tay một cái, đi ra hướng nhà bếp làm món ăn cho Hàn Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.